Nhất là những nữ đệ tử đi theo cường giả của gia tộc đến, các nàng đều không biết mình bị làm sao nữa, giống như bị bệnh rồi.
Từ khi thấy Diệp Trường Sinh, dung nhan tuyệt thế của hắn vẫn luôn chiếm cứ đầu óc các nàng, đuổi không đi, một đám toàn đều rơi hết vào tay giặc.
Chỉ cần nghe Diệp Trường Sinh nói chuyện, toàn thân bọn họ sẽ tê dại, giống như linh hồn bị câu mất.
Vừa thấy Trường Sinh đã lầm lỡ cả đời, chỉ hận ta sinh quân còn nhỏ.
Vân Trọng Lâu lại nói: "Diệp Thiếu chủ, chuyện lúc trước đã đắc tội ngươi, lão phu thừa nhận đã đổi đan dược của cô nương kia, vẫn mong Diệp Thiếu chủ cho lão phu một cơ hội."
Vân đại sư cao cao tại thượng, vì sao lại đột nhiên sợ hãi như vậy.
Không sợ, không được.
Thiên phú luyện chế đan dược mà Diệp Trường Sinh vừa thể hiện không phải là thứ mà người như lão ta có thể so sánh, thân là một vị luyện dược sư, lão ta đương nhiên vô cùng rõ ràng ưu thế của luyện dược sư.
Chỉ cần một câu nói hiện tại của Diệp Trường Sinh, mỗi một người của các thế lực ở đây đều muốn làm con hắn.
Thật sự không hề khoa trương chút nào.
Bởi vì nếu như có thể nhận được sự ưu ái của một vị luyện dược sư, sẽ là may mắn của bất kỳ vị tu sĩ nào.
Nhất là luyện dược sư cường đại giống Diệp Trường Sinh, sức kêu gọi của hắn tuyệt đối có thể dùng từ khủng bố để hình dung.
Hiện tại bị Thương Hội Thiên Vực vô tình vứt bỏ, nếu còn không nhận sai, có lẽ lão sẽ chẳng thể bước ra khỏi Kiếm Cung.
Diệp Trường Sinh gật đầu: "Nếu Vân đại sư thừa nhận là mình đổi đan dược, vậy bản thiểu chủ cũng không truy cứu nữa."
"Để Cửu Kiếp Kiếm lại, người có thể rời đi."
"Đúng rồi, mang đan dược của ngươi đi, những đan dược này đến đan văn cũng không có, thật sự quá kém."
Mặt già của Vân Trọng Lâu đỏ lên, vội vàng thu lại đan dược trước mặt vào linh giới, hai tay dâng hai mảnh Cửu Kiếp Kiếm lên.
Thấy một màn như vậy, Cơ Vũ Sư trầm giọng nói: "Hai mảnh Cửu Kiếp Kiếm này là của Thương Hội Thiên Vực, muốn tặng cũng là ta tặng cho Diệp Thiếu chủ mới đúng."
Vân Trọng Lâu tức giận nói: "Đồ trong tay lão phu, đương nhiên do lão phu quyết định, nhiều năm qua lão phu đã cống kiến biết bao nhiêu cho Thương Hội Thiên Vực, há có thể dùng hai mảnh Cửu Kiếp Kiếm này cân đo."
Nói đến đây, sắc mặt lão ta trở nên lạnh lẽo, nhìn Cơ Vũ Sư nói: "Đừng nói nữa, nếu không đừng trách ta ra tay vô tình."
Nhìn tình thế của hai người trước mắt, Diệp Trường Sinh bày tỏ, mẹ nó, thật thú vị.
Đúng lúc này.
Một màn kinh người đột nhiên xảy ra, chỉ thấy Vân Trọng Lâu phịch một tiếng, trực tiếp quỳ rạp dưới chân Diệp Trường Sinh.
"Xin Diệp Thiếu chủ nhận ta làm đồ đệ, có bắt lão phu ở lại nhóm lửa trước lò đan cho Diệp Thiếu chủ, lão phu cũng cam tâm tình nguyện."
"Mặt khác, lão phu thề, cả đời này nguyện trung thành với Thiếu chủ, nếu vi phạm lời thề, trời tru đất diệt."
Diệp Trường Sinh: "..."
Vân Trọng Lâu quỳ rồi.
Mọi người ở đây hít một ngụm khí lạnh...
Đây là thao tác gì vậy.
Luyện dược sư cấp chín danh chấn Thiên Vực, lại cam tâm tình nguyện làm nô bộc cho Diệp Thiếu chủ.
Giờ khắc này, mọi người đều cảm giác thấy đầu óc không đủ dùng, chuyện thay đổi chóng mặt, từ chuyện này đến chuyện khác, khiến bọn hắn bất ngờ trở tay không kịp.
Diệp Trường Sinh run sợ, mắt nhìn Vân Trọng Lâu trước mặt: "Đại sư làm gì vậy."
Vân Trọng Lâu vội vàng nói: "Diệp Thiếu chủ đừng ngại lão phu, ở trước mặt Diệp Thiếu chủ, lão phu nào dám xưng đại sư."
"Trình độ luyện chế đan dược của Diệp Thiếu chủ gấp mấy trăm lần lão phu, xin Diệp Thiếu chủ nhất định phải thu giữ lão phu ở bên người."
Cho tới hiện tại Diệp Trường Sinh chưa từng thích lên mặt dạy đời, nhưng lúc này hắn muốn thu nhận Vân Trọng Lâu, là vì có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, nếu Diệp gia có một vị luyện dược sư cấp chín trung thành và tận tâm, tổng thể thực lực có thể đề thăng không ít.
Thứ hai, Vân Trọng Lâu bị Thương Hội Thiên Vực vứt bỏ, giữ hắn lại Diệp gia, về sau nếu có trở mặt với Thương Hội Thiên Vực, tin chắc lão sẽ tận lực chèn ép Thương Hội Thiên Vực.
Im lặng trong khoảnh khắc.
Diệp Trường Sinh lạnh nhạt nói: "Nếu ngươi đã ham học hỏi vậy, vậy thì sau này ở bên cạnh ta đi đi."
Hắn không hề lo lắng chuyện Vân Trọng Lâu sẽ phản bội, bởi vì lão đã thề độc, một khi vi phạm lời thề, đạo tâm bị nát, bất kể là đan đạo hay võ đạo, đời này cũng không có cơ hội tinh tiến.
Vân Trọng Lâu nghe thấy Diệp Trường Sinh giữ mình lại thì kích động giống đứa trẻ, vội vàng mở lời nói: "Lão nô, bái kiến Thiếu chủ."
Diệp Trường Sinh nói: "Về sau không cần dùng nô bộc để xưng hô, ta gọi ngươi là A Vân vậy."
Vân Trọng hành lễ: "A Vân tạ ơn Thiếu chủ."
A Vân? Má nó, cứ thấy hướng gió không được đúng lắm.
Chương 120 - Không thể trêu vào, không thể trêu vào
Diệp Trường Sinh gật đầu, ánh mắt nhìn lướt qua mọi người, tiếp tục nói: "Bắt đầu mở bán đan dược, linh dịch."
Nói đến đây, hắn nhìn về phía hai người Cơ Vũ Sư và Cơ Khuyết: "Các ngươi có thể đi rồi, Diệp gia không chào đón các ngươi."
Cơ Vũ Sư giận dữ phất ống tay áo, lạnh lùng nói: "Khuyết thúc, chúng ta đi."
Nhìn bóng lưng Cơ Vũ Sư rời đi, Vân Trọng Lâu vội vàng nói: "Thiếu chủ, nàng ta tàn nhẫn như rắn rết, nếu không hay nhổ cỏ nhổ tận gốc?"
Diệp Trường Sinh lắc đầu, cười nói: "Thương Hội Thiên Vực có người thông minh, tin chắc bọn hắn sẽ không vì nàng ta mà đến gây rắc rối cho một vị luyện dược sư."
"Đương nhiên, nếu bọn hắn khăng khăng một mực, chúng ta sẽ khiến cho Thương Hội Thiên Vực biến mất."
Vân Trọng Lâu: "..."
Không thể trêu vào, không thể trêu vào!
Khiến cho Thương Hội Thiên Vực biến mất, nếu là người khác nói lời này, Vân Trọng Lâu nhất định sẽ lớn tiếng nói với hắn, đừng khoác lác, có được không?
Nhưn Diệp Trường Sinh lại bình thản nói ra những lời ấy, hắn lại tin, là cái loại tin tưởng không hề nghi ngờ ấy.
Giờ khắc này.
Trên Diễn Võ Trường hoàn toàn sôi trào.
Chờ bao lâu cuối cùng cũng bắt đầu bán đan dược rồi.
Vốn dĩ tất cả mọi người cho rằng toàn bộ đan dược của Diệp gia, là đến từ chính Hoang Cổ Thần Quốc, tuyệt đối không nghĩ tới Diệp gia lại có một vị luyện dược sư.
Lão còn thần phục một vị luyện dược sư cấp chín, bởi vậy có thể thấy, cấp độ, phẩm chất cùng dược hiệu của đan dược Diệp gia nhất định không hề có vấn đề.
Đan dược như vậy, Diệp gia độc nhất vô nhị, ngay cả Thương Hội Thiên Vực cũng không thể so sánh.
Vẻ mặt mọi người vẻ càng thêm cuồng nhiệt, ánh mắt mãnh liệt nhìn về phía Diệp Trường Sinh, đột nhiên, Tống Thiên Trọng dời bước tiến lên, dẫn đầu mở miệng nói: "Diệp Thiếu chủ, nơi này của lão phu có một bộ công pháp, tuy là tàn phiến, nhưng lại đạt được từ trong Bí Cảnh Viễn Cổ, muốn đổi lấy đan dược cấp chín của Diệp Thiếu chủ, Thiếu chủ thấy thế nào?"
Diệp Trường Sinh cười nói: "Mặc dù công pháp tốt, nhưng ta không cần, không biết các hạ còn có có món đồ gì kỳ lạ."
Tống Thiên Trọng rơi vào trầm tư, đồ kỳ lạ, hắn đột nhiên nghĩ đến, lòng bàn tay xuất hiện một tòa tháp nhỏ: "Diệp Thiếu chủ, ngươi cảm thấy cái tháp này thế nào?"
Ánh mắt Diệp Trường Sinh rơi vào trên tháp nhỏ: "Tháp này..."
Tháp nhỏ rỉ sét loang lổ, ngoài việc nhìn ra được hình dạng, thì những thứ khác đều đã rỉ sắt không thôi, không có chút khí tức nào.
Một tòa tháp bình thường.
Diệp Trường Sinh nói: "Được, thành giao, không biết tiền bối cần viên đan dược cấp chín nào."
Tống Thiên Trọng có chút bất ngờ, không nghĩ tới Diệp Trường Sinh lại đồng ý dùng đan dược đổi lấy tháp nhỏ này, cái tháp này là hắn đạt được ngoài ý muốn, cách hiện tại đã qua mấy trăm năm rồi.
Còn nhớ rõ, lúc tháp nhỏ xuất hiện, trời giáng dị tượng, ánh lửa che trời, sét đánh từ chín tầng mây tàn sát bừa bãi.
Tương đối khủng bố.
Khi đó hắn vốn tưởng rằng đạt được một bảo vật vô song, không ngờ tới lại chỉ là một tòa tháp nhỏ rỉ sắt.
Trong vài năm lúc mới đạt được, Tống Thiên Trọng nghĩ hết mọi biện pháp, muốn tìm ra bí mật của tòa tháp, đến sau cùng hắn vẫn không thu hoạch được gì.
Hắn nản lòng thoái chí, ném tháp nhỏ vào trong linh giới, hôm nay nếu không phải Diệp Trường Sinh nhắc tới vật kỳ lạ, hắn căn bản không nhớ đến tháp nhỏ còn đang nằm trong linh giới.
Một tòa tháp nhỏ không giá trị, có thể đổi lấy một viên đan dược cấp chín, đối với Tống Thiên Trọng chính là món hời lớn.
"Diệp Thiếu chủ, lão phu đổi lấy Diễn Sinh Đan!"
Diệp Trường Sinh cười khẽ một tiếng, cong ngón tay búng ra, Diễn Sinh Đan xuất hiện trước mặt Tống Thiên Trọng: "Chúc mừng tiền bối, nhận được một viên Diễn Sinh Đan."
Sau khi trao đổi, hắn thu tòa tháp nhỏ vào trong linh giới, khóe miệng cong lên tạo thành ý cười khó đoán.
Lúc này.
Vô Tướng Thiền Sư đi ra, cười hề hề nói: "Diệp thí chủ, lão nạp với cảm thấy hứng thú với Cuồng Bạo Đan của ngươi, nó vô cùng phù hợp với lão nạp."
Diệp Trường Sinh nhìn Vô Tướng Thiền Sư tai to mặt lớn trước mắt, không hiểu sao vị hòa thượng này cứ có cảm giác hân hoan: "Phù hợp là quan trọng nhất, chỉ cần tiền bối có thể lấy ra vật đổi, Cuồng Bạo Đan sẽ thuộc về Vu tiền bối."
Vô Tướng Thiền Sư vừa định mở miệng, lão tổ Đạo Môn đứng bên đi ra: "Diệp Thiếu chủ, Đạo Môn chúng ta cũng muốn Cuồng Bạo Đan, đây là vật đổi của Đạo Môn chúng ta."
Vô Tướng Thiền Sư nghe thế, ý cười trên mặt bỗng chốc biến mất: "Lão đạo thối, ngươi cố ý phải không?"
Thiên Huyễn đạo trưởng cười khẩy nói: "Thiền Sư đừng hiểu lầm, đan dược cấp chín ai ai cũng muốn, ai có vật khiến Diệp Thiếu chủ động lòng thì đan sẽ thuộc về người đó."
Vô Tướng Thiền Sư hăng hái gật đầu, nhìn Thiên Huyễn đạo trưởng: "Nếu không nể mặt mũi Diệp Thiếu chủ, lão phu đã dùng một quyền khua vỡ đầu ngươi rồi."
Thiên Huyễn đạo trưởng không cam lòng yếu thế: "Tới đi, ta sợ ngươi sao?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận