"Sao thế?" Ta vội vàng hỏi.
"Cháy lên rồi, tiệm của ngươi cháy lên rồi."
Toàn thân ta như bị điện giật, lập tức quay đầu. Quả nhiên, một đống giấy kia, giờ phút này tất cả đều tụ tập thành một đoàn, đốt ở cửa hàng của ta, ở trong màn đêm yên tĩnh này thể hiện ra rất là khủng bố.
Bình thường khi đốt giấy, ngọn lửa hẳn là màu vàng nhạt. Nhưng những tờ giấy trước mắt lại cháy ra màu đỏ nhìn thấy mà giật mình, thậm chí còn chiếu đỏ cả cửa hàng cổ của mình.
Phải biết rằng, chỉ có Vong Linh oán khí ngút trời mới có thể thiêu đốt ra loại màu sắc này!
Chẳng lẽ trên chiếc đèn ngọc kia có giấu một con vong linh cường đại? Ta không dám nghĩ thêm nữa.
Ta tiếp tục quan sát, chợt phát hiện cửa lớn của quán cổ vốn bị ta khóa chặt giờ phút này lại được mở ra. Sau đó một con mắt đẫm máu xuyên thấu qua ánh lửa màu đỏ, cứ như vậy nhìn chòng chọc vào ta.
Không có mắt, tất cả đều là tròng trắng mắt, khóe mắt mang theo huyết lệ, phảng phất tích tồn tại vô tận oán khí, muốn tìm ta dốc lòng kể ra.
Ta không có dũng khí tiếp tục xem, lập tức rút thân thể về, đóng chặt cửa lại, dựa lưng vào cửa thở hồng hộc.
Doãn Tân Nguyệt vội vã hỏi ta làm sao, sao tự dưng lại đổ mồ hôi lạnh?
Ta nói này, không có chuyện gì đâu.
Doãn Tân Nguyệt suy tư một lát, đột nhiên kinh ngạc hỏi: "Nhà ngươi có âm vật gì không? Có phải ngươi thu thêm một cái âm vật không?"
Ta ngay cả vội vàng xua tay, ra hiệu nàng đừng có ngạc nhiên như vậy.
Doãn Tân Nguyệt có điểm bất mãn, nhưng có thể nghe ra trong giọng nói của nàng tràn đầy kích động: "Sao không báo cho ta biết sớm? Không biết sau khi từ hynh trở về, ta ngày ngày đều chờ kích thích sao? Biết thế ta gọi ta là khuê mật tới mở mắt."
Ta khiển trách: "Đừng nói chuyện, nghe động tĩnh một chút, đừng để đồ vật kia tìm tới cửa."
Doãn Tân Nguyệt lập tức gật gật đầu, dí lỗ tai sát vào cửa, cẩn thận lắng nghe.
Bất quá giờ phút này, bên ngoài đã yên tĩnh lại, cũng không có nửa điểm thanh âm, thậm chí ngay cả tiếng gió cũng nhỏ đi rất nhiều.
Ta đây mới lần nữa đẩy cửa ra một khe nhỏ, nhìn về phía cửa hàng cổ xưa. Cũng may, đống giấy đã bị đốt sạch, mắt máu cũng biến mất rồi...
Vừa rồi con mắt kia cho ta cảm giác không chân thực như thế, thậm chí ta hoài nghi liệu có phải mình nhìn lầm hay không?
Đợi thêm chốc lát nữa, xác định không có nguy hiểm, ta mới mở cửa, để Doãn Tân Nguyệt cầm máy móc bên ngoài cho vào, nghiên cứu.
Ta nghe nói nếu một số oán niệm vong linh đủ mạnh, là có thể ảnh hưởng một ít thiết bị điện tử, nói cách khác, máy chụp ảnh có khả năng sẽ đem vong linh quay lại!
Tuy nhiên ta cẩn thận thả lại mấy lần, lại phát hiện bất luận là tiếng thét chói tai của nữ nhân, hay là con mắt máu kia, tất cả đều không tìm được.
Ta có chút thất vọng, đang định bảo Doãn Tân Nguyệt tắt máy ảnh, màn hình vốn yên tĩnh lại đột nhiên run lên một cái.
Ta lập tức nhìn chằm chằm màn hình, luôn cảm thấy là lạ.
Không ngờ một gương mặt kinh khủng lại đột nhiên xuất hiện trên màn hình, nó há to miệng, khuôn mặt vặn vẹo, dường như đang cười.
Hắn tới gần điện ảnh như thế, thế cho nên toàn bộ màn hình chỉ còn lại mặt của hắn.
Một gương mặt quái dị đột ngột xuất hiện dọa cho tâm thần của ta rung chuyển. Qua hơn nửa ngày mới khôi phục lại tinh thần, ta lập tức bảo Doãn Tân Nguyệt tạm dừng video lại, sau đó cẩn thận nhớ lại.
Chờ ta rốt cục đem cái này khuôn mặt già nua nhận ra lúc, tràn ngập lửa giận nhất thời tựu hừng hực thiêu đốt lên. Mẹ nó, gia hỏa này không phải ai khác, chính là cái lão nông kia bán ngọc đăng của ta!
Hắn vào tận nửa đêm, làm sao lại xuất hiện ở chỗ này? Khẳng định cùng chuyện cổ quái trong khoảng thời gian này ta gặp phải có liên quan.
Ta không nói hai lời, mở cửa liền chạy ra ngoài, phẫn nộ khiến ta tạm thời quên đi sợ hãi, hành tẩu trong bóng đêm tối như mực, đã muốn tìm tới lão nông kia.
Hiện tại xem ra, lão già này biết về sự cổ quái của ngọc đăng nên cố ý đến hại ta.
Doãn Tân Nguyệt cũng đuổi theo, hỏi ta có phát hiện gì không?
Ta nói mà ta lại bị người khác tính kế, làm khó chết người.
Doãn Tân Nguyệt rốt cuộc cũng biết sợ rồi, nói thật sự không được, liền đi Lẫm Mê Đường quan mời đạo sĩ kia đi.
Ta không muốn chuyện gì đều phải đi gây phiền phức cho nam nhân tốt, lần đầu gặp phiền toái, sẽ có lần thứ hai, chậm rãi sẽ sinh ra thói quen. Một khi loại thói quen này tiếp tục kéo dài, đối với ta rất bất lợi.
Ta phủ định đề nghị của Doãn Tân Nguyệt, nói bây giờ không thể ngồi chờ chết, phải nghĩ cách phản kích.
Doãn Tân Nguyệt rất hưng phấn, vội vàng cổ vũ cho ta.
Cả một buổi tối, ta và Doãn Tân Nguyệt đều chưa về, chỉ nghỉ ngơi trong cửa hàng.
Nàng thấy ta mệt mỏi không chịu nổi, chủ động đẩy mát xa giúp ta, giảm bớt mệt mỏi. Ta không khiêng dụ dỗ mà đáp ứng, nằm trên ghế dài, Doãn Tân Nguyệt giang hai chân tuyết trắng ở trên người của ta, mát xa từ trên cao xuống cho ta.
Loại cảm giác này, ta đoán chừng ta có thể ghi nhớ cả đời, ám muội, kèm theo cảm giác tiêu hồn, cùng với từng đợt mùi thơm làm say lòng người.
Thật là dễ dàng sống qua cả đêm, trời vừa sáng, ta liền vội vàng trở về tiệm cổ.
Tất cả thoạt nhìn đều bình thường như vậy, bài trí trong phòng căn bản không nhúc nhích, ta cố ý quan sát một chút nơi chôn đèn ngọc, cũng không có nửa điểm dị dạng.
Ta cẩn thận đào ngọc đăng lên, dọn dẹp hết bụi đá ở tầng ngoài, ngọc đăng vẫn như cũ, chỉ là màu đen ở chỗ tay cầm hình như có chút không rõ...
Sau khi phát hiện màu đen hơi chút rút đi, trong đầu ta bỗng nhiên xuất hiện một từ: Vạn Thi Đăng!
Cái tên này thật giống như bom đỏ, ở trong đầu của ta nhấc lên sóng to gió lớn. Đầu óc của ta trống rỗng, nếu đây thật là Vạn Thi Đăng, chỉ sợ ta sẽ phiền toái lớn.
Vạn Thi Đăng, tên như ý nghĩa, chính là ngọn đèn ngọc đã dùng thi thể ngâm qua. Hơn nữa một hai cỗ thi thể, hoàn toàn không đủ dầu, ít nhất cũng phải trên trăm cỗ.
Mật độ ngọc khí khá lớn, chất lỏng bình thường rất khó thẩm thấu vào trong, duy chỉ có xác chết ngoại lệ. Bộ phận màu đen là thi dịch thẩm thấu vào trong, sinh ra hiện tượng vật lý.
Bây giờ mặt ngoài ngọc đăng này, lại còn có một bộ phận mỡ thi thể chưa hấp thu.
Điều này nói rõ, trong khoảng thời gian ngắn khẳng định có người đã chết trong tay ngọc đăng!
Xem sắc mặt ta âm tình bất định, lòng hiếu kỳ của Doãn Tân Nguyệt rốt cục không kiềm chế nổi, vội vàng hỏi xem rốt cuộc tình huống của ta thế nào.
Ta hít sâu một hơi nói với nàng: "Thứ này tên là Vạn Thi Đăng, rất lợi hại! Bây giờ ngươi mau về nhà đi, lát nữa ta muốn ở lại trong tiệm bắt quỷ."
"Tróc quỷ? Quá tuyệt, hôm nay ta sẽ theo ngươi bắt quỷ. Bây giờ ta có thể vì ngươi làm chút gì đó không?"
"Không cần làm gì cả." Ta khiển trách: "Đi nhanh lên, ta không muốn làm ngươi bị thương."
"Dù sao ngươi nói cái gì ta cũng sẽ không đi." Doãn Tân Nguyệt cười thở phì phò: "Ta sẽ mặt dày quấn lấy ngươi, ha ha!"
"Ha ha." Ta cũng tức giận bắt chước nàng ta cười một tiếng: "Thật sự muốn giúp ta?"
"Đương nhiên." Doãn Tân Nguyệt vội vàng nói: "Một trăm, một ngàn, ta muốn giúp ngươi."
"Vậy thì tốt." Ta nói: "Hiện tại, ngươi muốn làm cho ta mấy bình nước muối sinh lý, nồng độ càng cao càng tốt."
"Ngươi muốn múc một chút? Không biết thua dịch đối với thân thể không tốt sao?"
"Ta có chỗ dùng lớn." Ta trừng mắt nhìn Doãn Tân Nguyệt: "Không biết thì đừng có nói hươu nói vượn."
Doãn Tân Nguyệt ủy khuất nhìn ta một cái, sau đó ngoan ngoãn rời đi.
Không bao lâu sau, Doãn Tân Nguyệt đã trở về, cầm theo một bọc nước muối trong sinh lý, nói cho ta biết đều đã trải qua nước muối nồng nặc.
Ta lập tức tìm đến một cái thùng, đổ tất cả nước muối sinh lý vào trong thùng, sau đó ném ngọc đăng vào trong nước ngâm.
Qua khoảng một giờ, nước muối trong sinh lý bắt đầu hòa tan từng chút một, bắt đầu có chất lỏng màu đen chảy ra. Ta lập tức lấy đèn ngọc ra, phát hiện mặt ngoài đèn ngọc có một tầng chất lỏng màu đen.
Ta đem chất lỏng màu đen thu thập lại, dùng bổng lộc điểm hỏa. Chất lỏng màu đen chậm rãi bốc cháy lên, ban đầu là màu đen, về sau dần dần biến thành màu đỏ như máu. Thiêu đến cuối cùng, chất lỏng màu đen đều biến thành từng khối từng khối vụn.
Ta cũng hút một hơi lạnh: "Đúng là Vạn Thi Đăng!"
"Quá thần kỳ." Doãn Tân Nguyệt nhìn mà trợn mắt há hốc mồm: "Lần đầu tiên nhìn thấy có thể thấm tạp chất trong ngọc khí."
Ta nói: "Biết thứ màu đen này là gì không?"
Doãn Tân Nguyệt lắc đầu: "Không biết."
"Là dầu thi." Ta nói: "Hơn nữa là thi thể mới chết không quá năm ngày, nướng ra xác khô."
Doãn Tân Nguyệt lập tức nghẹn họng nhìn trân trối.
Ta nói nói: "Xem ra, tối hôm nay ngươi thật sự phải giúp ta... "
Doãn Tân Nguyệt lập tức hỏi ta giúp việc gì? Ta cười nói: "Giữ bí mật nhé, tránh hù ngươi, đến lúc đó dĩ nhiên ngươi sẽ hiểu."
Trước tiên, ta đến cửa hàng làm giấy đầu đường mua được một ít vật dụng bằng giấy, đa số đều là Kim Đồng Ngọc Nữ, còn có một ít biệt thự tài bảo bằng vàng bạc. Sau khi vận chuyển đến nhà, ta chỉ chờ đợi bóng đêm phủ xuống.
Doãn Tân Nguyệt hỏi ta vì sao lại muốn làm chuyện này vào buổi tối? Không phải ban ngày sẽ an toàn hơn một chút sao?
Ta nói ban ngày chúng ta đích xác an toàn, nhưng mà không có hiệu quả, ban ngày sẽ không xuất hiện vong linh trong đèn, ngươi đi đâu mà chiêu đó?
Doãn Tân Nguyệt xấu hổ gật đầu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận