Sau lần thứ 10 rút thưởng mười lần liên tiếp, cuối cùng cũng rút được vài lần nhân phẩm bộc phát.
Hắn lại nhận được ba món bảo khí Sơn Hải Xuyên Vân Thương, Tử Dương Phá Lãng Kiếm, Quyển Nguyệt Ma Uyên Giáp.
Các mảnh nhỏ của bảo khí khác cũng đủ 20 mảnh, hợp thành một món Thương Vũ Phi Hồng Giáp.
Trong mắt của hệ thống, đương nhiên là trực tiếp ra bảo khí là may mắn bùng nổ lắm rồi.
Nếu như để ở bên ngoài, kiểu gì món bảo khí này cũng sẽ dẫn đến một hồi tranh đoạt gió tanh mưa máu.
Đến cả hoàng đế Hạng Cao Dã của vương triều Càn Tinh cũng chưa có một món bảo khí nào đâu, nghĩ thôi cũng biết là nó quý giá đến mức nào rồi.
Nhưng đối với người nuôi chí chết thêm vài lần, ra đường ngay cả bùa chú cũng không mang theo như Khương Thành mà nói, cái này quả thật không cần dùng.
Còn lại hai lần nhân phẩm bộc phát, một lần là loại pháp bảo hạ phẩm Thiên Tinh Tí Hồn Quan.
Món pháp bảo này vẫn còn có tác dụng với với hắn.
Thiên Tinh Tí Hồn Quan xem như hộ giáp của thần hồn, đeo pháp bảo này, vào thì thần hồn được tinh lực che chở, có thể ngăn cản bí thuật dưới Thánh Giai xâm nhập.
Sau khi đạt được Ly Long Tàn Linh, cảnh giới thần hồn của hắn đạt tới Đạo Cung cảnh Nhất trọng.
Nhưng bởi vì toàn bộ cảnh giới không tới Đạo Cung cảnh, cũng chưa từng học bí thuật thần hồn cấp độ Đạo Cung nên năng lực phòng ngự thần hồn của hắn cực yếu.
Đó cũng chính là nguyên nhân vì sao lúc chiến đấu trước đó bị một chữ "mộng" của hai đại thánh tử kia trực tiếp đưa vào cõi mơ luôn.
Tuy rằng chữ "mộng" kia giúp hắn được chết một lần như mong muốn, nhưng ngẫm lại lúc ấy nếu như đối phương nói cũng là quỳ hoặc bò...
Vậy cho dù là có thể hồi sinh thì thanh danh một đời của hắn cũng không còn nữa luôn.
Cái bảo quan này vẫn cực kỳ quan trọng, hắn không chờ nổi nữa mà đeo lên.
Một món khác là nguyên bộ Tiên Thiên Lôi Hỏa Bảo Trận, bao gồm trận đồ trận nhãn cùng với phụ kiện khác.
Thứ đồ này có thể làm đại trận hộ tông môn của Phi Tiên môn.
Trước đó, tông môn cứ mãi không có gì để phòng hộ, phải dựa vào hai tôn đại sát khí là Tam Nhãn Hổ và A Hoàng.
Người ngoài muốn vào thì vào, đúng là chẳng có chút mặt mũi nào hết.
Có Tiên Thiên Lôi Hỏa Bảo Trận này, cho dù không mở hoàn toàn để tấn công kẻ địch thì bình thường cũng có tác dụng canh gác và ngăn cách.
Ngoài vài lần nhân phẩm bộc phát ra thì còn có hai tàn mảnh của Toàn Cơ Đồ.
Sau khi ghép lại, tấm tiên đồ này đã có thể nhận 48 người đi vào cùng một lúc.
Ban đầu hắn còn nghĩ nếu thêm một tàn mảnh nữa thì tốc độ dòng chảy thời gian sẽ tăng 1000 lần, bây giờ mới phát hiện càng về sau thì hiệu quả càng yếu.
Trước mắt là có bốn tấm tàn mảnh, tốc độ dòng chảy thời gian cao nhất có thể đạt được là 3200 lần.
Hơn nữa, môi trường bên trong cũng tốt hơn ban đầu rất nhiều.
Tuy vẫn chưa sinh ra cây cối, nguồn nước và linh khí, nhưng bên trong đã ổn định, nhìn chung không có dung nham khí độc nữa.
Cũng đạt được một lần kỹ năng, là ẩn thân cấp 3.
Trong tình huống không chiến đấu, có thể trốn vào hư không ẩn thân 30 phút, thần hồn Tiên giai tra xét cũng không thể phát hiện, bị công kích hoặc linh lực mà ký chủ điều động dao động quá lớn thì sẽ tự động giải trừ trạng thái ẩn thân. Hạn dùng là 3 lần/ ngày.
So với ẩn thân cấp 2 thì đã mạnh hơn nhiều rồi, đến cả Tiên giai cũng không thể điều tra ra. Thời gian cũng kéo dài theo, từ 10 phút lên tới 30 phút, hơn nữa mỗi ngày có thể ẩn thân ba lần.
Anh đây thật sự không muốn làm thích khách đâu.
Cơ mà này sau dùng cái kỹ năng này có thể làm màu ở trước mắt tiên nhân thì cũng không tệ đâu.
Trừ mấy cái đó ra, hắn còn tự động học xong một môn Phần Hư Bí Điển, Võ Kỹ Hỏa Hệ của Đạo Cung cảnh, cả hai đều trực tiếp đạt đến Đại Viên Mãn.
Còn có một môn công pháp Đại Dịch Huyền Long Quyết cao cấp hơn công pháp Đoan Mộc gia trước đấy không biết bao nhiêu lần.
Chỉ có điều là hắn giữ lại chứ không lấy ra.
Nguyên nhân rất đơn giản, công pháp của hệ thống này mà lấy ra thì sẽ trực tiếp tương ứng với cảm ngộ của cảnh giới của hắn.
Đại Dịch Huyền Long Quyết, gồm tám tầng, trong đó, Thiên Mệnh cảnh đại diện cho tầng thứ sáu.
Hiện tại cảnh giới là của hắn là Thiên Mệnh cảnh Cửu trọng, nếu lấy ra thì tự động nhận được cảm ngộ của tầng thứ sáu.
Nếu như vậy thì chi bằng đợi đến Đạo Cung cảnh hẵng lấy ra, như vậy có thể nhận được cảm ngộ tầng thứ bảy rồi.
Còn về Nhập Thánh cảnh đại diện cho tầng thứ chín?
Kiểu người như Thành ca này có thể kiên nhẫn chờ được sao?
Về phần còn lại, đều là thiên tài địa bảo và đan dược linh tinh.
Hắn nhận được 5 viên đan dược có thể nâng cao cảnh giới thần hồn, 8 viên nâng cao cảnh giới linh lực, ngoài ra còn có 4 viên bảo đan chữa thương .
Kết quả lần rút thưởng này làm cho hắn không biết nói gì cho phải.
Nếu là người khác, vừa có công pháp, vừa có võ kỹ, vừa có bảo khí, vừa có đan dược...
Đủ để nghịch thiên cải mệnh rồi đấy.
Nhưng hắn chỉ thở dài, bây giờ rút thưởng ở cấp ba quả là chẳng ổn tí nào.
Nhìn số điểm tích phân còn lại là 11637893, hắn cắn chặt răng, quyết định thử rút thưởng cấp bốn liên tiếp mười lần một lần.
Rút thưởng cấp bốn, một lần sẽ tốn 100 vạn, mười lần liên tiếp là 1000 vạn.
Nhưng bây giờ đánh cược đỏ mắt rồi, hắn nhịn không nổi nữa.
Tiêu tốn 1000 vạn điểm, một phát liên tiếp mười lần, hắn không ngừng lẩm bẩm nhân phẩm bộc phát.
"Chúc mừng kí chủ nhận được 1 sợi Đạo Thiên Tiên Vận!"
"Chúc mừng kí chủ nhân phẩm bộc phát, nhận được 1 viên Thần Phẩm Vu Chủng!"
"Chúc mừng kí chủ nhận được 1 tàn mảnh của Toàn Cơ Đồ!"
"Chúc mừng kí chủ nhận được 1 viên Thiên Cơ Hồi Hồn Thánh Đan!"
"Chúc mừng kí chủ nhận được kỹ năng truyền tống cấp bốn!"
"Chúc mừng kí chủ nhận được 1 phần mảnh nhỏ thánh khí!"
"Chúc mừng kí chủ nhận được luyện đan thuật tứ giai!"
"Chúc mừng kí chủ nhân phẩm bộc phát, nhận được Độc Chi Anh Linh!"
"Chúc mừng kí chủ nhận được 1 viên Thái Hư Tử Kim Thánh Đan!"
"Chúc mừng kí chủ nhận được 1 viên Cửu Khiếu Phục Hồn Thánh Đan!"
Rút thưởng cấp bốn không giống ở chỗ, đến cả Đạo Thiên Tiên Vận cũng không tính là nhân phẩm bộc phát.
Gần như mỗi thứ ở đây hắn đều có thể dùng được.
Lại thêm một mảnh Toàn Cơ Đồ, sau khi hợp lại, có thể nhận tới 81 người cùng nhau tiến vào, tốc độ dòng chảy thời gian cũng tăng lên tới 3600 lần.
Cuối cùng cũng có một lần được nhận Đạo Thiên Tiên Vận, có thể giúp một dòng sông Võ Đạo khác của hắn tăng lên tới Tiên giai.
Thiên Cơ Hồi Hồn Thánh Đan và Thái Hư Tử Kim Thánh Đan kia đều dùng để tăng tu vi thần hồn.
Còn về Cửu Khiếu Phục Hồn Thánh Đan không thể gia tăng tu vi mà là dùng để chữa trị tàn hồn, vừa hay có thể cho tiên nhân nghèo túng như Mạc Trần dùng.
Xem như là Thành ca lôi kéo chút lòng người.
Luyện đan thuật tứ giai, giờ đã có thể luyện ra thánh đan.
Tuy rằng lúc rút thưởng cấp ba không nhận được kỹ năng nào, nhưng lần này hắn trực tiếp nhận được truyền tống cấp 4, khoảng cách mỗi lần truyền tống là 1000 dặm, 4 lần/ ngày.
Cái này cuối cùng cũng có thể thỏa mãn dục vọng làm màu khắp nơi của hắn, sau này hắn có thể giẫm đạp hết mấy đại thánh địa ở xung quanh trong vòng một ngày.
Thần Phẩm Vu Chủng và Độc Chi Anh Linh còn sót lại là hai thứ hắn chưa từng thấy bao giờ
Đọc kỹ phần hướng dẫn, cuối cùng mới hiểu ra được.
Thần Phẩm Vu Chủng, thật ra có thể coi như là thiên phú Vu thuật.
Không phải ai cũng có thể luyện được Vu thuật, cho dù có được Vu Pháp Điển Tịch thì hầu hết các tu sĩ cũng vẫn không nhập môn được.
Đây là một môn cần thiên phú đặc thù.
Một khi hắn kích hoạt viên Vu Chủng này thì từ giờ trong cơ thể sẽ có mầm mống Vu thuật, có được trình độ thiên phú vu thuật cấp thần.
Thiên phú cấp thần này, có thể nói là Điển Tịch Vu thuật bày ra trước mắt chỉ cần xem một lần thôi là đã có thể học được rồi.
Hơn nữa có thể luyện đến cảnh giới cao siêu rất dễ dàng.
Cho dù hắn là một người thường, chỉ cần bị nhìn thấu thiên phú khi bước vào Vu bộ thì cũng sẽ được cung phụng hệt như là hy vọng tương lai của toàn tộc.
Còn về Độc Chi Anh Linh lại khiến hắn nhớ đến lúc trước vào ngày tiêu diệt Xích Nhật tông nhận được phụ thể Chiến Chi Anh Linh trong vòng ba phút.
Hiệu quả của hai thứ này như nhau, chẳng qua là Chiến Chi Anh Linh có thêm lực chiến đấu và bộ phận phòng ngự, còn Độc Chi Anh Linh thì có thêm là độc.
Chương 115. Cuối cùng cũng thành Đạo Cung cảnh.
Sau khi kích hoạt Độc Chi Anh Linh này, hắn sẽ vĩnh viễn có được nó.
Trong lúc chiến đấu sau này, nếu hắn dùng anh linh này, hắn sẽ có thêm 30% sát thương có độc mỗi lần tấn công, đồng thời lực tấn công cũng sẽ tăng thêm 10%.
Loại sát thương có độc này không phải là độc vật bình thường trong giới thế tục.
Mà là trực tiếp tiến hành đầu độc linh lực kiếm quang Đạo Cung của kẻ địch, thậm chí ngay cả công kích thần hồn cũng sẽ bị nhiễm độc, sau khi bị nhiễm, trực tiếp tổn hại căn cơ, hiệu quả phụ thuộc vào sức mạnh của đối thủ.
Sợi Đạo Thiên Tiên Vận kia, cuối cùng hắn sử dụng trên dòng sông dài Cửu Cung.
Bởi vì Cửu Cung là sự kết hợp của võ đạo và những thứ khác, ví dụ các loại pháp thuật vận dụng trong võ đạo như là trận pháp, phù văn, vu thuật, độc thuật đều thuộc phạm vi của Cửu Cung.
Ngay sau khi Đạo Thiên Tiên Vận có hiệu lực thì thấy sông dài Cửu Cung cấp chân ban đầu đã xảy ra thay đổi lớn.
Chín dòng sông Võ Đạo Ấn Ký trên không trung rủ xuống.
Trên dòng sông xanh của Cửu Cung, chữ khắc Võ Đạo chuyển từ màu trắng sang màu xám với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sau đó biến thành màu bạc, ngay sau đó lại biến thành màu vàng giống hệt như chữ khắc của dòng Ngũ Hành!
Màu chữ càng ngày càng nổi bật, càng ngày càng sáng rõ!
Vô số chữ khắc huyền bí rực rỡ chói mắt, cứ như đột nhiên sống lại.
Khi Đạo Thiên Tiên Vận hoàn toàn dung hợp, sông dài Cửu Cung và sông dài Ngũ Hành chạy song song với nhau, hoàn toàn vượt qua bảy con sông dài kia.
Ấn Ký Tiên cấp thứ hai đã hoàn thành!
Vô số những môn khác xuất hiện trong tâm trí Khương Thành, bất kể là trận pháp phù văn đan dược luyện khí hay là y bốc tinh tướng cầm kỳ thi họa vu độc...
Hắn cũng không trực tiếp trở thành bậc thầy trong các lĩnh vực đó.
Nhưng chỉ cần trong tương lai hắn hiểu một môn trong số đó, rồi có thể kết hợp kiến thức trong lĩnh vực này với võ đạo, biến nó thành một bản lĩnh mạnh mẽ.
Hắn còn nhận được thuật luyện đan tứ giai từ việc rút thưởng, việc này giúp hắn trở thành một đan sư có thể luyện chế được đan dược thánh phẩm, hiểu biết sâu sắc về đan đạo.
Cho nên hiện tại, trong đầu hắn hiện ra những cảm ngộ khi kết hợp võ đạo và đan đạo, ví dụ như là độc đan, đan bạo, đan chuyển kiếm nguyên, dĩ đan thành cấm...
Loại cảm ngộ này vô cùng huyền diệu, thậm chí còn thúc đẩy nâng cao trình độ đan đạo ban đầu của hắn.
Rốt cuộc thì hàng ngàn vạn đại đạo luôn bổ sung cho nhau, đều có điểm tương thông với nhau.
Hệt như lần thăng cấp Ngũ Hành lần trước, lần này hắn lại có cảm giác tang thương, giống như đã trải qua gần trăm vạn năm rèn luyện.
"Thật sự thần kỳ ghê!"
Hắn thở phào một hơi, nhìn thấy 163 điểm tích phân còn sót lại, hắn không khỏi chạnh lòng.
Hắn vuốt chiếc nhẫn một cái, lấy hai món bảo khí mà trước đó hắn lấy được từ hai đại thánh tử ra.
Hai món bảo khí một cờ một sách này, hắn cũng không dùng được.
Ban đầu định dùng làm bảo vật trấn tông, nhưng giờ không có điểm tích phân...
"Bảo vật trấn tông tính sau vậy, đổi điểm tích phân trước để an ủi đã."
Một món bảo khí trị giá 500 vạn điểm tích phân, đổi cả hai món thì tổng cộng cũng thêm được 1000 vạn điểm rồi.
"Nếu Lam Đề có thể nguyện trung thành thì tốt biết bao, ta cược là ít nhất nàng phải trị giá đến hai ngàn vạn."
Nhưng mà ngẫm lại chắc chắn không có khả năng này rồi.
Người ta chính là tộc trưởng một bộ tộc, lại còn là Đạo Cung cảnh Bát trọng, làm sao có thể đồng ý chuyện như vậy được.
"Trước hết cứ nâng cao cảnh giới đã."
Hắn nhận được không ít bảo đan từ lần rút thưởng cấp ba, thêm một ít linh đan còn lại lúc trước.
Hắn lại ngồi xếp bằng, uống thuốc thăng cấp.
Vì trước đó đã có cảnh giới thần hồn Đạo Cung cảnh Nhất trọng rồi nên không còn cửa ải nữa, linh lực khổng lồ trực tiếp lao về phía trước.
Chỉ một thoáng, Thần Phủ tự động bay thẳng lên trời.
Tiếp sau đó, ngay bên trong tầng mây đó bắt đầu biến hóa thần kỳ.
Một tòa cung điện nguy nga tráng lệ thay thế cho Thần Phủ trước đó, hào quang bốn phía, soi sáng tầng mây kia như chốn bồng lai tiên cảnh.
Phía dưới bên trong thành, mọi người dừng chân nhìn lên, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
"Đây là tiên cung giáng lâm hả?"
"Chẳng lẽ là có tiên nhân hạ phàm?"
Một số tu sĩ bay lên trời, muốn nhìn gần nó, nhưng hoàn toàn không đến gần được.
Đạo Cung đó, tu sĩ bình thường làm sao bay đến được.
Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy chín dòng sông rộng lớn dâng lên, lơ lửng trên mây, hệt như một dải ngân hà treo ngược.
Cảnh tượng này kéo dài trong một khắc rồi dừng lại.
Giờ đây Khương Thành đã chính thức trở thành cường giả Đạo Cung cảnh Nhất trọng.
Sau đó, hắn mới lấy môn công pháp Đại Dịch Huyền Long Quyết trước đó ra.
Đạt đến Đạo Cung cảnh rồi, sau khi dùng công pháp này, có thể đạt được cảnh giới tầng thứ bảy.
Hơn nữa lại còn là cảm ngộ cảnh giới viên mãn.
Căn cơ Đạo Cung của hắn lập tức vô cùng vững chắc.
Cũng bởi vì đặc tính công pháp này mà linh lực hình thành thế rồng ngâm, muôn hình vạn trạng.
Đương nhiên là hắn chẳng do dự gì với việc nâng cao thực lực hết nên hắn ăn nốt hai viên thánh đan tăng cường thần hồn luôn
Chỉ mình hắn mới có được loại đãi ngộ này.
Bảo vật cấp bậc thánh đan như này, đâu phải tu sĩ Đạo Cung cảnh nào cũng xứng đáng được dùng.
Cho dù có bước vào Thánh cảnh, có thể dùng thánh đan một lần thì cũng hệt như việc trăm năm mới có một lần được hưởng thụ xa xỉ như thế.
Dược lực chứa trong viên thánh đan cực kỳ đáng sợ, hai viên đã khiến cho thần hồn của hắn tăng nhanh, mãi cho đến khi đạt được Đạo Cung cảnh Thất trọng mới chịu dừng lại.
Cảnh giới thần hồn đã đạt được rồi, vậy thì cũng không cần đợi lâu nữa.
Sau chiến thắng lần trước, hắn vơ vét được hơn 60 bảo đan, vừa hay hiện tại dùng một ít.
Linh lực mà Đạo Cung cảnh cần gấp mười mấy lần Thiên Mệnh cảnh, vì thế việc thăng cấp không còn nhanh như trước nữa.
Lúc Lam Đề vội vàng quay lại thì thấy tên này lại đang uống bảo đan thăng cấp.
Lại còn trực tiếp ngồi một mình ở bên ngoài, không thèm tìm nơi vắng vẻ, lại càng không tìm người bảo vệ.
Cứ như thể không sợ có ai đến làm hại hắn vậy.
Hơn nữa dùng đan dược còn khoa trương hơn so với lần trước.
Bốc từng nắm một, không thèm đếm mà cứ tống hết vào miệng.
Ngươi coi đó là kẹo bằng đậu đó hả? Điên rồi à?
Nàng không còn sức để nói thêm nữa.
Bây giờ nàng chỉ cảm thấy dù cho có xảy ra chuyện gì trên người tên này đi chăng nữa thì cũng là chuyện bình thường.
Sau khi dùng hết bảo đan, Khương Thành thăng hai cấp, đạt tới Đạo Cung cảnh Tam trọng.
Mặc dù vẫn còn không ít kinh đan cấp thấp, nhưng dược lực này với hắn mà nói như muối bỏ biển, hắn cũng lười lãng phí.
"Ngươi thăng cấp xong rồi hả?"
Lam Đề cố gắng nói ra giọng điệu bình tĩnh
Đù má, lúc tên này đến đây mới có Thiên Mệnh cảnh Tứ trọng, bây giờ lại trở thành Đạo Cung cảnh Tam trong ngay dưới mắt mình luôn
Mới có mấy ngày?
Ngẫm lại chính mình, bởi vì nàng có Vu bộ truyền thừa, lại còn nhiều lần có cơ duyên nghịch thiên và kỳ ngộ, cộng thêm cố gắng tu luyện với thiên phú tuyệt hảo, không dễ dàng gì mới mới thăng cấp tới Đạo Cung cảnh Bát trọng.
Trong hoàn cảnh không có tông môn bồi dưỡng, đây cũng xem như là kỳ tích rồi.
Kết quả là dường như tên này có thể vượt nàng bất cứ lúc nào.
Còn để người khác có đường sống nữa không vậy trời.
"Tăng cấp xong rồi."
Thành ca thấy hơi là lạ khi thấy chỉ có mình nàng.
"Ngưng Đề đâu?"
"Ngươi giết nàng rồi?"
Lam Đề lắc đầu.
"Không, ngay từ đầu ta đã không có ý định giết nàng, ta dùng chú thuật cũng chỉ để dọa nàng thôi."
Khương Thành bĩu môi nói: "Tin ngươi mới là lạ."
Lam Đề không hề tức giận mà lạnh nhạt nói: "Ba năm sống chung, thật ra ta đã có tình cảm rồi. Nếu không thì ta cũng không dạy nàng, giúp nàng tiến vào Đạo Cung cảnh."
"Những gì mà bản thân nàng học được, hơn một nửa đều là do ta truyền lại, xưng là nửa sư phụ cũng không quá, thậm chí trong tương lai ta còn muốn dẫn nàng đến..."
Nàng không nói thêm gì nữa.
Chỉ thấy nàng hơi buồn: "Ai mà biết được thứ mà nàng luôn muốn là làm thế nào để ta chết thảm hơn."
Vẻ mặt Khương Thành không nói nên lời, ngươi hạ chú thuật lên người ta, trừ khi là thích bị ngược đãi, còn không thì sao có thể không hận ngươi được?
Chương 116. Hư Tiên giới
"Vậy nên ngươi thả Ngưng Đề rồi à?"
"Không phải đâu lão huynh...Ngạch lão tỷ, nàng đã hận chúng ta như vậy, đứng ở lập trường của ta và ngươi thì đây chính là thả hổ về rừng đó!"
Lam Đề tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Ta ngốc như vậy sao?"
"Vậy nàng..."
"Bản thân ta tự có sắp xếp, giữ nàng là bởi vì chỉ có bộ tộc Hạng thị các nàng mới có thể kích phát ra sức mạnh tinh thần lớn nhất của Tứ Phương Nguyên Đỉnh."
"Đợi tới lúc cần thiết thì tự nhiên nàng sẽ xuất hiện."
Khương Thành không cần nghĩ cũng biết là Ngưng Đề lại bị nàng khống chế rồi, hơn nữa e rằng lần này khó mà trở mình được.
"Tứ Phương Nguyên Đỉnh bị ngươi lấy rồi hả?"
"Ngươi có thể đưa nó cho ta được không?"
Lam Đề cũng không nhiều lời hay ngại ngùng gì mà trực tiếp nói ra yêu cầu của mình.
Trong trận chiến vừa rồi, cuối cùng vẫn là Khương Thành dựa vào hệ thống hack để một mình xử lý cả hiện trường.
Nhưng mà nói phương diện khác thì trước lúc hack là do Lam Đề gánh, điều ấy cũng không thể phủ nhận được.
Dù nói thế nào, lúc ấy xem như hai người là đồng đội.
Đưa một cái đỉnh không dùng được cho nàng, Thành Ca cũng không định phản bác.
Chỉ là hắn còn muốn cố gắng thêm lần nữa.
"Ngươi thật sự không muốn làm người của ta sao?"
"Ca đẹp trai như vậy, Phi Tiên Môn non xanh nước biếc, người ở đó vô cùng nhiệt tình, hơn nữa phúc lợi môn phái vô cùng tốt, thi thoảng phát lì xì, ngươi đi theo cũng không thiệt . . . . . ."
Lam Đề nghe xong nhíu mày, sau đó trực tiếp loại bỏ những lời nói khoe khoang này.
Rốt cuộc tên này muốn làm gì đây?
Muốn mình "làm nữ nhân của hắn" ư?
Tuy rằng trước mắt cảnh giới còn kém mấy trọng, nhưng với tư chất thiên phú và ngoại hình của hắn, thật sự xứng với mình.
Nếu như thành thân thì cũng coi như giúp Vu bộ có thêm một cánh tay hộ trợ siêu mạnh đúng không?
Dù sao mình cũng không thích, hình như đồng ý với hắn cũng chẳng sao.
Nhưng nhớ tới lần trước sau khi nàng đồng ý thì đã bị hắn mắng, lần này nàng cẩn trọng hơn một chút.
"Ngươi nghiêm túc chứ?"
A, có cửa rồi!
Thành ca vội vàng nghiêm mặt, nghiêm nghị nói: "Ta chưa từng nghiêm túc hơn bây giờ!"
Vì để thu phục Lam Đề, cho dù thái độ phải nghiêm chỉnh một ngày một đêm thì hắn cũng chấp nhận
"Không nói đùa chứ?"
"Chuyện như này sao có thể nói đùa được!"
"Hừ, ai biết ngươi có thật lòng hay không. Mới gặp qua vài lần đã nói mấy lời kiểu này, rốt cuộc ngươi vừa ý cái gì của ta cơ chứ?"
Ta vừa ý tư chất với thực lực của ngươi.
Rất đáng giá mà?
Đương không thể nói lời như vậy rồi.
Công thức mà Khương Thành rất thành thục: "Ta vừa ý tất cả mọi thứ của ngươi, không chỉ là dung mạo thực lực, hay là tính cách phẩm hạnh. Bất kể ưu điểm hay là khuyết điểm của ngươi, ở trong mắt ta tất cả đều thật quý giá."
Tên này thổ lộ buồn nôn như vậy hả?
Suýt chút nữa thì toàn thân Lam Đề nổi da gà, nhưng nàng lại không thể không thừa nhận mấy lời này khiến cho người ta thoải mái.
"Vậy được thôi, ta đồng ý."
Thành Ca là vui sướng trước tiên, sau đó nụ cười dần dần biến mất.
Hệ thống vẫn là không kêu ting một tiếng...
Không qua được chứng thực của hệ thống, chứng tỏ nàng vẫn chưa phải là người một nhà.
Nhưng nữ nhân này nhìn có vẻ không giống như đang nói dối, vẻ mặt, ánh mắt kia, giọng điệu, nhìn rất chân thật.
Không ngờ rằng nàng biết diễn kịch như vậy, lần này Khương Thành thật sự hơi tổn thương.
Anh đây xem trọng ngươi như vậy mà.
Hắn đến thế giới này còn chưa từng dốc lòng chào mời ai nhiều như thế, kết quả đổi lại là hai lần "lừa gạt" khẩu thị tâm phi.
Hắn thở dài, lấy bảo đỉnh ra ném cho nàng.
"Ngươi cầm lấy đi."
Bỏ đi, không gò ép nữa.
Lam Đề nhanh chóng vươn tay nhận lấy.
Trong mắt của nàng, việc Khương Thành đưa bảo đỉnh cho bản thân nghĩa là đồng ý với nàng.
Bảo đỉnh này giống như là tín vật đính ước, nàng thấy hơi xấu hổ.
"Sao ngươi không hỏi xem rốt cuộc ta định dùng bảo đỉnh để làm gì?"
Đáng lẽ nàng định lấy được bảo đỉnh rồi thì sẽ rời khỏi đây, nhưng hiện tại nàng đã coi Khương Thành là hôn phu, vậy thì cũng coi như là người một nhà.
Đương nhiên một vài suy nghĩ thay đổi rồi.
Quả thật Khương Thành tò mò, nhưng mà lúc này hắn mất hứng rồi.
Hắn thuận miệng chiếu lệ nói một câu: "À, dùng để làm gì vậy?"
"Tiến! Vào! Tiên! Vực!"
Lam Đề nói từng chữ một rồi ánh mắt nhìn chằm chằm mặt của hắn trong chốc lát.
"Cái gì cơ? Tiên vực?"
Ban đầu Khương Thành hơi suy sụp, nhưng hắn vực lại tinh thần vì bốn chữ này.
"Tiến vào tiên vực, không phải đến Thánh Giai đỉnh phong mới có thể phi thăng sao?"
"Chỉ dựa vào mỗi Tứ Phương Nguyên Đỉnh thôi mà cũng có thể phi thăng thành tiên á?"
"Ngươi đang nói đùa phải không?"
Lam Đề lắc lắc đầu.
"Dựa vào việc phi thăng thành tiên đã là chuyện của quá khứ rồi."
"Một ngàn vạn năm qua, hạ giới chưa từng xuất hiện một Thánh Giai nào có thể thành công phi thăng."
"Cho dù là tư chất của bọn họ kinh khủng cỡ nào, cho dù là môn phái sau lưng bọn họ to lớn nào, thì bọn họ đều không thể thành tiên."
Thành ca choáng váng, hắn thật sự cho rằng tương lai bản thân phi thăng thành tiên sẽ như nước chảy thành sông, thậm chí còn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Thiên hoang bất diệt thể mà, còn có hệ thống hộ giá, không thành tiên mới lạ đấy.
Bây giờ ngẫm lại, những chuyện chắc như đinh đóng cột dường như lại không hề chắc chắn như mình nghĩ!
"Tại sao chứ?"
Lam Đề giọng điệu trầm thấp nói: "Bởi vì sự xuất hiện Hư Tiên giới."
"Hư Tiên giới là cái gì?"
"Hư Tiên giới là nơi chín vị tiên tổ của Di Tiên tộc năm đó của chúng ta lần đầu tiên xuất hiện. Họ rơi từ Tiên giới xuống Hư Tiên giới, cuối cùng là rơi từ Hư Tiên giới xuống hạ giới."
"Ý của ngươi là, Hư Tiên giới xuất hiện vào lúc đó ư?"
"Đúng vậy."
Lam Đề gật gật đầu, lại nói: "Ngàn vạn năm trước, Hư Tiên giới đột nhiên vắt ngang giữa Vu Tiên vực và hạ giới, phá vỡ quy tắc nguyên thủy của trời đất, cũng vì thế mà chặn mất con đường thăng thiên."
"Ngươi cũng biết, trước kia Đạo Cung cảnh tiến lên Nhập Thánh cảnh không hề khó. Mà bây giờ, vừa qua cửa đã xuất hiện lôi kiếp. Hơn nữa mỗi một trọng của Nhập Thánh cảnh đều có lôi kiếp, đó là do quy luật trời đất đã xảy ra thay đổi."
"Và ngược lại, lôi kiếp mà Thánh Giai gặp phải khi phi thăng thành tiên thời viễn cổ giờ đây đã biến mất..."
Khương Thành có điều khó hiểu: "Không có lôi kiếp thì không phải là chuyện tốt sao?"
Hắn cũng là biết một vài tu sĩ vì không qua được lôi kiếp mà cuối cùng lại bị đánh chết .
Một thân đạo hạnh cũng tan thành mây khói từ đó.
Lam Đề kinh ngạc nhìn hắn.
"Có đôi khi ta thật sự nghi ngờ rằng liệu ngươi có phải là người mới tu luyện hay không."
"Lôi kiếp rất đáng sợ, nhưng không có lễ rửa tội của lôi kiếp thì Thánh Giai không thể đột phá, chỉ có thể cứ mãi mắc kẹt ở hạ giới."
Lúc này, Khương Thành chợt hiểu ra.
"Nhưng mà, chín vị tiên nhân trong Tiên Di tộc của các ngươi không phải đã thành công về tới tiên vực sao, rõ ràng vẫn có ngoại lệ."
"Bọn họ vốn là tiên nhân, thực lực đã vượt xa cực hạn của hạ giới. Cho dù không muốn trở về tiên vực, thì quy tắc của trời đất sẽ buộc bọn họ phải trở về."
"Thì ra là thế."
Khương Thành lại hỏi: "Vậy như thế nào ngươi lại biết có thể tiến vào tiên vực từ Hư Tiên giới? Ngàn vạn năm qua có ai đã đi vào rồi sao?"
"Không hề, Hư Tiên giới không dễ vào như vậy đâu. Nhưng bởi vì chín vị tiên tổ hạ xuống từ nơi đó cho nên chúng ta đoán rằng nơi đó có thông đạo nối với tiên vực."
"Hóa ra chỉ là phỏng đoán..."
"Hy vọng thành tiên kia, cho dù chỉ có một tia hy vọng thì đều đáng để thử một lần."
Khương Thành phải thừa nhận rằng nàng nói có lý.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại bắt đầu tò mò.
"Nếu Hư Tiên giới đã tồn tại hàng ngàn vạn năm vậy thì hẳn là rất nhiều người đã từng thử đúng không?"
"Chẳng lẽ thành công hay không cũng không thể xác định ư?"
Lam Đề lắc đầu.
"Không."
"Đi vào Hư Tiên giới không dễ như vậy đâu."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận