Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bắt Đầu Ban Thưởng Một Trăm Triệu Cái Mạng

Chương 94: Khương chưởng môn là người thành thật

Ngày cập nhật : 2025-10-14 08:55:25
Khương Thành mới hiểu ra bước qua.
Tam Nhãn Hổ là Yêu Vương, Ly Loan cũng là một loại yêu thú, gặp mặt Yêu Vương không sợ mới là lạ.
Quay đầu nhìn lại, phát hiện Tam Nhãn Hổ đang giễu cợt Linh Điểu.
"Thu cái tính xấu của ngươi lại, đừng có mà dọa khách."
Vương triều Càn Tinh đến làm gì, Khương Thành không cần đoán cũng biết.
Hắn giết đại hoàng tử rồi, đối phương không thể nào không có chút phản ứng được.
Đổi thành người khác hoặc là hoảng loạn, hoặc là vô cùng căng thẳng, nhưng hắn không như vậy.
Đây là một đống điểm tích phân tự đưa tới cửa đó.
Cũng giống như Tề Thương lúc đầu, trải qua nỗ lực không ngừng, chủ động mang về một món quà lớn là Bát Vân Điện diệt phái.
Vương triều Càn Tinh có lẽ càng đáng giá hơn Bát Vân Điện nhỉ?
Thành ca vẫn đang mong đợi.
"Thật là phiền phức."
Tam Nhãn Hổ tìm chỗ râm mát nằm xuống, nhắm mắt dưỡng thần, thu hồi khí tức mà chỉ có Yêu thú mới có thể cảm nhận được lại.
Ly Loan trên không mới dần dần bình phục lại.
Giây lát sau, nó hạ xuống trước chính điện của Phi Tiên môn.
Đại thống lĩnh đội cận vệ Hạ Hầu Tuấn tay cầm một ngọn thương dài, chỉ lên trời, ngừng uống lớn tiếng.
"Vương triều Càn Tinh, Ngưng Đề công chúa điện hạ giá đáo!"
"Các ngươi còn không mau nghênh giá!"
Âm thanh dưới sự truyền vào linh lực của Đạo Cung cảnh, truyền đi không biết bao xa, cuối cùng liên tục vang vọng giữa các ngọn núi hồi lâu không dứt.
Mà uy áp ẩn tàng trong âm thanh cũng khiến nhiều đệ tử của Phi Tiên môn lộ ra sắc mặt sợ hãi.
Nếu không phải Khương Thành đứng phía trước cho bọn hắn tự tin, chỉ sợ có một vài đệ tử sẽ quỳ xuống ngay tại chỗ.
"Có rắm thì mau thả!"
Thành ca không quá quan tâm cô công chúa đó, hắn chỉ quan tâm là khi nào đối phương tuyên chiến.
Hoặc là lúc nào thì toàn bộ cấp cao của Vương triều Càn Tinh đều tham gia, để hắn một mẻ hốt trọn.
"To gan!"
Hạ Hầu Tuấn vô cùng tức giận, hắn kiêng dè chính là sức mạnh thần bí hủy hoại Bát Vân Điện, chứ không hề coi Phi Tiên môn ra gì.
Bởi vì hắn căn bản không hề biết Bát Vân Điện là bị Khương Thành phá hủy.
Linh khí Bát giai trường thương chỉ thẳng vào Khương Thành, một luồng gió lốc trên đầu thương nhanh chóng bành trướng, tạo thành một đường lốc xoáy, giương nanh múa vuốt.
Ngay khi Khương Thành định để Tam Nhãn Hổ lên trước lo liệu, vị Ngưng Đề công chúa đó cuối cùng cũng lên tiếng.
"Hạ Hầu thống lĩnh dừng tay."
"Điện hạ, hắn bất kính với ngài, nhất định phải nghiêm trị!"
Hạ Hầu Tuấn tức giận muốn dạy cho Khương Thành một bài học.
Ngưng Đề công chúa khẽ mở cánh môi, ngữ điệu ôn hòa lại chân thật đáng tin:"Chuyến đi lần này, bổn cung làm chủ, ta tin tưởng Hạ Hầu thống lính có lẽ chưa quên."
Sắc mặt Hạ Hầu Tuấn trở nên cứng nhắc, cuối cùng vẫn thu thương lui xuống.
Điều này khiến cho Thành ca có chút bất ngờ, không ngờ quyền lực của vị công chúa này vẫn rất lớn, ngay cả cao thủ Đạo Cung cảnh đều phải nghe theo lệnh nàng.
"Ngươi chính là Khương Thành?"
Ngưng Đề công chúa cẩn thận đánh giá nam tử đẹp trai ngất trời trước mặt, thậm chí khiến nàng cũng không thể không nhìn thêm vài cái.
"Là ta, công chúa có gì chỉ giáo?"
"Khương chưởng môn không định mời ta ngồi sao?"
Khương Thành tự hỏi trong lòng Vương triều Càn Tinh các người trước khi động thủ cũng phức tạp như Bát Vân Điện sao?
Trực tiếp nói muốn mạng ta không phải xong rồi sao?
Ca thật mệt tâm nghe.
"Đương nhiên có thể."
Nếu đối phương đều chưa chịu xé rách mặt thì hắn biểu hiện một chút lòng dạ cũng không có gì.
Sau khi hai bên tiến vào nội điện ngồi, Khương Thành mở kỹ năng nhìn thấu mọi vật ra.
A Hoàng nói rằng có mãnh vỡ Thế Giới Chi Tâm, lẽ nào ở trên người vị công chúa này?
Nhờ có nhìn thấu mọi vật, Tu vi của Ngưng Đề công chúa không thể che giấu.
Vị công chúa này lại có thể có cảnh giới Đạo Cung nhất trọng, khiến hắn có chút kinh ngạc.
Nhưng sau vài lần thăm dò, ngoại trừ phát hiện một linh khí cửu giai và hai linh khí bát giai ra thì không hề thấy bất cứ một bảo vật kỳ lạ nào khác.
Trong nhẫn trữ vật của nàng, cũng có không ít đồ tốt, nhưng không có mãnh vỡ Thế Giới Chi Tâm.
"Khương chưởng môn, bổn cung đến là vì thảm họa của Bát Vân Điện."
Câu nói này khiến có tất cả đệ tử của Phi Tiên môn đều kinh ngạc nhìn nhau.
Bọn hắn vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra với Bát Vân Điện.
Không phải là một lần đại điển sao? Làm thế nào lại biến thành thảm họa?
"Ồ?"
Khương Thành vừa tiếp tục ứng phó, vừa thay đổi mục tiêu khác sử dụng nhìn thấu mọi vật.
Hắn không hề cảm nhận được khí tức của mảnh vỡ, nhưng con gái ngoan nói khẳng định sẽ không sai.
"Trên dưới Bát Vân Điện, cùng với khách khứa, toàn bộ đều bị giết ở ngày đại điển."
"Hoàng huynh Hạng Bạt của ta, cũng chết ở đó!"
"Khương chưởng môn là người còn sống duy nhất sau thảm họa đó, hẳn là phải biết một số nội tình?"
Ngưng Đề công chúa nói năng vẫn là có hơi khách khí, không hề có ý gây hấn.
Hoàn toàn không giống bộ dáng của Hạ Hầu Tuấn, một bộ muốn dùng hình thẩm án.
Có điều lời của nàng lại khiến Kỷ Linh Hàm, La Viễn và những người khác bị dọa đến nỗi tim sắp ngừng đập.
Cái gì?
Bát Vân Điện bị diệt rồi?
Chưởng môn là 'người sống sót' duy nhất?
Kết hợp với hành động mấy lần trước của Thành ca, mọi người lập tức đoán được gì đó, hai mắt đột nhiên trơn tròn.
Không phải chứ lão đại, ngươi diệt Bát Vân Điện rồi?
Còn giết lun cả đại hoàng tử của Vương triều Càn Tinh rồi?
Đó là Bát Vân Điện, ngươi có nhất thiết phải mạnh mẽ như vậy không?
Chẳng trách sau lần trước trở về lại là công pháp, điển tịch, còn có linh khí bát giai nữa...
Đây là muốn nghịch thiên à!
"Đúng vậy, ta biết nội tình."
Câu tiếp theo của Thành ca khiến cho Kỷ Linh Hàm suýt nữa thổ huyết.
Hiện tại người ta đều tìm đến cửa thẩm tra rồi, dù cho thật sự ngài làm đi chằng nữa cũng nhất định phải giả vờ cái gì cũng đều không biết, thoát khỏi can hệ.
Vương triều Càn Tinh không phải dễ chung sống, cho dù ngươi rất lợi hại, cũng không cần thiết tự tìm phiền phức.
Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện mà!
Kết quả chưởng môn cương trực này lại có thể hỏi gì đáp đó...
"Ồ?"
Ngưng Đề công chúa hai mắt sáng lên, nàng rất ngạc nhiên, dường như cũng không ngờ răng mới hỏi hai câu đã có được kết quả.
Vốn cho rằng đường này sẽ vòng vo không chịu nói, chẳng hạn như Khương Thành này chỉ là thực lực quá yếu, bị đánh bất tỉnh, may mắn trở thành cá lọt lưới, không thấy được kẻ thù, hỏi không ra kết quả gì.
Hoặc là Khương Thành có quan hệ với kẻ địch, có đánh chết cũng không hé nửa lời.
Không ngờ hắn lại phối hợp như vậy.
"Vậy Khương chưởng môn có thể nói cho bổn cung, giết bọn họ là thế lực phương nào được không?"
"Được chứ."
"Là ai?"
Ngưng Đề công chúa đứng dậy, chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Khương Thành.
Thành ca rất tự hào chỉ chính mình.
"Chính là ta đây."
Hắn nói và rất chi là tự hào.
Tiêu diệt Bát Vân Điện là việc đáng tự hào của hắn, chỉ đáng tiếc là tình tiết tuyệt vời để làm màu như vậy, lại có thể nhịn hơn mười ngày không nói ra.
Bây giờ hiếm khi có người nhắc tới, hắn sẽ không giấu diếm nữa, nhanh chóng lĩnh công!
Thịch!
Một số đệ tử của Phi Tiên môn ngã nhào tại chỗ.
Lão đại của ta ơi, ngươi sao mà thành thật quá vậy?
Người khác vừa hỏi, ngươi đã thành thật thừ nhận rồi?
Ngươi không thể nói không biết sao?
Không thể tùy tiện nói ra một thế lực nào đó để lừa họ sao?
Lần này phiền phức lớn rồi.
Nhiệt độ trong nội điện lập tức lạnh xuống, Hạ Hầu Tuấn đột nhiên đứng dậy, bộc phát tức giận, trường thương lần nữa giơ lên.
Chỉ là chưa kịp đợi hắn mở miệng, Ngưng Đề công chúa đã giơ tay lên.
Đôi mắt phượng nhàn nhạt của nàng nheo lại, hàn quang lấp loáng, nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
"Khương chưởng môn, có vài lời không thể nói bậy. Có một số tội cũng không thể nhận bừa."
"Bổn cung không có nhiều kiên nhẫn."
"Hy vọng ngươi đừng đùa!"
Khương Thành nhận tội quá dứt khoát, nàng ngược lại không tin.
Cảnh giới có thể nhìn thấu trong nháy mắt, Thiên Mệnh tứ trọng.
Quả thực ở một nơi như Phi Tiên môn có thể xuất hiện một Thiên Mệnh tứ trọng là một kỳ tích, khiến cho nàng rất ngạc nhiên.
Nhưng loại thực lực này muốn tiêu diệt những người ở Bát Vân Điện là việc không thể nào.
Nàng cảm thấy Khương Thành đây là đang nói dối.
Chương 95. Thật sự là ta giết.
"Ta không nói đùa a, thật sự là ta làm."
Thành ca tức giận rồi.
Rõ ràng là ta làm, ngươi lại không tin, đâu ra cái lý đó.
Đám người Kỷ Linh Hàm, Ấn Tuyết Nhi ở phía sau hoàn toàn sụp đổ.
Người khác nếu đã không tin, ngươi sẽ không thể hùa theo, cười ha ha cho qua?
Còn muốn chứng minh là chính mình làm?
Nếu không kính trọng chưởng môn, các nàng đều muốn xông lên bịt miệng hắn, làm cho hắn thu lại bản lĩnh.
Khuôn mặt trắng như tuyết của Ngưng Đề công chúa cũng dần có chút tức giận.
"Khương chưởng môn, ngươi đây là không coi Vương triều Càn Tinh ta ra gì sao?"
"Đâu có, ta hay ăn ngay nói thật. Hoàng huynh ngươi là Ngũ Sắc Thần Phủ đúng chứ, ta còn đánh với hắn rồi cơ!"
"Hắn còn có bốn gã hộ vệ, cũng bị ta xử hết rồi."
Khương Thành rất là bực mà, "công lao" này rõ ràng là của hắn, hắn còn lâu mới để người khác cướp nha.
Vì chứng minh chính mình, hắn nhanh trí nghĩ ra.
"À đúng rồi, ta còn có được linh khí của hắn!"
Nói xong, hắn chà nhẫn một cái.
Hai cái linh khí bát giai lấp lánh bay ra, đúng là linh kiếm và linh giáp của Hạng Bạt.
Như này, tóm lại ngươi cũng nên tin rồi chứ?
Kỷ Linh Hàm trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngất đi.
Vẫn luôn sùng bái chưởng môn, lần đầu tiên, nàng dịu dàng đáng yêu ở trước mặt chưởng môn, lại có ý muốn xách tai hắn, mắng cho một trận té tát.
Người khác vốn đều kiên quyết không tin là ngươi làm, ngươi còn càng muốn ấn đầu người khác, buộc người khác tin.
Cái này được lắm.
Còn làm trò trước mặt Ngưng Đề công chúa, lấy ra binh khí, linh giáo của ca ca người ta.
Chứng cớ vô cùng xác thật, còn những người này là nhân chứng!
"Khương chưởng môn, ngươi phải cho ta một lời giải thích hợp lý!"
Ngưng Đề công chúa sắc mặt trở nên lạnh lùng, sát ý thản nhiên xuất hiện.
Nói thật, nàng cũng choáng ngợp trước thao tác của Khương Thành.
Thật sự là hắn làm sao?
Thấy thế nào cũng không giống, nào có ai làm loại chuyện này còn dám quang minh chính đại thừa nhận?
Hay là người này che giấu thực lực?
Nhưng nàng nhìn thế nào, Khương Thành đều là Thiên Mệnh tứ trọng, không hề giả.
"Điện hạ còn lời nào muốn nói nữa không?"
Hạ Hầu Tuấn cầm trường thương, bước đi ra.
"Người này đúng là hung thủ, chờ ta bắt được hắn, giải về hoàng thành, thiên đao vạn quả!"
Phía sau hắn, trăm tên cấm vệ nhất tề hét lớn một tiếng, tiến lên trước một bước.
Trường thương như rồng, rõ ràng linh lực ẩn mà chưa phát, một cỗ huyết khí đã xông thẳng vào mặt.
Đại điện này dường như bỗng chốc trở thành một bãi chiến trường đầy xác chết.
Phía trên đỉnh đầu của trăm tên cấm vệ, xuất hiện một mảnh huyết sắc ảo ảnh!
Ảo ảnh kia giống như rồng mà không phải rồng, hổ mà không phải hổ, với cái miệng khổng lồ như muốn cắn người, khí thế to lớn khiến kẻ khác khiếp sợ.
Mạc Trần lão tri kỷ khẽ truyền âm, đúng lúc phổ cập kiến thức cho Thành ca.
"Đây là một loại linh trận, nếu ta không nhìn lầm, hẳn là là Long Hổ Huyết Sát Trận Bát giai. Ngưng tụ huyết khí, sát khí và chiến ý của mỗi người, hóa thành một thể, sức chiến đấu có thể tăng gấp nhiều lần, hơn nữa số người càng nhiều uy lực càng mạnh."
"Trận này cần mọi người đồng tâm hợp lực, chỉ cần có một người ly tâm, đại trận sẽ xuất hiện sơ hở. Không có gì bất ngờ xảy ra thì một trăm người này chắc là được nuôi từ nhỏ, cùng ăn cùng ở, tu luyện công pháp võ kỹ giống nhau."
"Đừng nhìn bọn họ cảnh giới phần lớn Linh Đài cửu trọng, cao nhất cũng chỉ Thiên Mệnh tam trọng, nhưng đủ để chém giết với Đạo Cung ngũ trọng rồi."
"Chưởng môn có cần lão phu ra tay không? Dù ta phải mất cái tàn hồn này, cũng phải diệt thần hồn của bọn họ!"
Hắn thật đúng là trung thành tận tâm.
Vì để được thể hiện hình ảnh trước mặt "vị diện chi tử", thì có sá gì.
Cái giá phải trả hôm nay chính là đầu tư, để đạt được thu hoạch trong tương lai!
Khương Thành cười khoát tay áo: "Mạc lão đừng lo, đừng quên chúng ta còn có Linh thú hộ tông."
"Tam Nhãn Liệt Hổ? Nó thực lực tuy mạnh, nhưng dã tính khó thuần, cũng rất không cung kính với chưởng môn! Lão phu kiên quyết đề nghị tránh xa nó, nếu không sẽ trở thành mối họa ngày sau!"
Mạc Trần rất là khinh thường.
Tâm cơ hắn cũng sâu.
Vì sớm ngày trở thành người được yêu thích nhất bên người "vị diện chi tử", hắn bắt đầu ngầm đâm chọc, loại bỏ đối thủ cạnh tranh.
Mục tiêu thứ nhất, chính là Tam Nhãn Hổ.
Hổ Yêu này đã bán đứng hắn, đáng bị đày vào lãnh cung!
Khương Thành nào biết Mạc Trần nghĩ xa đến như vậy, hắn chỉ là cảm thấy không cần phải lãng phí Tam Nhãn Hổ.
Nhóm người trước mặt, nếu hắn chết một lần, cũng không giải quyết được.
Trước mặt các đệ tử, tốt hơn hết giao cho nó được rồi.
"Mạc lão nói đùa."
"Tam Nhãn Hổ, đi ra làm việc!"
Lúc này, Tam Nhãn Hổ đang chợp mắt bên ngoài miễn cưỡng bay vào.
"Giải quyết không được à?"
"Lại cần ta ra tay?"
Nói xong, ánh mắt của nó rơi vào nhóm người đối diện.
Ánh mắt của Hạ Hầu Tuấn không chút thay đổi, trăm tên cấm vệ cũng không rút lui.
Có một con Hổ Yêu Thiên Mệnh cửu trọng ở Phi Tiên môn, ngay từ đầu, bọn họ đã nghe ngóng được.
Cấp độ này có thể hù dọa Bát Vân điện, nhưng vẫn không thể hù dọa được bọn họ.
Ngưng Đề công chúa cũng lộ ra vẻ khinh thường.
"Khương chưởng môn, đây chính là chỗ dựa của ngươi?"
Sở dĩ ban đầu, nàng chưa ra tay là vì nghi ngờ có một thế lực khổng lồ đứng đằng sau Khương Thành.
Nếu nguồn sức mạnh của Khương Thành chính là con Hổ Yêu này, vậy thì thật sự là quá xem thường các nàng rồi.
"Xem ra, ngươi thật sự là tự tìm đường chết."
"Cho dù Hổ Yêu này là Đạo Cung cảnh, cũng không ngăn được cấm vệ của ta!"
Khương Thành cười cười, phất tay với Tam Nhãn Hổ.
Tam Nhãn Hổ quay đầu lại, lười biếng hỏi: "Nên xử hết, hay là lưu lại mỹ nhân?"
Thành ca thầm nghĩ, Hổ Yêu nhà ngươi, còn rất hiểu phong tình, đang định nói thì nhìn thấy Ngưng Đề công chúa đối diện đột nhiên mặt biến sắc.
Nàng bay đến giữa sân, chắn giữa Hạ Hầu Tuấn và Tam Nhãn Hổ.
"Dừng lại!"
"Khương chưởng môn, đây là một sự hiểu lầm, thật xin lỗi!"
"Hạ Hầu thống lĩnh, còn không mau lui xuống!"
Mặc dù là người thấy nhiều biết rộng như Thành ca, cũng có hơi bối rối.
Công chúa vừa rồi còn lộ sát ý, hiện tại lại đột nhiên xin lỗi mình, đây là tình huống gì?
Hạ Hầu Tuấn hoàn toàn không hiểu nổi.
Trầm giọng quát: "Công chúa, hắn đúng là hung thủ giết chết đại hoàng tử......"
Ngưng Đề công chúa lớn tiếng ngắt lời hắn.
"Không phải hắn!"
"Nhưng hắn ngay cả linh khí của đại hoàng tử cũng lấy ra, cho dù không phải hắn đích thân ra tay, cũng chắc chắn có liên quan!"
"Khương chưởng môn cũng là nạn nhân, hắn chỉ là may mắn sống sót. Hai cái linh khí của hoàng huynh ta, là hắn đã nhặt được sau trận chiến."
Nói xong, Ngưng Đề công chúa gật đầu với Khương Thành, thể hiện thành ý.
"Vì hai cái linh khí đó là do Khương chưởng môn nhặt được, nên thuộc về Khương chưởng môn. Vương triều Càn Tinh của chúng ta sẽ không lấy lại, xin Khương chưởng môn yên tâm!"
Nàng nói lần này, làm cho tất cả mọi người sửng sốt.
Không nói đến Khương Thành và đệ tử Phi Tiên môn, ngay cả đám cung nữ mà nàng mang theo cũng khó hiểu.
Đây là cái tình huống gì a?
Kẻ ngu ngốc cũng có thể nhìn ra, đây là cố ý tìm lý do để bao che cho Khương Thành, giúp hắn giải vây!
Vì sao phải làm như vậy?
Chẳng lẽ công chúa điện hạ đã yêu Khương Thành ngay từ cái nhìn đầu tiên và muốn giữ hắn lại?
Nhìn kỹ, bọn họ cũng cảm thấy Khương Thành thật đáng giá, chỉ riêng gương mặt đó, cũng đủ để các nàng phấn đấu quên mình.
Chỉ là, công chúa điện hạ không phải là người làm việc lớn sao?
Rốt cuộc, Hạ Hầu Tuấn không thể chịu đựng được nữa.
"Rốt cuộc, Điện hạ ngươi có ý gì, chẳng những không báo thù cho thái tử, ngược lại còn bao che cho kẻ thù......"
Hắn đột nhiên chém ra một thương, bỏ qua Ngưng Đề công chúa, thẳng tới trước mặt Khương Thành.
Cùng lúc lốc xoáy long trời lở đất vừa được đánh ra, phía trước đó, một vòng màu vàng mặt trời chói chang cũng trực tiếp đánh lại.
Tương tự như Hoàng Cực Kinh Dương Trảm mà Hạng Bạt đã dùng, nhưng mạnh hơn cả chục lần so với hắn!
Chương 96. Cung nữ này có phần mạnh.
Vù vù!
Trong Đại điện vang lên một tiếng nổ rất nhỏ.
Nói giao đấu của Đạo Cung Cảnh thanh thế vốn sẽ cực kỳ lớn, nếu không có người bảo vệ, đừng nói Đại điện này, ngay cả Phi Tiên môn cũng sẽ trở nên hoang tàn.
Này một kích sở dĩ thanh thế nhỏ như vậy, chính là bởi vì Ngưng Đề công chúa quá mạnh, trấn áp mạnh mẽ, khống chế dao động này xuống.
Rõ ràng là thấp hơn Hạ Hầu Tuấn một trọng tiểu cảnh giới, nhưng thực lực của nàng đủ để nghiền nát vị Đại thống lĩnh này!
Đạo Cung cảnh là sự tiếp nối của Thiên Mệnh cảnh, tới cảnh giới này rồi, Thần Phủ đơn sơ ban đầu sẽ biến thành cung điện nguy nga tráng lệ, sau thêm quy tắc của đất trời, ẩn chứa càng nhiều sức mạnh và bí ẩn.
Sức mạnh mà tu sĩ có thể huy động cũng tăng lên gấp bội.
Khi đạo cung của Ngưng Đề công chúa vừa xuất hiện, toàn bộ cung điện xuất hiện dị tượng, sáu con sông lớn chảy ra từ cung điện, hiện lên những ánh sáng khác nhau, sóng nước cuộn trào, sóng lớn cuồn cuộn dâng trào, vô số ấn ký chìm nổi theo từng đợt sóng.
Ngay cả người không biết tu luyện, cũng có thể cảm nhận được sức mạnh hủy diệt trời đất từ những con sông lớn đó!
Một số đệ tử Phi Tiên môn cảnh giới thấp vừa nhìn đã bị cướp mất thần trí, cả người mê muội.
Nếu không phải Mạc Trần âm thầm, quát một tiếng từ chỗ sâu trong thần hồn của bọn họ, e rằng bọn họ sẽ phải vĩnh viễn ngủ say.
Ùm!
Chỉ với một kích, Hạ Hầu Tuấn đã bay ngược ra ngoài, nện lên người đám cấm vệ kia.
Rầm rầm rầm!
Nhóm cấm vệ phải lui hơn mười bước, mới đỡ hắn xuống được.
"Vị công chúa này quả thật rất được, là Đạo cung Lục sắc, còn có một tia huyết mạch Li Long. Tuy rằng không thuần khiết lắm, nhưng cũng đủ kinh người rồi!"
Việc phổ biến kiến thức bằng truyền âm của Mạc Trần khiến Thành ca có chút hứng thú.
"Li Long huyết mạch? So với Thanh Long huyết mạch thì như thế nào?"
Mạc Trần cười đến ngây người: "Chưởng môn thật hay nói đùa, Thanh Long và Kim Long, Thanh Long ngang hàng với một trong ba đại Long tộc, Li Long chỉ là một nhánh của hắc long, sao có thể sánh được với Thanh Long. Hai cái, một là trời, một là đất, cách nhau cả một chặng đường."
Hóa ra là như vậy à, xem ra lần trước, Thanh Long Tinh Huyết kia cấp bậc quả là cao!
"Hạ Hầu thống lĩnh, ta đã nói cho ngươi lui xuống."
Ngưng Đề nói những lời này với giọng điệu bình tĩnh, nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng.
Ai cũng không nghi ngờ, nếu Hạ Hầu Tuấn lại ra tay, vị công chúa này sẽ tự tay giết hắn.
Sau khi xoa dịu Hạ Hầu Tuấn, khuôn mặt băng giá của nàng nhanh chóng tan đi, lộ ra một nụ cười hối lỗi.
"Khương chưởng môn, thật xin lỗi, là ta không quản tốt người của mình!"
"Hy vọng ngươi thứ lỗi."
Lần này nói, lại làm cho toàn trường tất cả mọi người cảm thấy khó tin.
Một số đệ tử Phi Tiên môn, đến nỗi sắp bị nàng mê hoặc rồi.
Vừa đẹp, vừa mạnh, vừa biết tấn công, đồng thời còn vô cùng hiểu đạo lý, người con gái như vậy, thật sự rất khó làm cho người ta sinh ra ý thù địch.
Tam Nhãn Hổ quay đầu lại, nhìn nhìn Khương Thành.
"Kế tiếp làm thế nào?"
"Còn giết không?"
Thành ca hơi bối rối, loại tình huống này thật sự rất khó giải quyết.
Đối phương không tạo ra thương tổn gì với Phi Tiên môn, lại chủ động nhận lỗi, hắn cũng không có lý do gì để níu kéo.
Chỉ có thể phất tay, cho Tam Nhãn Hổ lui xuống trước.
Tuy rằng hắn từ trước đến nay đều lười đoán đối phương bên kia tính toán cái gì, có thể trực tiếp đối mặt là được, nhưng lần này hắn thật sự rất tò mò.
Nhưng mà ngay sau đó, hắn còn có phát hiện lớn.
Tìm được mảnh vỡ của Thế Giới Chi Tâm rồi!
Sau khi dùng kỹ năng nhìn rõ mọi vật, khóa một trong tám cung nữ phía sau Ngưng Đề, kỹ năng cho thấy trâm cài đầu bằng ngọc trai trên đầu đối phương là bất thường.
Nếu không phải là ngọc ở trâm cài đầu kia mặt ngoài khắc một tầng trận pháp, hẳn là ngay từ đầu hắn đã cảm nhận được rồi.
Mảnh nhỏ Thế Giới Chi Tâm, ở ngay bên trong hạt châu kia, đúng vậy!
Hơn nữa, còn có một phát hiện khác khiến hắn vô cùng ngạc nhiên.
Thực lực của cung nữ này, còn lợi hại hơn Ngưng Đề công chúa nhiều, ước chừng đạt tới Đạo Cung bát trọng.
Phải biết rằng, hoàng đế của Vương triều Càn Tinh cũng mới tới Đạo Cung lục trọng.
Chỉ là, nàng cũng dùng trận pháp che dấu tu vi, bề ngoài không khác gì bảy cung nữ kia, đều là tu vi Linh Đài cảnh mà thôi.
Ngoài ra, bông tai của nàng cũng cho thấy hiệu quả ẩn giấu.
Nói cách khác, dung mạo của nàng cũng bị ẩn giấu rồi.
Con mẹ nó, đây là cái tình huống gì?
Cung nữ này có lai lịch gì, nàng muốn làm gì?
Ở sơn môn nhiều ngày nhàm chán như vậy, Thành ca hơi kích động, bên trong này có bí mật gì nhỉ?
"Khương chưởng môn, nếu việc này không có liên quan đến ngươi, vậy ta cũng nên rời đi."
"Nhưng hiện tại trời đã tối, có thể cho ta nghỉ lại ở Phi Tiên môn một đêm không?"
Chỗ ở, Phi Tiên môn đúng là có, nhưng mà đến tột cùng đối phương muốn làm gì?
Khương Thành vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ đến mảnh nhỏ Thế Giới Chi Tâm, lại đổi ý.
"Có thể ở một đêm, nhưng mà công chúa điện hạ phải chăng nên trả chút phí ăn ở trước?"
Còn muốn phí ăn ở cái gì?
Tất cả mọi người đều không nói nên lời, chúng đệ tử Phi Tiên môn đều sợ sẽ lại chọc giận công chúa.
Mà Hạ Hầu Tuấn kia cũng là xiết chặt tay.
Nhưng rốt cuộc không có hé răng.
Ngưng Đề công chúa cũng hơi bất ngờ, nhưng mà ngay sau đó nàng vẫn mỉm cười.
"Được chứ, không biết Khương chưởng môn muốn cái gì? Linh thạch? Đan dược?"
Khương Thành lắc lắc đầu: "Không không không, ta sao lại không biết xấu hổ muốn thứ quý giá như thế được?"
Hắn cười tủm tỉm tiêu sái đến trước mặt Ngưng Đề, chậm rãi nâng tay phải lên.
Ngay lúc Hạ Hầu Tuấn nghĩ Khương Thành này gan lớn bằng trời, lại dám mạo phạm công chúa, tay phải Thành ca hướng phía trước tìm kiếm, vượt qua Ngưng Đề, dừng ở đầu cung nữ phía sau.
Oa!
Một chiếc trâm cài đầu bằng bạc được hắn rút xuống.
"Ta thu tượng trưng một trâm cài đầu bằng ngọc trai không mấy giá trị, công chúa điện hạ hẳn là không ý kiến nhỉ?"
Hắn xoay chiếc trâm trong tay, giống như chỉ là tiện tay mà thôi.
Cung nữ ẩn chứa tu vi mạnh kia, hiển nhiên không ngờ hắn lại ra tay như thế, ánh mắt sắc bén quét qua, nhưng cũng không phản kháng, càng không nổi giận.
Mà Ngưng Đề vẫn còn sửng sốt.
Nàng liếc nhìn Khương Thành một cái thật sâu, im lặng vài giây.
Theo sau lại nhoẻn miệng cười: "Đương nhiên có thể, Khương chưởng môn thích là được rồi."
"Công chúa khách khí rồi."
Thành ca trong lòng vui mừng, không ngờ đơn giản như vậy đã lấy được rồi.
Thế nên, nhìn Ngưng Đề bọn họ cũng thuận mắt hơn nhiều.
Tới cửa tặng bảo vật, càng nhiều càng tốt.
"La Viễn, còn không mau dẫn khách quý đi nghỉ ngơi!"
Mãi cho đến Ngưng Đề và Hạ Hầu Tuấn đoàn người rời đi, Mạc Trần mới đứng dậy.
"Chưởng môn, nàng này trước sau thay đổi quá lớn, chắc chắn có tính toán sâu xa, phải đề phòng!"
Khương Thành khoát tay áo.
"Không có việc gì, mọi việc đều ở trong dự kiến của bản chưởng môn."
Hắn nói như vậy nhưng thật ra cái gì cũng chưa nghĩ đến, tới bây giờ cũng còn rất mơ hồ.
Nhưng mà Mạc Trần lại như nhìn thấy núi cao.
"Vị diện chi tử", quả nhiên sâu không lường được, vốn không phải chính mình có thể phỏng đoán.
Chúng môn nhân cũng đều nịnh nọt.
"Chưởng môn thật sự là thần cơ diệu toán."
"Đúng vậy, chưởng môn chắc chắn sớm đoán được Ngưng Đề công chúa kia không dám truy cứu."
Lúc trước bọn họ còn cảm thấy Khương Thành chủ động thừa nhận chính mình làm, là hành động không khôn ngoan.
Hiện tại vừa thấy không có việc gì, nhất thời lại cảm thấy hắn bí hiểm, đều đã tính trước phản ứng của đối phương.

Bình Luận

0 Thảo luận