Phần lớn Kiếm tu đều kiêu ngạo từ trong xương cốt.
Ngay cả Thiên Thư vực, nơi có 14 Thư Thánh đứng đầu trong vạn vực ở hạ giới, cũng không thể nói với bọn họ dù chỉ một câu.
Mà bây giờ, Khương Thành lại có thể được thủ lĩnh của Kiếm Vực chủ động mời.
Đãi ngộ này được coi là độc nhất vô nhị.
Nhưng mà Thành Ca không cần nghĩ ngợi, đã lập tức từ chối.
"Đa tạ ý tốt của lão Kiếm Thánh, ta không rõ tình huống của Hư Tiên Giới này, ta muốn tự mình thăm dò."
Có đùi to như vậy mà lại không ôm, khiến cho rất nhiều người không thể nào hiểu nổi.
Nhưng Thành Ca cũng có tính toán của riêng mình.
Mỗi ngày đều phải gọi một đệ tử từ Toàn Cơ Đồ ra để nâng cao tư chất, chuyện kiểu này càng nên tránh trước mặt người ngoài càng tốt.
Quy Tàng Kiếm Thánh cũng không ép buộc nữa.
"Vậy sau này gặp lại, hy vọng tương lai có thể gặp nhau ở tiên giới!"
Nói xong, hắn nhanh chóng đã dẫn theo ba trăm người của Kiếm vực rời khỏi nơi này.
Sau khi bọn họ rời đi, các vực giới khác cũng lần lượt đi về các hướng khác.
Tất cả mọi người đều xa lạ với Hư Tiên Giới này, ngay cả Lam Đề cũng vậy, không ai biết đường đến tiên giới nằm ở đâu.
Đây cũng là cửa ải khó khăn nhất mà ai cũng gặp phải.
Cho nên hiện tại, chỉ có thể dựa vào cảm giác, dựa vào cơ duyên.
Khương Thành cũng không nghĩ ngợi nhiều, hắn còn bận đếm chiến lợi phẩm.
Kết quả khiến hắn hơi thất vọng, không có linh thạch cũng không có đan dược, nhưng mà thiên tài địa bảo có một vài thứ.
Trừ mấy thứ kia ra thì phần lớn tài nguyên dùng để tu luyện thú hồn của Huyền Linh vực, hắn không có thú hồn nên không dùng được.
May mà có thể đổi cho hệ thống, không dùng được thì có thể đổi lấy điểm tích phân.
Dù sao cũng là cao thủ Thánh Giai, những thứ được cất chứa đều là bảo vật hàng đầu vực giới.
Sau khi đổi một lượt, hắn lại ghi sổ thêm được 12 triệu điểm.
Mãi tới lúc hắn xong việc, đột nhiên Mạc Trần truyền ra một tin tức chấn động.
"Ta đã từng đến nơi này."
Cái gì?
Nghe được lời này, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Tam Nhãn Hổ không tin chút nào.
"Lão Mạc ngươi đừng khoác lác, trước đây ngươi vẫn trốn trong Hóa Huyết Nhận, làm sao có thể đã tới Hư Tiên giới."
"Hổ yêu nhà ngươi thì biết cái gì?"
Mạc Trần liếc nhìn nó với vẻ khinh thường, sau đó bày ra một biểu cảm khác.
"Liệu hưởng môn còn nhớ đại chiến Tiên Ma mà lão hủ từng nhắc đến chứ?"
Khương Thành nhớ rõ, lúc trước hàng phục lão đầu này, khi nói về lai lịch của mình, quả thật hắn có nhắc tới một câu như vậy.
Nhưng mà lúc đó hắn không quan tâm, nên cũng không hỏi chi tiết.
"Tiên tu và Ma tu vốn là hai con đường khác nhau, nhưng phát triển đến cuối cùng, lại dần dần biến thành nước với lửa."
"Nơi này là chiến trường khi đó."
"Trùng hợp như vậy sao?"
Trong số ít người, Lam Đề không thể chấp nhận được chất
"Tại sao mà Hư Tiên giới lại là chiến trường được cơ chứ?"
"Vậy vì sao chín vị tiên tổ của chúng ta năm đó lại xuống hạ giới từ đây?"
"Lẽ nào, đại chiến của các ngươi không phải ở tiên giới?"
Mạc Trần thản nhiên nói: "Đương nhiên, lúc ấy, chiến trường của chúng ta là ở Tiên Giới, nhưng lại là ở Khư Địa hỗn loạn trung tâm Tiên Giới."
Huyền Quy Vương tò mò hỏi: "Khư Địa hỗn loạn là cái gì?"
"Là một mảnh quy tắc hỗn loạn, một địa vực trống, nơi mà ngay cả tiên nhân cũng không thể ở lại trong một thời gian dài."
Khương Thành kinh ngạc nói: "Khu vực quan trọng nhất tiên giới, sao có thể rơi xuống hạ giới?"
Chân mày Mạc Trần nhíu lại rất chặt, biểu tình trong mắt không ngừng thay đổi, dường như đang suy nghĩ kỹ càng điều gì đó.
Thật lâu sau, hắn thở dài một hơi.
"Điều duy nhất ta có thể chắc chắn, đó là Hư Tiên giới này thật sự được tạo ra bởi sự liên thủ của các thế lực đứng đầu."
"Đánh chìm Khư Địa hỗn loạn, khiến nó nằm giữa tiên giới và hạ giới, phá vỡ quy luật ban đầu của trời đất, chặn đường phi thăng của tu sĩ hạ giới."
"Có lẽ đó là bởi sau đại chiến Tiên Ma đã xảy ra một số biến cố."
Tam Nhãn Hổ gãi gãi lông, thuận miệng hỏi: "Vậy ngươi biết đi lên bên trên từ Hư Tiên giới kiểu gì không?"
"Không biết."
"Vậy ngươi nói những cái này để làm gì."
Mạc Trần suýt nữa bị hổ yêu chọc tức tới thổ huyết, hung dữ nói: "Khư Địa hỗn loạn vốn không phải là thông đạo phi thăng gì đó, sao có thể có đường đi lên được?"
Khương Thành nhíu mày nói: "Vậy chuyến này chúng ta đi công cốc rồi?"
"Vậy cũng chưa chắc."
Mạc Trần chuyển chủ đề: "Mặc dù không phải thông đạo phi thăng, nhưng vẫn có cơ hội tiến vào tiên giới."
"Năm đó, bởi vì đại chiến nên hai đại trận doanh của Tiên Ma đều ở trong tế đàn Khư Địa. Tìm được tế đàn khi đó, có lẽ còn có cơ hội xoay chuyển."
Tam Nhãn Hổ lại dội nước lạnh: "Đều đã qua ngàn vạn năm, cái tế đàn ở Khư Địa kia sớm đã không còn nổi một sợi lông."
Mạc Trần không nhịn được nữa, gào lên: "Ngươi không hiểu thì câm miệng, thủ đoạn của Tiên đế và Ma đế, nhãi nhép như ngươi có thể hiểu được hay sao?"
Khương Thành khoát tay: "Ngươi biết vị trí của tế đàn?"
"Ta cần phải xác định vị trí hiện tại trước, sau đó tính toán nữa."
"Vậy được, ngươi từ từ tính."
Đi vào Hư Tiên giới, còn đánh một trận, Thành Ca cảm thấy mình đúng là quá vất vả rồi, đang định nằm trên lưng rùa một lúc.
Mạc Trần lại nói tiếp: "Thật ra Hư Tiên giới này cũng được xem như là một cơ duyên lớn đối với mọi người trong Phi Tiên Môn."
"Hả? Cơ duyên gì cơ, Mạc lão nói nhanh lên."
Tinh thần Tam Nhãn Hổ lập tức tỉnh táo lại, ngay cả xưng hô cũng đổi từ lão Mạc thành Mạc lão rồi.
Mạc Trần liếc nó một cái, chợt hối hận đã để cho nó nghe thấy.
Nhưng mà ở trước mặt chưởng môn, biểu hiện quan trọng hơn.
"Đại chiến Tiên Ma năm đó, vô số tiên ma đã chết trong trận chiến ở Khư Địa, khí huyết sát của bọn họ còn lưu lại ở nơi này."
"Nếu như có người có thể chịu được sự tôi luyện của khí huyết sát, sẽ có cơ duyên rất lớn, không cần lôi kiếp mà trực tiếp thành ma thể."
Ma thể và tiên thể ngang hàng với nhau, đạt được ma thể, thật ra cũng tương đương với việc thành tiên một nửa rồi.
"Trên thực tế, loại chiến trường cổ này, thường là chỗ tu luyện yêu thích nhất của Thượng Cổ Ma tu."
"Mà những chiến trường trước đây, hẳn không có quy mô của nơi nào bằng nơi này, ma thể rèn luyện ở trong này, chắc chắn phẩm chất rất cao."
Khương Thành và Tam Nhãn Hổ trên lưng rùa, đưa mắt nhìn nhau.
Đù, ngươi là Ma tu đấy hả?
Nếu không tại sao ngươi lại biết cái này?
"Ma thể và tiên thể có gì khác nhau?"
Với Khương Thành mà nói, việc trở thành Tiên tu hay là Ma tu cũng chẳng có gì khác nhau hết.
Đơn giản chỉ là khác con đường tu luyện mà thôi.
Nhìn Ma tu Mạc Trần này mà xem, hắn còn giỏi hơn nhiều người bình thường ở rất nhiều thánh địa.
"Tiên tu coi trọng thần hồn, Ma tu chủ luyện thể linh. Đạt được tiên thể thì tu luyện thần hồn càng thêm nổi bật, đạt được ma thể sẽ có ưu thế trong cận chiến."
"Vậy còn chờ gì nữa, nhanh lên!"
Tam Nhãn Hổ nghe đến đó, lập tức thét to một tiếng, bay ra khỏi phạm vi Luyện Cốt Phiên.
Từ thánh thể biến thành thành ma thể, đây là một bước nhảy vọt đó nha.
Nhìn xem vừa nãy, Khương Thành nghênh chiến tam đại Thánh Giai kia, bước cuối cùng, nguyên nhân lớn nhất của việc võ kỹ giao chiến hoàn toàn áp đảo chẳng phải là vì tiên thể cao hơn thánh thể sao.
Nghĩ đến chính mình cũng có cơ hội này, Tam Nhãn Hổ phấn khích kêu gào.
Nhưng mà ngay sau đó, âm thành này biến thành kêu gào thảm thiết.
Ở cấp Thánh Giai, thánh vực của Tam Nhãn Hổ là có thể ngăn chặn các quy tắc hỗn loạn và lực huyết sát.
Bây giờ vì tôi luyện mà chịu càn quét của khí huyết sát thì chỉ có thể thu hồi thánh vực, đối mặt với môi trường tàn khốc nhất của Hư Tiên giới.
Trong Hư Tiên giới này, nếu Đạo Cung cảnh mà đi vào thì sẽ chết ngay lập tức.
Nhập Thánh cảnh tạo ra lĩnh vực cũng không ngăn chặn được bao lâu.
Bây giờ nó hoàn toàn từ bỏ phản kháng, không cần nghĩ cũng biết nó đau đớn đến mức nào.
Nhìn thấy nó lăn lộn trên đất, cả người liên tục rỉ máu, cảnh tượng thảm thiết vô cùng, cuối cùng lông trắng toàn thân dường như đều bị nhuộm đỏ, Thành ca hơi không đành lòng.
Đáng lẽ Huyền Quy Vương cũng đang nóng lòng muốn thử sức, mà giờ cũng âm thầm bỏ cuộc.
Chương 185. Ám Kim Ma Thể.
"Thế này cũng tàn khốc quá nhỉ?"
"Chỉ vì ma thể mà liều mạng như vậy sao?"
Mạc Trần có chút hả hê nói: "Chưởng môn minh giám, bình thường ma thể cần phải vượt qua đại kiếp nạn phi thăng mới có thể đạt được, hiện tại nó có cơ hội này trước, trả cái giá nhỏ này cũng coi như lãi rồi."
Khương Thành khóe miệng giật giật, hơi hoài nghi có phải cái lão già này cố ý chơi Tam Nhãn Hổ hay không.
Một khắc sau, tiếng hét thảm thiết của Tam Nhãn Hổ không còn nữa.
Không những tiếng kêu không còn mà ngay cả hơi thở cũng không còn nữa.
"Không phải chứ, nó chết rồi?"
"Chết như này cũng quá khó hiểu rồi?"
Mạc Trần hai tay thả lỏng: "Thật sự là đã đánh giá cao nó rồi, còn tưởng rằng nó có thể chống đỡ qua được."
Nghe cuộc nói chuyện của hai người, trong lòng Huyền Quy Vương chán nản nguội lạnh dần.
Này, này, các ngươi có nhầm hay không thế?
Vị yêu vương đã chết kia, chẳng phải là người mình, hộ tông linh thú hay sao!
Có thể có chút phản ứng đau thương và kinh hoàng được không hả?
Có thể thờ ơ như vậy sao?
Ngay sau đó, nó trông thấy Khương Thành cũng bay ra khỏi Luyện Cốt Phiên.
Chạm lên đầu Tam Nhãn Hổ, tên này là yêu vương, đương nhiên muốn hồi sinh thì phải cần đến 12000 điểm, còn đắt hơn một số đệ tử trước đây cả trăm lần.
Đây còn là thời gian tử vong gần nhất, đồng thời là còn giữ kết quả toàn thây đấy.
Sau khi dùng hồi sinh, Tam Nhãn Hổ sống lại một lần nữa, cả người hoàn toàn không có tổn hao gì.
Thành ca vội vàng lại bay trở về lưng rùa, rồi giơ ngón tay cái với nó.
"Cố lên."
"Hay là thôi đi, đau đớn quá."
Tam Nhãn Hổ bỏ cuộc giữa chừng, dù cho có Khương Thành ở đây thì bản thân nó cũng không thể chết được. Cơ mà đau đớn kia, quả thật là sống không bằng chết rồi.
Nó cũng vốn không phải là một yêu vương chăm chỉ, tha thiết tu luyện.
Lúc này Mạc Trần bất ngờ nói một câu: "Ma thể của ngươi đã luyện được một nửa rồi, lúc này mới dừng lại, mới từ bỏ, có thể tương lai không thể thành tiên, cũng hết cách thành ma."
Tam Nhãn Hổ nghe xong, tức giận đến vỡ phổi.
"Lão già ngươi, khó như vậy sao không nói cho ta biết sớm."
"Lão hủ cũng là muốn tốt cho ngươi, ngươi nghĩ xem một ngàn vạn năm qua, Thánh Giai đã không còn có đại kiếp nạn phi thăng như trước đây nữa rồi."
Nếu thật sự không có tôi luyện của đại kiếp nạn phi thăng, cho dù có thành công vượt biên vào tiên giới thì thánh thể cũng không thể biến thành tiên thể.
Quả thật tôi luyện khí huyết sát này là cơ duyên vô cùng lớn.
Tam Nhãn Hổ chần chừ, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn thu lĩnh vực lại, tiếp tục nhận tôi luyện của khí huyết sát kia.
Sau hai khắc, nó lại chết, sau đó Khương Thành lại hồi sinh nó.
"Ngươi chẳng phải đã nói tôi luyện được một nửa rồi sao? Sao còn chưa xong?"
Ngay khi sống lại, Tam Nhãn Hổ đã hét vào mặt Mạc Trần.
Mạc Trần cười giễu: "Lão hủ đâu biết ngươi vô dụng như vậy, đã đánh giá cao ngươi rồi."
Tam Nhãn Hổ trực tiếp duỗi móng vuốt, làm ra động tác chửi mắng cả nhà Mạc Trần, rồi mới tiếp tục hành trình đau đớn dang dở.
Tròng mắt của Huyền Quy Vương sắp rơi ra rồi.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Ai có thể giải thích cho nó tí gì không?
Đó là hồi sinh sao?
Đó chính là hồi sinh mà?
Làm sao làm được như vậy, tại sao các ngươi không kinh ngạc chút nào, giống như làm mãi thành quen vậy?
Còn có thao tác như này nữa hả?
Lần này, sau nửa khắc, Tam Nhãn Hổ không còn rỉ máu nữa.
Chỉ thấy bộ lông toàn thân của nó, tuy rằng vẫn là màu trắng, nhưng giống như được bao phủ bằng một lớp ánh sáng u ám.
Mà trong mắt của Tam Nhãn Hổ kia, lại chứa thần quang mê hoặc tâm hồn con người.
Khí thế của nó được thu lại hơn trước rất nhiều, nhưng khiến người ta cảm thấy nguy hiểm hơn ít nhất là mười lần!
Rõ ràng không phóng thánh vực ra, thế nhưng quy tắc chảy loạn đánh vào người nó lại phát ra âm thanh như va phải kim loại, cuối cùng cũng không thể lay chuyển được nó nữa.
"Ha ha ha ha..."
"Cuối cùng lão tử thần công cáo thành rồi!"
Giọng của nó xuyên vàng nứt đá, quy tắc chảy loạn chấn động bốn phía, hình thành một vòng tròn gợn sóng, lan về phía xa.
"Đù má, thăng cấp nhiều như vậy sao?"
Thành Ca kinh ngạc vô cùng, hẳn là ma thể này thần kỳ hơn hắn dự đoán.
Chợt ghen tị trong mắt Mạc Trần lóe lên, hung dữ nói: "Tư chất của hổ yêu ngươi xem ra vô cùng cao, đúng là vận cớt chó, lại có thể trực tiếp trở thành Ám Kim Ma Thể."
Lam Đề tò mò hỏi: "Ám Kim Ma Thể là cái gì?"
Mạc Trần lại phổ cập thêm lần nữa: "Ma Thể có phân chia phẩm cấp, phẩm cấp càng cao, tương ứng uy lực cảnh giới có thể phát ra càng lớn."
"Thấp nhất là Khô Mộc Ma Thể, phía trên còn có mấy cấp bậc như Thanh Mộc, Thiết Mộc..."
"Mộc Thân là phẩm cấp thấp nhất trong số đó, thường thường thì mấy kẻ thiên phú kém còn không thể trở thành tán ma."
"Trên Mộc Thân, còn có Thạch Thân, Ngọc Thân, Ngân Thân, mỗi loại đều chia thành mấy cấp bậc."
Mạc Trần có một câu không nói ra, trước đây bản thân hắn đã là Lưu Ngân Ma Thể cao nhất trong Ngân Thân.
Cấp độ này vốn đã rất hiếm trong ma tu ở tiên giới.
Vốn định để đến tiên giới, đợi đến lúc những người này từ từ hiểu được tiên giới, rồi mới bất ngờ thể hiện, làm mọi người kinh ngạc một phen.
Cuối cùng ngược lại, Tam Nhãn Hổ đã trực tiếp thành Kim Ngân, còn cao hơn cả Ngân Thân.
Nếu như đổi thành người khác thì thôi đi, đằng này lại là lão hổ đáng chết kia, hắn vẫn luôn nhìn không vừa mắt, thật sự là quá tức giận mà.
Chỉ có thể rầu rĩ nói: "Trên Ngân Thân là Kim Thân. Chia làm ba cấp bậc: Bạch Kim, Ám Kim, Tử Kim."
Trong ma tu tiên giới, Ám Kim Ma Thể chắc chắn là vật hiếm có, rất hiếm gặp.
Có được mấy cái ma thể này, cuối cùng hơn phân nửa sẽ trở thành nhân vật lớn trong ma tu.
Phẩm chất của tiên thể và ma thể, đã được định sẵn ở lúc thành tiên.
Dường như sau này không có cách nào thay đổi, cho dù tìm được nơi tôi luyện tuyệt vời như bây giờ thì cũng chỉ có thể ở cải thiện một chút trong bản giai.
Không thể từ Mộc Thân tăng lên tới Thạch Thân, cũng không có cách nào từ Ngân Thân tăng lên tới Kim Thân.
Nhưng mà hắn không muốn nói ra mấy lời này, bởi vì hiện tại Tam Nhãn Hổ sớm đã vênh mặt lên trời.
"Khà khà khà, quả nhiên bổn đại gia là một con yêu quái được ông trời lựa chọn, mới nỗ lực một tí đã thành thiên tài tuyệt thế trong ma tu."
Nó xụi lơ bên cạnh Mạc Trần, duỗi móng vỗ vỗ vai Mạc Trần, ác ý hỏi: "Lão Mạc, trước kia ngươi là thể gì?"
"Có thể nói với ca hay không? Làm cho ca sùng bái một chút?"
Không thể vạch áo cho người xem lưng, hơn nữa còn xưng anh trước mặt mình, Mạc tiên nhân hận không thể bóp chết nó.
Trong khi hai người bọn họ chưa xong thì Huyền Quy Vương đã không để ý đến nữa.
Ám Kim Ma Thể của Tam Nhãn Hổ làm cho nó hoàn toàn động tâm rồi.
Hơn nữa có hồi sinh, căn bản sẽ không chết.
Cơ hội như thế mà còn bỏ lỡ vậy thì cả đời này cũng không thể thành tiên được.
"Chủ nhân, ta cũng muốn thử."
"Khương Thành, ta cũng muốn..."
Trong chốc lát, Huyền Quy Vương và Lam Đề đồng thanh nói.
Có ma thể, xem như là thành một nửa tiên nhân, hấp dẫn này ai mà nhịn cho được.
"Không thành vấn đề, các ngươi đi đi."
Đây đều là người mình, tất nhiên Khương Thành chỉ mong sao các nàng trở nên lợi hại hơn.
Hiện tại hắn tính toán, có nên thả toàn bộ một nghìn đệ tử trong Toàn Cơ Đồ ra hay không, để tất cả bọn họ đều trở thành ma thể.
Kế tiếp, Huyền Quy Vương hồi sinh một lần cũng trở thành ma thể.
Nhưng mà Bạch Ngân Ma Thể còn kém hơn Ám Kim Ma Thể vài bậc.
Mà Lam Đề hồi sinh chừng bốn lần.
Khương Thành nhìn thấy thì đau lòng vô cùng, mỹ nhân cả người nhuốm máu, thê thảm vô cùng, khắc nghiệt quá rồi.
Cơ mà ý chí của nàng kiên cường, suốt quá trình không kêu lấy một tiếng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận