Giọng nói của Lãnh Thanh Tùng rất nhẹ nhàng, nhưng lại vô cùng kiên định.
Mục đích mình tu đạo chính là để trở thành thanh kiếm sắc bén nhất trong tay huynh trưởng.
Nếu tu đạo đến cuối cùng chỉ còn lại một mình mình, vậy thì đạo này không cần tu nữa!
Sau khi tu thành tu đạo phải trở thành người cô đơn thì có khác gì lão già sa đọa trong Hoàng cung Đường Quốc kia?
Lãnh Thanh Tùng theo bản năng cảm thấy ghê tởm, thậm chí còn chán ghét đạo của mình.
May mà huynh trưởng và sư phụ nhà mình đã chém đứt đạo của mình, nếu mình tu đến cuối cùng mới phát hiện ra đạo mình tu biến thành dạng này thì e rằng mình cũng không chắc chắn sẽ nhập ma!
Lãnh Thanh Tùng bĩu môi, trong nháy mắt hắn đã mất đi hứng thú với đạo quả cực hạn phía sau Thanh Liên kiếm đạo.
Đồng thời trong lòng hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ vì tất cả những chuyện huynh trưởng đã làm cho mình, cho nên vừa rồi hắn mới có thể cười rộ lên thất lễ như vậy.
Mà khi Âu Dương nghe thấy câu trả lời khí phách của lão nhị nhà mình, mới phát hiện ra tất cả lo lắng của mình dường như chỉ là một số chuyện nhỏ không đáng kể với lão nhị nhà mình.
Nhưng khi lão nhị nhà mình có thể nói như vậy, lại khiến Âu Dương như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm.
Để đạo đến cầu ngươi?
Khẩu khí của tiểu tử ngươi thật lớn!
Có điều đây mới là tiểu lão đệ của Âu Dương ta!
"Ha ha ha! Tiểu tử thúi nhà ngươi!" Âu Dương vỗ vai Lãnh Thanh Tùng, cười ha ha.
Mình luôn lo lắng quá mức về sự cố chấp cấu đạo của lão nhị nhà mình, mà lại quên mất tính tình lão nhị nhà mình.
Lãnh Thanh Tùng luôn cho người ta cảm giác cách xa ngàn dặm từ trước đến nay, lại có lòng nhiệt huyết hơn bất kỳ ai.
Lời vừa nói ra, rào cản giữa hai người biến mất ngay lập tức.
Hai người lại bắt đầu hành trình, sánh bước bên nhau, bầu không khí cũng náo nhiệt hẳn lên.
Lúc này Âu Dương cuối cùng cũng có thể nói ra suy nghĩ trong lòng mình với Lãnh Thanh Tùng:
Ngay từ đầu, trên đỉnh núi nhà mình đã không có một người tầm thường.
Mình là người xuyên việt, Tiểu Bạch là kiếm tiên chuyển thế, Trần Trường Sinh là người sống lại, linh vật cũng là Nữ Đế tương lai của Yêu tộc hoặc là Đại Đế Nhân tộc.
Ngoại trừ mình cần phải dựa vào cái hệ thống chia năm cặn bã này ra thì bây giờ mỗi người trong bọn họ đều có đạo riêng để theo đuổi.
Mà tiểu lão đệ nhà mình trước mắt này đã từng được hệ thống khen là vị diện chi tử, cũng là quân cờ quan trọng mà mấy thế lực đang đồng thời toan tính.
Số mệnh giống như bị dừng lại, nhất định phải trở thành vật hy sinh của mấy thế lực.
Cho dù có thành tựu vô cùng cao, nhưng Lãnh Thanh Tùng khi đó đã không còn là Lãnh Thanh Tùng nữa.
Vì thế, Lãnh Thanh Tùng bị sư phụ nhà mình sửa mệnh, lại bị Âu Dương cố ý dẫn dắt, mất đi cực hạn cuối cùng của Thanh Liên kiếm đạo, thái thượng vô tình.
Mất đi năng lực mở lại Tiên Môn, cũng trở thành đứa con bị bỏ rơi của mấy thế lực.
Mặc dù thành công thoát khỏi vận mệnh trở thành quân cờ, nhưng hắn cũng mất đi năng lực theo đuổi đạo của mình.
Thân là đại sư huynh, cũng là huynh trưởng của tiểu tử thúi này, Âu Dương đương nhiên muốn tìm ra một con đường của tiểu lão đệ nhà mình.
Mở lại Tiên Môn, đạt được kiếm tiên?
Con đường này có vẻ như không phải là lối thoát tốt.
Tiểu lão đệ nhà mình đương nhiên phải có con đường tốt hơn để đi.
Có người muốn trở thành Thần Chủ, có người muốn trở thành Ma Tôn, có người sẽ trở thành Yêu Đế.
Mấy vị trí vốn là chí cao vô thượng, lập tức được lấp đầy.
Vậy đường ra rốt cuộc nên ở nơi nào đây?
Âu Dương suy nghĩ rất lâu, mới quyết định chẳng bằng tìm ra một lối thoát từ trong tuyệt cảnh!
Không phá không lập, cho là như thế!
Chỉ dùng cái gọi là tình yêu nhỏ để giam cầm cái gọi là thái thượng vô tình, thủ đoạn của lão đầu Hồ Vân cũng quá mức thô bạo.
Cái gì mà tình yêu nhỏ, tình yêu lớn, không tình yêu, cần phải phân biệt rõ ràng như vậy?
Với kho tàng kiến thức từ sự bùng nổ tin tức của kiếp sau, Âu Dương tự tin mình có thể làm tốt hơn Hồ Vân!
Âu Dương cười híp mắt, lắc cây gậy trúc trong tay trêu con lừa, vừa hỏi: "Tiểu tử, ngươi nói tu đạo đến cuối cùng, mục đích là gì?"
Lãnh Thanh Tùng suy nghĩ một chút, ngay sau đó nói: "Đương nhiên là để ngưng tụ pháp tắc, kết ra đạo quả, cuối cùng phi thăng thành tiên!"
Âu Dương tiếp tục hỏi: "Vậy sau khi thành tiên như thế thì thế nào?"
"Sau khi thành tiên?" Lãnh Thanh Tùng hỏi ngược lại một câu, giống như đang hỏi Âu Dương, rồi lại như đang tự hỏi mình, Lãnh Thanh Tùng đột nhiên phát hiện ra mình không biết nên trả lời như thế nào.
Từ khi tiên nhân thời thượng cổ ngã xuống, trên thế giới này đã không còn con đường dẫn đến tiên.
Việc trở thành tiên nhân đã là sự cố chấp duy nhất của tu sĩ trên thế giới này.
Việc trở thành tiên vẫn còn xa không thể với tới, làm gì có ai nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện gì sau khi trở thành tiên?
Chẳng lẽ nuôi nhốt chúng sinh giống như những tiên nhân thời thượng cổ kia?
Cuối cùng tung ra một con heo kỳ tài ngút trời, sau đó lại làm thịt tiên nhân một lần nữa?
Lãnh Thanh Tùng trầm mặc một lúc rồi nảy ra một ý nghĩ điều hòa.
"Nhảy ra ngoài tam giới, không ở trong ngũ hành, có được sự tự do và không bị ràng buộc kia?" Lãnh Thanh Tùng không chắc chắn trả lời.
"Vậy sự tự do là gì? Còn không bị ràng buộc là gì? Cho dù ngươi cho rằng mình đã đạt được sự tự do và không bị ràng buộc thì sau đó sẽ thế nào?" Âu Dương cười ha ha, nói.
Đại não Lãnh Thanh Tùng có chút đứng máy trước những câu hỏi liên tiếp của Âu Dương, hắn buồn bực nói: "Huynh trưởng nói cái gì thì là cái đó!"
Mình vốn không giỏi suy nghĩ, chỉ cần đi làm là được, hôm nay bị hỏi như vậy có chút vượt quá phạm vi năng lực suy nghĩ của mình.
"Muốn ta nói ư, trở thành tiên cũng không phải chuyện gì xấu, nếu trên thế giới này có tu sĩ, vậy thì đương nhiên có thể trở thành tiên, nếu không thì mọi người hao tâm tổn sức tu luyện làm gì?" Âu Dương gật gù đắc ý nói.
"Huynh trưởng là nói Lý Thái Bạch trảm tiên là sai lầm?" Nghe Âu Dương nói như vậy, Lãnh Thanh Tùng ở bên cạnh kinh ngạc hỏi.
Huynh trưởng nói thế gian này có thể thành tiên, những tiên nhân kia nên tồn tại?
Vậy Lý Thái Bạch vất vả trảm tiên mới là bên sai lầm?
Âu Dương lắc đầu tiếp tục trả lời: "Những tiên nhân thượng cổ kia đã không thể tính là tiên, bọn họ chỉ là một đám sâu mọt ký sinh ở trong thiên địa mà thôi, Lý Thái Bạch trảm tiên cũng không có gì sai!"
Suy cho cùng đám gia hỏa bắt cóc chúng sinh, muốn ôm cả thế giới chết trùm kia lẽ ra đã chết trong lịch sử từ lâu.
Về điểm này, Âu Dương lại vô cùng nhất trí với suy nghĩ của đám người Động Hư Tử!
Đồ chết tiệt, vốn nên đi tìm chết!
Hai người rẽ vào một chỗ ngoặt, đứng ở đỉnh núi nhìn về phía xa, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng người ồn ào.
Vô số luồng ánh sáng tụ tập về phía xa, vô số tu sĩ điều khiển các loại pháp bảo, họ tranh nhau ngươi truy ta đuổi lao về một hướng như sợ bị tụt lại phía sau.
Giống như phía trước có cơ duyên lớn gì đó.
Nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy, khuôn mặt con lừa dưới mông Âu Dương cũng lộ ra một tia giải thoát.
Huyền Linh Tử tự nhiên biết, địa giới trước mắt này có thể đến Phiêu Miểu các một trong chín Thánh Địa lớn ngay lập tức!
Cuối cùng mình cũng có thể tìm cơ hội không làm con lừa!
Khác với Huyền Linh Tử như trút được gánh nặng.
Âu Dương giơ roi lên, chỉ về phía xa, nhẹ nhàng nói:
"Những tiên nhân thượng cổ kia cũng không phải tiên, cho nên cần có người đi định nghĩa lại một lần nữa, rốt cuộc cái gì là tiên!"
Phiêu Miểu các, một trong chín Thánh Địa lớn.
Một tông môn chỉ làm những việc liên quan đến xếp hạng tất cả các thiên kiêu trong thiên địa.
Hàm lượng vàng cao nhất trong số đó chính là Phiêu Miểu các Thiên bảng!
Bất kỳ thiên kiêu nào dưới trăm tuổi mong muốn được rạng danh trong thiên hạ đều có thể vào bảng này.
Người có thể vào bảng này đều là đại tu sĩ làm rung trời chuyển đất đời sau!
Hôm nay Thiên Bảng lại được mở ra, đương nhiên sẽ thu hút vô số các thiên kiêu đến đây.
Trong thiên hạ có vô số tu sĩ, mà các tu sĩ dưới trăm tuổi lại giống như cá diếc sang sông.
Nhưng Thiên Bảng này chỉ có một trăm vị.
Dựa theo thực lực cao thấp để sắp xếp thứ tự, mỗi một vị tu sĩ trên bảng đều được các tu sĩ trẻ tuổi trên thiên hạ vây đỡ, thậm chí còn có được địa vị hiển hách trong tông môn.
Chỉ cần những anh tài Thiên Bảng của các kiếp trước vẫn còn sống thì bọn họ đều là những tồn tại bắt mắt trong thiên địa.
Đối với các tán tu mà nói, đây là một chuyện tốt khiến mình trở nên nổi tiếng và được cả thiên hạ biết đến.
Còn đối với các đệ tử của tông môn mà nói, đây là một chuyện tốt đến truyền bá cho tông môn nhà mình và nâng cao địa vị của mình trong tông môn!
Hơn nữa Thiên Bảng còn có thư xác nhận của Phiêu Miểu các, một trong chín Thánh Địa lớn.
Tất cả những anh tài trên Thiên Bảng đều có thể là trưởng lão danh dự của Phiêu Miểu các, địa vị và tài nguyên tương đương với trưởng lão cung phụng trong tông môn.
Ý nghĩ thiên tài đưa anh tài thiên hạ tiến vào hũ ta này chính là ý nghĩ đắc ý nhất của các chủ Phiêu Miểu các đời thứ nhất.
Có người coi trọng danh lợi, có người coi trọng tài nguyên, có người muốn rạng danh đứng trên vạn người, có người muốn cá chép hóa rồng.
Ai mà không muốn lên cao trung và kiêu hãnh với gió xuân?
Trang phục hào hoa xa xỉ, không mặc áo gấm đi đêm!
Thiên Bảng hôm nay chính là hội họp lớn của các tu sĩ trẻ tuổi trong thiên hạ, đồng thời cũng là cuộc tuyển cử vị lĩnh đầu kiệt xuất nhất trong tất cả các tu sĩ trẻ tuổi trên thiên hạ!
Đời ta bước ra từ bão táp trên thiên hạ, những năm tháng vừa bước vào giang hồ đã xúc tiến!
Dù sao thiên hạ này cũng là thiên hạ của người trẻ tuổi!
Tương lai cũng là tương lai của người trẻ tuổi!
Cho nên mấy ngày nay, không chỉ có các tu sĩ trong thiên hạ, ngay cả ánh mắt của chín Thánh Địa lớn cũng đều đổ dồn về phía Phiêu Miểu các.
Ai sẽ là người đứng đầu Thiên Bảng?
Hiện tại có ba người đang được chú ý đến:
Vị thứ nhất xuất thân từ Thánh Hiền sơn trang, đệ tử thân truyền của trang chủ Diệp Thần!
Ở tuổi bảy mươi năm hắn đã thăng cấp lên Đại Nho cảnh giới, chỉ còn một bước nữa là trở thành đại tu sĩ!
Lời đồn nói người này dùng chân lý Nho tu để tu luyện, mở miệng thành hiến pháp, ngôn xuất pháp tùy!
Đây chính là uy năng mà chỉ có đại tu sĩ có cảnh giới trên ba cảnh Hợp Thể, Đại Thừa và Độ Kiếp kỳ mới có thể có được.
Hạo nhiên chi khí trên người càng là thần quỷ không thể tiếp cận, trừ tà trảm yêu lại càng không thành vấn đề.
Đọc sách bảy mươi năm, không cần tu luyện một ngày, có thể đọc đến một vị nửa bước thiên tài Nho tu của đại tu sĩ!
Mấy năm nay, có thể nói Thánh Hiền sơn trang trở nên vô cùng nổi tiếng là nhờ vào người này!
Vị thứ hai xuất thân từ Phiêu Miểu các, chính là đệ tử thân truyền của các chủ Tiêu Dao Tử, Kế Vũ Trạch.
Năm mươi tuổi trước hắn không có tiếng tăm gì, năm mươi tuổi sau, dựa vào phi đao bản mệnh mà mình ôn dưỡng, hắn có thể chém giết trên dưới ba cảnh.
Không ai nhìn thấy tướng mạo của người này, bởi vì người nhìn thấy đều đã chết!
Hắn được người phàm gọi là Tu La Đao Lãng!
Vị thứ ba là Tống Mộ, đệ tử thân truyền của Thái A tông chủ Kiếm Tông.
Hắn mới chỉ ba mươi tuôi, nhưng lại là người kinh diễm nhất trong số ba người!
Hai mươi tám tuổi tự trảm đạo cơ, sửa lại kiếm đạo.
Trong khoảng mấy năm nay, hắn liên tục vượt qua mấy cảnh giới lớn!
Một tay Bạch Liên kiếm đạo, những người có cùng cảnh giới với hắn đều không thể chống đỡ được một kiếm!
Áo trắng như tuyết, thắt lưng treo trường kiếm, một khí rút kiếm ra là không có gì sánh được!
Vào mấy năm trước, chỉ dựa vào sức của một mình hắn đã có thể giam cầm một đại kiếm tu một tay!
Tiếc là hắn tự trảm đạo cơ, tuổi cũng trẻ hơn hai vị trước đó rất nhiều.
So với thiên kiêu của hai vị đại tu sĩ nửa bước Hợp Thể trước đó, cảnh giới của hắn cũng chỉ mới bước vào Phân Thần cảnh.
Nhưng tất cả mọi người đều biết, Tống Mộ mới là ngựa đen lớn nhất trong thiên địa này.
Chỉ mới ba mươi tuổi cũng đã đi tới Phân Thần cảnh!
Thiên tư như vậy thực sự khiến người nghe sợ hãi!
Cho dù lần này hắn không loại bỏ được người đứng đầu Thiên Bảng thì cũng chỉ là sinh không gặp thời mà thôi!
Chắn chắn trong tương lai, các kiếm tu của thiên hạ này sẽ noi theo vị thiên kiêu này!
Ba ứng cử viên đứng đầu nhất Thiên Bảng từ lâu đã rất quen thuộc với vô số tu sĩ trẻ tuổi.
Dù mới một trăm tuổi nhưng đã đạt được những thành tựu mà người bình thường phái mất mấy ngàn năm mới có thể có được.
Chỉ riêng một điểm này thôi cũng đủ khiến tất cả cá tu sĩ trẻ tuổi khó có thể theo kịp.
Điều duy nhất khiến những tu sĩ trẻ tuổi trong thiên hạ này cảm thấy được an ủi chính là ba vị này đều xuất thân từ danh môn!
Nghe danh hiệu đã biết, ba vị này đều xuất thân từ chín Thánh Địa lớn.
Cho nên cũng chẳng có gì lạ khi họ có thiên tư như vậy vad có được những thành tựu như vậy.
Nếu như ưu thế này không bị chín Thánh Địa lớn chiếm lấy thì có lẽ các tu sĩ trong thiên hạ phải suy nghĩ lại về hàm lượng vàng của chín Thánh Địa lớn!
Chẳng qua là có xuất thân tốt mà thôi, nếu ta cũng sinh ở một trong chín Thánh Địa lớn, cho dù không đạt tới trình độ như bọn họ, thì ta cũng cỡ một vị thiên tài!
Một tu sĩ trẻ tuổi chỉ có Kết Đan kỳ, rung đùi đắc ý nói sơ lược nội dung của hội họp lớn lần này cho hai người Âu Dương.
Cuối cùng trong lòng có chút chua xót nói ra suy nghĩ của mình.
Nhìn vẻ mặt say mê của vị tu sĩ trẻ tuổi này, bọn họ lập tức biết người này chắc chắn đã nhập mình vào trên người ba thiên tài vừa được nhắc đến.
Sau khi được Âu Dương nhét một viên linh thạch thượng phẩm vào ngực, vị tu sĩ trẻ tuổi kia mới giật mình tỉnh mộng, hắn ước lượng trọng lượng của viên linh thạch trong tay, nhìn thấy Âu Dương chỉ có cảnh giới Trúc Cơ.
Tu sĩ trẻ tuổi lại không khỏi đắc ý, ân cần khuyên nhủ Âu Dương: "Với thực lực của hai người các ngươi, nếu như có thể lộ ra khuôn mặt quen thuộc ở trước mặt ba vị này, đó là phúc khí cả đời, nhất định phải nắm thật chắc cơ duyên của mình trong cuộc hội họp lớn này.
Âu Dương nghe thấy những lời khuyên nhủ như ông cụ non này, liên tục gật đầu, khiêm tốn tiếp nhận những lời nói khoác không biết ngượng của vị tu sĩ trẻ tuổi này.
Vừa rồi có nghe thấy tu sĩ trẻ tuổi này nhắc đến tên Tống Mộ.
Trong lòng Âu Dương cũng biết được sơ sơ về hàm lượng vàng của cái gọi là Thiên Bảng này.
Không thể nói không có nửa phần uy hiếp với đám nghịch tử nhà mình, hoặc ít nhất cũng hoàn toàn không có chút uy hiếp nào.
Sau khi tu sĩ trẻ tuổi này ngự kiếm bay đi, Âu Dương mới có chút cảm nói: "Lão Nhị, ngươi nói xem hội họp lớn này có điểu không?"
Lãnh Thanh Tùng ôm kiếm đứng bên cạnh, lắc đầu, nhíu chặt mày hỏi: "Huynh trưởng vì sao muốn dẫn ta tới nơi này? Chẳng lẽ chúng ta phải bồi từng nhà bọn họ?"
Kể từ khi lão nhị này từ vùng Cực Đông trở về, rõ ràng hắn đã trở nên nói nhiều hơn.
Mà Lãnh Thanh Tùng lại không có chút hứng thú nào với cái gọi là Thiên Bảng này.
Mình đã là đại tu sĩ Hợp Thể, thật sự rất nhàm chán khi nhìn những tiểu gia hỏa còn chưa đạt đến Hợp Thể này tranh giành nhau.
Cho dù những người được gọi là thiên kiêu này có trói lại với nhau thì cũng không đủ để mình rút kiếm ra.
Chẳng lẽ huynh trưởng muốn mình tham gia cuộc tranh giành được gọi là Thiên Bảng này sao?
Trong lòng Lãnh Thanh Tùng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ khiến mình cảm thấy buồn cười.
Nhưng Âu Dương lại gật đầu, vỗ bả vai Lãnh Thanh Tùng khí phách nói: "Tiểu tử ngươi thật là thông minh, tức khắc đoán ra được tâm ý của ta, đi, cầm cái danh đứng đầu thiên hạ về cho lão tử!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận