Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 203: Ta, Bá Vương, cũng không chỉ biết kháng! (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-22 01:52:15
Bởi vì Tiểu Phượng Nhất được sinh ra linh trí sớm nhất, nên hiện tại chỗ tốt mà nó đạt được do tắm gội linh khí là lớn nhất, nó giương cánh lên, trong miệng phát ra tiếng gáy to.
Hai con gà con khác, Tiểu Phượng Nhị cùng Tiểu Phượng Tam thì đứng ở sau lưng Tiểu Phượng Nhất, đồng loạt gáy to.
Giang Li bị Xích Luyện kéo khỏi khu vực nguy hiểm thì bèn vươn tay, một mảnh tuyết trắng rơi xuống từ bầu trời, rơi vào trong lòng bàn tay hắn.
Tuyết tan, một sợi linh khí xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn, rồi chui vào trong cơ thể.
"Linh khí... Đây chính là linh khí."
Cảm xúc của Giang Li có chút phức tạp.
Không nghĩ tới, hắn không có lựa chọn vào Long Môn để thu hoạch linh khí, vậy mà hôm nay vẫn có thể lấy được linh khí.
Giang Li một mực không vào Hắc Long Long Môn ở Đế Kinh, là bởi vì... Hắn không muốn khiến cho hoàng đế kiêng kỵ.
Vũ Văn Tú vốn đã từng sinh ra khe hở đối với hắn, cảm thấy hắn chính là hung thủ đã hại chết tiên đế Vũ Văn Thác, những lời đồn ở lúc trước cũng khiến cho toàn bộ Đế Kinh sôi trào.
Hiện tại Vũ Văn Tú, từ khi nắm giữ được Hắc Long vệ, sau đó, bắt đầu có mấy phần nghi kỵ cùng đa nghi.
Trên thực tế, người mà Vũ Văn Tú kiêng kỵ nhất, ngoại trừ Tây Quận Bá Vương, Nam Quận Đường Hiển Sinh, Bắc Quận Đạm Đài Huyền ra, cũng chả phải Bắc Lạc Lục thiếu chủ, thay vào đó là Giang Li hắn.
Thứ hai chính là quốc sư Khổng Tư.
Lúc trước Vũ Văn Vác tín nhận Khổng Tu nhất, kế tiếp là người thừa kế của Bạch Phượng Thiên, Giang Li.
Nhưng mà, kết quả lại là... Vũ Văn Thác chết bất đắc kỳ tử.
Hiện tại, Vũ Văn Tú tất nhiên sẽ trở nên cẩn thận hơn rất nhiều, hắn không muốn đi theo vết xe đổ của tiên đế.
Cho nên, Giang Li lựa chọn giống với quốc sư, không vào Long Môn, không hấp thu linh khí để diễn tả thành ý của mình.
Giang Li nhìn lấy một sợi linh khí chui vào lòng bàn tay, cảm xúc cực kỳ phức tạp.
Xích Luyện cũng hấp thu một sợi linh khí, phảng phất như tìm ra một thế giới hoàn toàn tươi mới.
Bởi vì vị diện bản nguyên vừa mới được ngưng tụ.
Nên nó tương đối tha thứ cho thế nhân, tỉ lệ mọi người cô đọng linh khí thành công là rất cao, chỉ cần ngươi tồn tại thiên phú để trở thành tu hành giả, cơ hồ là có thể cô đọng linh khí.
Trừ phi chính là những loại người phàm nhân đến cực điểm, không tài nào hấp thu được linh khí.
Còn không thì, trên cơ bản đều có thể hấp thu được một sợi linh khí.
. . .
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên xe lăn, thân thể hắn đứng trong trung tâm của bão táp linh khí, tuy nhiên, hắn lại không nhận được sự ảnh hưởng từ linh khí, mặc dù sợi tóc bay tán loạn, dù áo bào bồng bềnh.
Dù vậy, hắn tựa như là tiên nhân đã siêu nhiên ở ngoại vật, không hấp thu bất kỳ một sợi linh khí nào.
Hắn đang cảm nhận sự biến hóa từ Đại Chu triều.
Lần thiên địa thuế biến này, khu vực chịu ảnh hưởng vẫn là Đại Chu triều.
Còn khu vực ở bên ngoài Đại Chu triều, có lẽ sẽ có một chút xíu linh khí được tung bay mà ra, thế nhưng, nồng độ lại suy yếu rất nhiều.
Cho nên, khu vực mà Lục Phiên chủ yếu quan sát là ở Đại Chu triều.
Bên trong Bắc Lạc thành.
Bởi vì khoảng cách cách trung tâm thuế biến gần nhất.
Nên dân chúng đều cảm thấy được dị tưởng ở trên đỉnh đầu, cái vòng xoáy to lớn ở trên tầng mây kia, cùng với linh khí khuếch tán ra lam quang mờ mịt khắp thiên địa.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Bọn hắn dường như thấy được tiên nhân.
Đều dồn dập quỳ sát trên mặt đất, lưng cong xuống.
Có một số người bị phong hàn làm cho ốm đau, vậy là dưới sự tắm gội của linh khí, phong hàn được chuyển biến tốt đẹp, vui mừng không thôi.
Cũng có một số người bị thận hư, thu hoạch được sự tắm gội từ linh khí, thế là khí huyết dư dả, thân thể cường tráng.
Có vài người bệnh nặng, đạt được sự tắm gội từ linh khí, bệnh hoạn chậm lại, vui đến phát khóc...
Những người này đều ở dưới dị tưởng trông như được tiên nhận sáng tạo ra, thành kính quỳ sát, quỳ bái, trong miệng tụng niệm gì đó.
Cũng có một ít người ngưng luyện được linh khí, cảm giác được có một luồng nhiệt phun trào ở trong đan điền, đây là dấu hiệu trở thành tu hành giả.
Đương nhiên, có rất nhiều người bình thường không biết mình trở thành tu hành giả.
Trong ánh mắt của Lục Phiên, hết thảy những chuyện đã xảy ra ở trong Bắc Lạc thành đều bị hắn thu hết vào hắn, ngón tay gõ nhẹ ở trên tay vịn Phượng Linh.
Bão táp linh khí không có kéo dài quá lâu.
Thế giới bản nguyên đã dung nhập giữa thiên địa, hiện tại thì có thể dựa vào sự mạnh mẽ của thế nhân, mà bản nguyên mạnh mẽ lên theo.
Cho đến khi bản nguyên tăng đến cấp độ trung võ, lại đi đến Cao võ.
Đương nhiên, đây là do tự thân bản nguyên cải biến một cách vô tri vô giác, cần phải hao tốn vô số năm tháng.
Thế nhưng...
Hiện tại lại có một thứ đang thúc đẩy sự tăng trưởng của bản nguyên.
Thời gian sẽ rút ngắn không ít.
. . .
Tây Quận.
Nhiếp Trường Khanh mở mắt ra, hắn ngồi xếp bằng ở phía trên tường thành Hổ Nhiễu quan, bạch y phấp phới.
Cả thân thể của hắn đều tản ra hào quang mờ mịt, giống như là vũ hóa phi tiên vậy.
Bên ngoài thân thể hắn, mơ hồ thấy được năm cái vòng xoáy.
Năm cái vòng xoáy tụ lại ở tim, gan, tỳ, phổi, thận.
Rèn luyện ngũ tạng, đào móc bảo tàng trong cơ thể con người, là Thể Tàng.
Mà bây giờ, Nhiếp Trường Khanh mượn nhờ kịch biến mà thế giới bản nguyên ngưng tụ trong chốc lát, rèn luyện hoàn tất Thể Tàng.
Năm cái vòng xoáy lẫn nhau liên kết lại, trong lúc mơ hồ, tựa hồ hóa thành một kiện áo giáp linh khí mờ ảo.
Cho dù Nhiếp Trường Khanh không quan tâm tới việc thắng thua, thì ở ngay thời khắc này, cũng không thể nào đè nén được nội tâm kích động của mình.
Hắn khoát tay, đao mổ heo lập tức vụt tới.
Nhiếp Trường Khanh cất một bước ra, đạp trên đá tường thành.
Cúi đầu nhìn xuống, quan sát tà phật cùng với nam tử tóc vàng ở bên dưới.
"Thiên Ngoại Tà Ma."
Nhiếp Trường Khanh nỉ non một phen.
Bên trong Long Môn bí cảnh, trong hành lang trung tâm cung điện, hắn nhìn trộm được bí mật vì sao thượng cổ bị hủy diệt.
Đều là bởi vì những tên tà ma này.
Vì thế, Nhiếp Trường Khanh cảm thấy áp lực rất lớn, ba tháng hành tẩu thiên hạ của hắn, lại không có giây phút nào bỏ lỡ việc tu hành.
Chính là vì để cho bản thân có đủ thực lực, đối phó với tà ma.
Nhiếp Trường Khanh nắm chặt đao mổ heo, vòng xoáy linh khí ở năm nơi đều phun trào, thân mặc linh khí giáp, thuận theo tường thành mà rơi xuống.
Bá Vương cũng bỗng nhiên mở mắt, toàn thân của hắn có ma khí quấn quanh, trong đôi mắt mang theo vẻ điên cuồng cùng sắc bén.
Hắn cầm hắc phủ cùng huyết thuẫn lên, lao ra cùng lúc với Nhiếp Trường Khanh.
Lao thẳng về phía tà phật cùng nam tử tóc vàng.
"Con lừa trọc!"
Bá Vương gầm nhẹ.
Nhiếp Trường Khanh liếc mắt lườm Bá Vương, nhưng cũng không có tranh đối thủ.
Bá Vương chắc hẳn là đang muốn báo thù việc trước đó bị tà phật áp chế.
Bá Vương... quả thật là nóng tính.
Vốn dĩ khi thiên địa chưa có biến hóa, những người như Bá Vương hoặc Nhiếp Trường Khanh đều có thể rõ ràng cảm nhận được gông cùm xiềng xích cùng sự trói buộc.
Còn bây giờ, thế giới thuế biến, dường như những các trói buộc cùng gông xiềng này bị phá vỡ.
Bọn hắn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, Thể Tàng... tựa hồ cũng không phải là điểm cuối.
Có lẽ, còn có thể nâng cao một bước nữa, bước vào... phía trên Thể Tàng!
Trên chiến trường Tây Quận.
Bá Vương như thần ma, một tiếng gầm thét cùng nổ vang kéo dài ra.
Các dũng sĩ Tây Lương cũng đồng loạt hấp thu linh khí xong, tinh thần của bọn hắn trở nên vô cùng phấn chấn, rực rỡ hẳn lên.
Bọn hắn đi theo sau Bá Vương, tiếp tục xông về phía binh mã Khổng Tước quốc cùng Quỷ Phương.
Tà phật nhìn lấy Bá Vương đang lao vụt đến như một tia chớp, trên khuôn mặt lập tức trở nên dữ tợn.
"Đây là dự định bắt chúng ta để rèn luyện?"
"Tên bá chủ vị diện này thật cuồng vọng, nếu vậy thì... Bần tăng sẽ độ thế nhân thành a tì địa ngục!"
Cà sa nhuốm máu trên thân tà phật bỗng nhiên bay lên, song chưởng đập vào nhau.
Ngay sau đó, sau lưng hắn, có huyết sắc tuôn ra.
Một pho tượng phật màu vàng tựa như được đúc từ hoàng kim hiện lên ở phía sau lưng tà phật.
Hắn chấp tay hành lễ, trong miệng ngâm tụng phật hiệu, phật hiệu an lành thuở xa xưa, thế nhưng lúc này lại ẩn chứa sát ý nghiêm nghị.
Tượng phật màu vàng mở mắt ra, trong đôi mắt chảy tràn ra huyết lệ.
Tựa như nó hắn được núi thây biển máu, vô tận địa ngục.
Có rất nhiều lão tăng khoác lên vải đỏ chết lặng ở phía sau lưng cũng đồng loạt ngâm tụng, phật hiệu hình thành nên âm thanh, tựa như hóa thành mạng nhện, khiến cho động tác của Bá Vương hơi ngưng lại.
Trên cổng thành.
Có tiếng tỳ bà khuếch tán.
Thiếu nữ ôm tỳ bà che nửa khuôn mặt kia, lại một lần nữa dùng mười ngón tay thon dài đã bị nhuốm màu để tấu khúc tỳ bà, rất hiển nhiên, tiếng tỳ bà cũng xuất hiện thuế biến.
Vậy mà trấn áp được tiếng phật hiệu.
Thậm chí, Bá Vương còn dưới tiếng tỳ bà mà huyết dịch trong cơ thể sôi trào, chiến ý cuồn cuộn.
Bá Vương quay đầu lại, nhìn thoáng qua thiếu nữ ở trên cổng thành.
Trong đôi mắt lóe lên một tia phức tạp.
Sau đó, đại phủ trong tay đột nhiên ném ra....
Ngay lập tức, nó quét ngang những tên lão tăng khoác vải đỏ đang niệm phật hiệu kia.
Máu tươi phun trào, nhuộm đỏ đại địa.
Do có ma khí liên kết, nên hắc phủ bay trở về, được Bá Vương nắm trong tay.
Bá Vương nhảy lên một cái, múa may Kiền thích, phóng tới tà phật, máu tươi trên mặt đất đều dính vào nhau như những sợi tơ, hội tụ lại trên thân hắn.
Hắn nhìn về tên tà phật kia, trong đôi mắt của Bá Vương hiện lên chiến ý ngút trời!
Bá Vương hắn... Cũng không chỉ có thể kháng!
Trước đó bị người khác áp chế.
Hiện tại...
Ta, Bá Vương... Muốn đánh lại!

Bình Luận

0 Thảo luận