Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ

Chương 198: Tiểu tử, ngươi trúng kế rồi

Ngày cập nhật : 2025-10-16 06:33:55
Lúc này.
Một tiếng cười gằn vang lên bên tai Diệp Trường Sinh: "Tiểu tử, ngươi trúng kế rồi, tiến vào Táng Thiên Kiếm Vực của lão phu, ngươi có mọc cánh cũng khó thoát."
Diệp Trường Sinh ngưng thần nhìn xung quanh, phát hiện hắn đã tiến vào một tòa Kiếm Vực, lúc này, hắn cảm thấy vô cùng giật mình, không nghĩ tới Nhậm Phiêu Miểu chỉ còn một mảnh tàn hồn, mà vẫn có thể nghịch thiên như vậy.
Sau đó, hắn khẽ gật đầu, âm thầm quyết định, nhất định phải chém giết Nhậm Phiêu Miểu, từ thủ đoạn của lão hắn có thể chắc chắn, trên người lão nhất định không thiếu bảo vật.
Nhậm Phiêu Miểu chậm rãi giơ tay, một thanh trường kiếm phong cách cổ xưa xuất hiện trong tay: "Tiểu tử, đã 5000 năm trôi qua, lão phu chưa dùng đến Táng Thiên Kiếm, có thể chết dưới Táng Thiên Kiếm lúc này là vinh hạnh của ngươi."
Diệp Trường Sinh biến sắc, xác nhận lại một lần, đây là một kiếm hắn không đỡ được, vì thế hắn lao về phía Nhậm Phiêu Miểu, kiếm như tia chớp, biến mất trong cơ thể lão.
Nhậm Phiêu Miểu nhìn bóng dáng Diệp Trường Sinh tiêu tan, không dám tin nói: "Ngươi mới chỉ là cảnh giới Đế, ấy thế mà đã có phân thân, quả nhiên đủ yêu nghiệt, ta thích."
Diệp Trường Sinh nói: "Ai mà chả có con bài chưa lật, ngươi biết tung ra ảo ảnh, chẳng lẽ lại không cho phép ta có phân thân sao?"
Dứt lời, trong không gian xuất hiện chín bóng dáng Diệp Trường Sinh: "Lão già, kế tiếp đến phiên ta ra tay rồi rồi."
"Chút tài mọn, có thể làm khó được ta?" Nhậm Phiêu Miểu khinh thường, sau đó, sắc mặt lão đại biến, đề phòng nhìn xung quanh.
Vì sao?
Rốt cuộc ngươi đã làm gì?
Diệp Trường Sinh nói: "Không làm gì cả, chỉ dẫn ngươi vào Tru Tiên Kiếm Trận của ta thôi, cứ hưởng thụ quãng thời gian sau cùng của ngươi đi!"
Nhậm Phiêu Miểu cho rằng ở trong Táng Thiên Kiếm Vực, Diệp Trường Sinh sơn dương đợi làm thịt, lại không nghĩ tới bất giác Diệp Trường Sinh đã bày ra Tru Tiên Kiếm Trận.
Hiện tại Diệp Trường Sinh đã là cường giả cảnh giới Đế tầng bốn, tùy ý sử dụng Tru Tiên Kiếm Trận sẽ mang đến uy lực thế nào chính hắn cũng không biết.
Nhưng hắn tin chắc một điểm, ở trong Tru Tiên Kiếm Trận, Nhậm Phiêu Miểu sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Theo uy lực của Tru Tiên Tứ Kiếm giáng xuống, trong trận pháp thay đổi khôn lường, vô vàn công kích bay về phía Nhậm Phiêu Miểu.
Tru Tiên Kiếm, Hãm Tiên Kiếm đều có tác dụng áp chế đối với Linh Hồn Thể, lúc này, Nhậm Phiêu Miểu nhận thấy nguy hiểm, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Bất tử vạn năm, lão thật sự không muốn táng thân ở nơi đây.
"Không, ta sẽ không bị hủy diệt ở trong này!"
Tiếng phẫn nộ của Nhậm Phiêu Miểu vừa dứt, trên thân lão xuất hiện phù văn cổ quái, điên cuồng xoay tròn, một luồng sức mạnh khủng khiếp xuất hiện.
Trong Tru Tiên Đại Trận xuất hiện một đường thông đạo, bóng dáng Nhậm Phiêu Miểu xuất hiện bên trong thông đạo, bất cứ lúc nào cũng có thể thoát khỏi Tru Tiên Kiếm Trận.
Thao tác khỉ mẹ gì thế này?
Diệp Trường Sinh là lần đầu tiên nhìn thấy, không thể không thừa nhận, hắn vẫn biết quá ít.
Bóng dáng Nhậm Phiêu Miểu lơ lửng trong thông đạo, giận không kìm được nói: "Tiểu tử, nhớ kỹ tên lão phu, Kiếm Phong Tử Nhậm Phiêu Miểu, nhớ kỹ những tổn thương ngươi đã mang lại cho ta hôm nay, ngày sau ta nhất định sẽ trả lại ngươi gấp bội."
Diệp Trường Sinh nói: "Muốn chạy à, ngươi chạy được à?"
"Ta có cánh cửa Luân Hồi, ngươi giết ta thế nào được?" Nhậm Phiêu Miểu lạnh lùng nói: "Chờ đó, chờ ta luân hồi trở về, người thứ nhất ta giết chính là ngươi."
"Cánh cửa Luân Hồi?" Bóng dáng Diệp Trường Sinh bay lên trời, lao về phía thông đạo của Nhậm Phiêu Miểu: "Ta không cho ngươi luân hồi, ngươi nhất định phải chết!"
Thấy Diệp Trường Sinh tiến vào cánh cửa Luân Hồi, Nhậm Phiêu Miểu cười gằn: "Tiến vào cửa này, ngươi sẽ tiến vào con đường luân hồi, cho dù ta có chết, ngươi cũng không về được."
"Thì đã sao, có phải vượt qua luân hồi, ta cũng phải giết ngươi!" Diệp Trường Sinh cầm hai thanh kiếm, Tru Thần cùng Hỗn Độn, đuổi theo Nhậm Phiêu Miểu.
Nhậm Phiêu Miểu mạnh mẽ giải phóng cánh cửa Luân Hồi, Linh Hồn Thể lại bị thương nặng, cảnh giới tổng thể tụt dốc không phanh, nhìn Diệp Trường Sinh cầm kiếm đuổi theo,
"Tiểu tử, thù lớn, không chết không ngừng, đừng có kích thích!"
Kích thích là ma quỷ, nhưng không kích động sẽ thiệt thòi.
Diệp Trường Sinh tuyệt đối sẽ không thả hổ về rừng, nếu có thể xâm nhập thì tuyệt đối không lùi bước, xông tới cùng, nhất định phải giết chết Nhậm Phiêu Miểu.
Đỉnh Cửu Thiên.
Cánh cửa Luân Hồi mở ra, không gian bị nghiền nát, tất cả bị cuốn sạch.
Linh khí mênh mông phụt ra, gió mây bắt đầu nổi lên, giống như tận thế đến.
Lúc này.
Hoang Cổ Thiên Vực, tất cả tu sĩ chìm trong sợ hãi, bọn hắn đứng lơ lửng giữa trời, dõi mắt trông về phương xa, phương hướng Kiếm Châu.
Bao nhiêu người cảm thấy giật mình, nghĩ mãi không ra, Kiếm Châu bị sao vậy?
Qua một thời gian ngắn không có động tĩnh gì, có phải không thể hiện sẽ khiến người ta không biết bọn hắn mạnh cỡ nào không, có thể đừng dọa người thế không.
Chương 199 - Kiếm Châu có dị biến
Hết lần này đến lần khác, nếu Kiếm Châu cứ còn như vậy, đạo tâm của bọn hắn thật sự sẽ bị phá nát.
Muốn bế quan cũng không bế quan được thì còn tu luyện thế nào?
Chúng cường giả nhìn hướng Kiếm Châu không chớp mắt, trong rung động đồng thời bọn hắn cũng hiểu rất rõ, lần này Chiến Trường Thiên Vực mở ra, tu sĩ của Diệp gia nhất định sẽ trở thành lực lượng chủ yếu ngăn cản bên ngoài xâm lấn.
Vốn dĩ bọn hắn có được cảm giác kiêu ngạo về sự ưu việt, nhưng chỉ trong mười năm ngắn ngủi, Diệp gia Kiếm Châu đã trở thành gia tộc cường đại nhất Hoang Cổ Thiên Vực.
Cùng lúc đó.
Trên Vô Tận Tinh Vực.
Trước Thần Miếu, một lão giả lọm khom, quần áo rách nát xuất hiện, tay lão cầm một cây quyền trượng, giống như đang dùng để chống đỡ thân thể đã gần đất xa trời.
"Cánh cửa Luân Hồi, lại có đại năng như vậy giáng xuống Hoang Cổ Thiên Vực, rốt cuộc Diệp gia Kiếm Châu đã xảy ra chuyện gì?"
Nói đến đây, lão quay đầu nhìn thoáng qua Thần Miếu, than nhẹ một tiếng, thì thào lẩm bẩm: "Ba năm trước Kiếm Châu có dị biến, thần tượng bị nát, lần này, Thần Miếu chắc không bị phá hoại nữa chứ!"
Lão giả đứng ở trước thần miếu, vẫn không nhúc nhích, giống như hóa đá, hiển nhiên lão lẳng lặng chờ, cánh cửa Luân Hồi biến mất.
Bên kia.
Trên bầu trời.
Ninh Tiêu Dao dẫn theo đám người Diệp Mạc Tà, Tinh Thần, An Lạc Nhi xuất hành, bỗng nhiên ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Kiếm Châu.
Diệp Mạc Tà nói: "Kiếm Châu có dị biến, Thiếu chủ có thể gặp nguy hiểm không?"
Ninh Tiêu Dao mở lời nói: "Không cần lo lắng, thủ đoạn của sư phụ nghịch thiên, không ai có thể làm gì hắn, chúng ta vẫn nên nhanh chóng chạy tới Chiến Trường Thiên Vực thôi."
Vẻ mặt Tinh Thần ngưng trọng, hắn trầm giọng nói: "Ninh lão, ngươi có biết vòng xoáy xuất hiện tại Kiếm Châu là gì không?"
Ninh Tiêu Dao lắc đầu: "Ngươi biết gì cứ nói, đừng thừa nước đục thả câu."
Tinh Thần lại nói: "Đó là cánh cửa Luân Hồi, Thiếu chủ nhất định đã gặp được một vị cường giả siêu cấp, người này có thể mở ra cánh cửa Luân Hồi, sợ là Thiếu chủ gặp phiền toái lớn rồi."
Ninh Tiêu Dao nói: "Ta tin sư phụ sẽ không sao, trước khi rời đi sư phụ có bảo chúng ta chờ hắn ở Chiến Trường Thiên Vực."
"Xuất phát, tiếp tục chạy tới Chiến Trường Thiên Vực!"
...
Trước Kiếm Cung.
Diệp Tiêu Huyền, An Mộng Quân ngẩng đầu nhìn trời, mặt lộ vẻ lo lắng, cánh cửa Luân Hồi xuất hiện trước mắt, căn bản không phải nơi mà bọn họ có thể tiến vào.
Chỉ có thể cầu nguyện thay Diệp Trường Sinh, đừng gặp phải bất cứ nguy hiểm gì.
Thất Tuyệt Đế Quân chỉ còn lại sáu người, hoàn toàn đắm mình trong sợ hãi, cho dù Diệp Tiêu Huyền và An Mộng Quân có ở trước mặt bọn họ, sáu người cũng không dám ra tay.
Diệp Trường Sinh thật sự quá khủng bố.
Có thể một kiếm giết chết Tiêu Linh Khanh, thế giết bọn hắn lại quá đơn giản.
Thật ra, bọn hắn vốn muốn chạy, lại còn âm thầm thề, nếu có thể chạy về Thất Tuyệt Sơn, cả đời này bọn hắn cũng sẽ không trở lại Kiếm Châu nữa.
Nhưng dưới uy áp khủng bố kia, bọn hắn có muốn nhúc nhích cũng không được.
Bọn hắn cực kỳ sợ.
Sáu người nhìn không trung, đều hi vọng Diệp Trường Sinh chết, nếu vậy bọn hắn còn có một con đường sống.
Trong cánh cửa Luân Hồi.
Nhậm Phiêu Miểu hóa thành một luồng tinh mang điên cuồng xông lên trước, khí tức nguy hiểm sau lưng càng ngày càng mạnh, lão quay đầu nhìn lại phát hiện Diệp Trường Sinh cách lão chỉ trong gang tấc.
Một luồng kiếm quang xông lên trước, giống như Ngân Hà trút xuống, xuyên qua thân hình Nhậm Phiêu Miểu.
Nhậm Phiêu Miểu vội vàng huy động cánh cửa Luân Hồi, Linh Hồn Thể đã yếu đến cực hạn, cảnh giới tu dưỡng đề thăng trong nhiều năm, chỉ chốc lát đã quay về điểm xuất phát.
"Tiểu tử, lão phu sẽ không... . . ."
Ánh bạc lướt qua, bóng dáng Nhậm Phiêu Miểu tan thành mảnh nhỏ, ngay cả cánh cửa Luân Hồi cũng bị cắt ra một vết rách.
Một kiếm chém chết Nhậm Phiêu Miểu, bóng dáng Diệp Trường Sinh dừng lại, bỗng chốc xoay người quay ngược, chuẩn bị rời đi khỏi cánh cửa Luân Hồi.
Đúng lúc này, cánh cửa thông đạo Luân Hồi bắt đầu biến mất, một luồng thần lực vô hình điên cuồng cắn nuốt thân thể Diệp Trường Sinh.
"Muốn dẫn ta đi ư, mơ mộng hão huyền!"
Diệp Trường Sinh dứt lời, tâm thần vừa động, Thương Khung Thần Cung xuất hiện trong hư không, bóng dáng hắn lóe lên, tiến vào trong Thương Khung Thần Cung.
Cánh cửa Luân Hồi dần biến mất, trên chín tầng trời xuất hiện một tòa Thần Cung, ánh hào quang vạn trượng, xanh vàng rực rỡ, lơ lửng trên không.
Nơi trời mây sâu thăm thẳm, sương mù lượn lờ, cả tòa Thần Cung tràn ngập thần bí.
Mọi người nhìn Thần Cung đột nhiên xuất hiện, đều trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy vô cùng giật mình, đây là Thần vương giá lâm hả?
Thần Cung vô cùng đồ sộ, là ai mới có tư cách ở trong đó?
Trước Thần Miếu.
Lão giả mơ hồ nhìn thấy Thần Cung xuất hiện, vẻ lo lắng trên mặt cũng biến mất: "Thần Cung thật mạnh, hình như đã từng gặp qua ở đâu rồi!"

Bình Luận

0 Thảo luận