Một tên sát thủ hô khàn cả giọng.
Tên sát thủ vừa hô vừa định tìm nơi che chắn thì một viên đạn đã găm thẳng vào đùi hắn.
Nếu không được cấp cứu kịp thời thì tên này chắc chắn sẽ chết.
Bọn sát thủ đều trốn phí sau những thân cây to và những vật trang trí trong công viên, không ai quan tâm hay có ý định xông ra cứu tên sát thủ đang nằm ngoài kia.
Trương Tam biết rõ tay bắn tỉa của Bạch Trú khủng khiếp như thế nào, ngay sau chuyện xảy ra trên đường Hành Thự đêm đó, hắn còn đi tìm rất nhiều tài liệu để phân tích đường đạn của đối phương.
Mọi người chỉ đoán đối phương có thể bắn trúng tất cả các mục tiêu trong bán kính 1000 mét, nhưng hắn có thể khẳng định chuyện này là thật.
Cho nên, họ định dùng kế "Bao vây rồi đánh viện binh" với Bạch Trú, nhưng bây giờ đối phương đang áp dụng chính cách này lên người họ.
"Không cần cứu hắn."
Trương Tam bình tĩnh nói:
"Bây giờ chúng ta không có thiết bị cấp cứu nào, nên muốn cứu cũng không cứu được."
Chỉ có vài tên trong đám sát thủ tin câu nói này, những người còn lại đều biết vết thương trên đùi người kia chỉ cần dùng vải cố định lại là hắn sẽ không chết.
Nên thật ra Trương Tam không muốn cứu người chứ không phải hắn không thể cứu.
Trương Tam nói vào thiết bị liên lạc:
"Ông chủ, ta biết vì sao đối phương lại chuyển chiến trường đến đây rồi, vì ở công viên Vị Ương có hai địa điểm rất cao, một cái là bánh xe Ferris, một cái là nơi mọi người thường nhảy bungee bên ven hồ, nếu đối phương đứng ở một trong hai chỗ này thì tầm mắt sẽ bao quát toàn bộ công viên...Nơi này sẽ biến thành một sân tập bắn tốt nhất, khi đó tay bắn tỉa có thể dễ dàng khống chế mọi chuyện."
Chỉ cần một người và một khẩu súng.
Khánh Trần sẽ đứng trên chỗ cao nhất để khống chế toàn bộ chiến trường!
Đây chính là lợi thế của tay bắn tỉa.
Cũng là một trong số các nguyên nhân Khánh Trần chọn chỗ này làm chiến trường!
"Thật thú vị."
Huyễn Vũ cười nói:
"Vừa rồi ta còn không hiểu vì sao ông chủ Bạch Trú lại chọn chỗ này làm chiến trường, giờ thì ta hiểu rồi, nhưng ta vẫn thắc mắc 1 vấn đề, hắn đã mang súng bắn tỉa công phá tới đây bằng cách nào."
Nếu hắn lái xe chở đến đây thì không thể kịp được, vì Huyễn Vũ đã tính toán rất kĩ thời gian rồi.
Nếu hắn đi tàu cao tốc đến đây thì làm cách nào mới mang được súng bắn tỉa qua cửa kiểm tra?
Nếu không phải hai loại trên thì chỉ còn hai khả năng, khả năng thứ nhất là ông chủ Bạch Trú có thể thu súng bắn tỉa vào cơ thể.
Cho nên khẩu súng này không phải vật bình thường mà chắc chắn là vật cấm kỵ!
Khả năng thứ hai là ông chủ Bạch Trú đã sớm đã tới Hàm thành.
Không phải Huyễn Vũ chọn Hàm thành làm chiến trường chính cho cuộc chiến giữa hai tổ chức, mà do Bạch Trú đoán được Hàm thành mới là trụ sở chính của Huyễn Vũ, sai Khánh Trần tới tham gia giải đấu toán học.
Nên Bạch Trú mới chuyển chiến trường từ Lạc thành đến đây, hơn nữa còn chọn công viên Vị Ương làm nơi quyết chiến!
"Cuối cùng ta cũng gặp được đối thủ xứng tầm."
Huyễn Vũ có vẻ khá phấn kích:
"Ngươi được phép dùng máy theo dõi không người lái, không cần quan tâm đến Khánh Trần, ta muốn ông chủ Bạch Trú phải chết trong đêm nay."
Ngay khi họ còn đang nói chuyện, một viên đạn dài bằng bàn tay bỗng bắn xuyên qua cây liễu bên ven hồ, sau đó cắm thẳng vào người tên sát thủ trốn sau đó.
Mọi người luôn đánh giá thấp lực sát thương của súng bắn tỉa công phá, vì họ chưa bị nhắm bắn bao giờ, mãi sau khi chết họ mới hiểu ra một đạo lí: Trốn phía sau cây không có tác dụng gì đâu.
Những viên đạn Khánh Trần đang dùng tương đương với đạn xuyên giáp vonfram có sức xuyên thấu lớn nhất.
Trương Tam nhanh chóng chạy ra phía sau núi giả, sau khi lặng lẽ quan sát vết đạn trên thân cây bên cạnh, hắn có thể chắc chắn tay bắn tỉa không đứng trên vòng quay Ferris, mà đứng trên điểm nhảy cầu đối diện vòng quay.
"Khởi động tất cả máy theo dõi không người lái."
Trương Tam lạnh lùng nói:
"Một lúc nữa máy không người lái sẽ làm tiên phong, tất cả đều chạy đến điểm nhảy cầu cho ta."
Trương Tam nói xong thì lấy ra một chiếc kính điều khiển có gắn màn hình ba chiều từ trong hòm rồi đeo lên, hắn sẽ là người điều khiển 12 chiếc máy theo dõi không người lái Biên Giới cùng một lúc.
Sau một lúc, thông quan ống ngắm quang học của 'Lấy Đức Phục Người', Khánh Trần có thể nhìn thấy vài chiếc máy theo dõi không người lái bay lên từ rừng liễu bên hồ.
Khánh Trần nhíu mày nhìn những chiếc máy theo dõi không người lái được trang bị vũ khí đằng xa.
Đây là những chiếc máy theo dõi không người lái Biên Giới - 011 mà Tiêu Công đã từng dùng...Nhưng bây giờ Khánh Trần không có khả năng dùng lá bài poker bắn rơi máy theo dõi không người lái như Lý Thúc Đồng đã từng làm.
CHương 659: Đài Nhảy Cầu
Đây chẳng phải là máy theo dõi không người lái mà quân đội liên bang hay dùng sao, tại sao Huyễn Vũ lại có nó? !
Lúc trước hắn đã mang súng ngắn từ thế giới trong đến thế giới ngoài, bây giờ hắn còn có thể mang cả máy theo dõi không người lái về sao?
Khánh Trần bỗng hiểu ra, có lẽ trên người Huyễn Vũ không chỉ có một vật cấm kỵ, có thể hắn đang sở hữu một vật cấm kỵ có thể mang theo đồ vật từ thế giới trong ra thế giới ngoài, ví dụ như một vật cấm kỵ kiểu cái hòm!
Hắn nhìn đám máy theo dõi không người lái bay đến mà không biết phải làm sao.
Ngay khi máy theo dõi không người lái bay lên được một lúc, gần một trăm tên sát thủ đang ẩn náu trong rừng cây đều tách ra chạy về các hướng khác nhau, họ định nhân lúc hắn chú ý đến máy theo dõi không người lái để xông lên!
Tuy khả năng nhắm bắn của hắn rất tốt, nhưng những chiếc máy theo dõi không người lái của quân đội lại có tốc độ bay quá nhanh, nên bây giờ hắn nhất định phải chọn một trong hai phương án là bắn rơi máy theo dõi không người lái hay nổ súng ngăn chặn đám sát thủ trên mặt đất trước.
Khánh Trần mỉm cười rồi bóp cò súng, hắn đã có quyết định của riêng mình.
Máu tươi bắn tung tóe từ trên người một tên sát thủ đang chạy trên mặt đất.
Hắn lại bóp cò lần nữa, trên ngực một tên sát thủ bỗng xuất hiện một lỗ thủng.
Trương Tam điều khiển những chiếc máy theo dõi không người lái bay lại gần, bây giờ hắn đang cảm thấy khá bất ngờ, lúc trước hắn nghĩ ông chủ Bạch Trú sẽ giải quyết máy theo dõi không người lái đầu tiên, vì lực sát thương của đám máy theo dõi không người lái lớn hơn nhiều đám sát thủ dưới kia.
Nhưng không ngờ đối phương lại chọn giết đám sát thủ trước.
Chẳng lẽ đối phương không sợ máy theo dõi không người lái sao?
Camera trang bị trên thân máy không người lái đã thu được hình ảnh khuôn mặt của Khánh Trần:
"Ông chủ, ta đã thấy mục tiêu, khuôn mặt kẻ này rất bình thường, ta chưa gặp người này bao giờ, tuổi tác còn khá trẻ."
"Giết hắn."
Huyễn Vũ bình tĩnh nói.
Ngay khi đám máy theo dõi không người lái bay đến phạm vị 400 mét xung quanh Khánh Trần, thông qua camera được lắp đặt trên thân máy theo dõi không người lái Biên Giới - 011, Trương Tam bỗng thấy Khánh Trần di chuyển họng súng.
Trương Tam có thể chắc chắn khi con số hiển thị khoảng cách với đối phương trên màn hình theo dõi chuyển sang số 400 mét thì đối phương di chuyển họng súng.
Hắn không biết chuyện này chỉ là trùng hợp hay đối phương có khả năng phán đoán khoảng cách rất chính xác.
Trương Tam bỗng thấy đối phương mỉm cười trên màn hình điều khiển của máy theo dõi Biên Giới.
Sao hắn lại cười?
Vì 400 mét chính tầm bắn chính xác nhất của 'Lấy Đức Phục Người', thậm chí Khánh Trần còn không cần tính toán đường cong quỹ tích viên đạn trong khoảng cách này, đường đạn lúc này chỉ còn một đường thẳng tắp.
Hắn chỉ cần nhắm vào mục tiêu rồi bóp cò là được!
Khánh Trần luôn cảm thấy chuyện đêm nay còn thiếu thứ gì đó.
Đêm nay hắn đã chạy hơn mười cây số, sau đó còn một mình đối mặt với gần một trăm tên sát thủ do Huyễn Vũ phái tới, chuyện đêm nay huy hoàng thế này thì sao có thể thiếu pháo hoa được.
Sau một lúc, những chiếc máy theo dõi không người lái Biên Giới đang bay đến đều nổ tung trên không trung.
Khoảng sát thương của bọn chúng là 100 mét, nhưng chưa kịp bay đến đã bị bắn rơi hết rồi.
Trương Tam đột nhiên lấy xuống kính điều khiển trên mặt rồi kinh ngạc nhìn về phía đài nhảy cầu:
"Ông chủ, có lẽ chúng ta lại đoán sai về tay bắn tỉa rồi, đối phương chỉ mất 6 giây để bắn rơi 12 chiếc máy theo dõi không người lái, nhanh như thể hắn không cần tính toán gì về đường đạn cả."
Đúng vậy, hắn không cần suy nghĩ gì bởi vì cảm giác súng tuyệt đối trong 400 mét đã giúp hắn làm tất cả, như thể đây là bản năng bẩm sing của hắn vậy.
Huyễn Vũ im lặng một lát:
"Vậy hắn đêm nay càng phải chết."
"Ông chủ yên tâm, Nhân Mã đã sắp đến tháp nhảy cầu."
Trương Tam bình tĩnh nói:
"Có lẽ hắn nghĩ chúng ta sẽ không điều nhiều người đến, nên mới chọn chỗ đó làm địa điểm nhắm bắn."
Đài nhảy cầu trong công viên Hồ Vị Ương được cách khá xa những công trình khác, nhìn từ phía xa, đài nhảy cầu như một chiếc cần trục sừng sững giữa công trường xây dựng.
Đài nhảy cầu cao khoảng 70 mét so với hồ Vị Ương.
Huyễn Vũ nở nụ cười:
"Nếu hắn dám nhảy từ độ cao 70 mét xuống mặt nước thì chắc chắn sẽ chết, nếu không chết thì xương cốt cũng vỡ vụn."
Một lúc sau, trong hơn mười tên sát thủ chạy đến chân tháp nhảy cầu nhanh nhất, có người chọn đi thang máy, có người chọn đi thang bộ, có người lại chọn leo lên cầu thang bằng sắt bên hông tháp để leo lên chỗ hắn đứng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận