Sắc mặt Hàn Thiên Kiều đại biến, không thể tin nhìn Diệp Trường Sinh: "Không ngờ tiểu đệ đệ lại cường đại như vậy, là ta đường đột, cáo từ!"
"Không phải muốn giết người đoạt bảo sao?" Diệp Trường Sinh trầm giọng nói, dừng một chút, tiếp tục nói: "Thấy ta ra tay rồi, các ngươi cảm thấy ta sẽ để cho các ngươi sống xót rời đi?"
Hàn Thiên Kiều nói: "Tiểu ca ca, ngươi mạnh như vậy, chắc chắn sẽ không so đo với chúng ta, cái gì chúng ta cũng chưa nhìn thấy."
Còn lại ba người, hai nam một nữ, ngẩng đầu nhìn trời, một người trầm giọng nói: "Ánh trăng thật tròn, thời tiết tối nay thật đẹp."
Mọi người: "..."
Hiện tại là ban ngày ban mặt, nào có ánh trăng?
Diệp Trường Sinh không nghĩ tới lại trực tiếp dọa điên một người, loại người này nên được uống nhiều thuốc.
Xoẹt xoẹt.
Xoẹt xoẹt.
Ánh sáng Tru Tiên chợt lóe, nhanh như chớp, một màn sương máu giăng đầy sân, tất cả bốn người trong nháy mắt đều bị một thanh kiếm chặn lại.
Diệp Trường Sinh vung tay lên, năm chiếc nhẫn Linh Giới xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, hắn bỗng chốc xoay người xuất hiện ở trên đỉnh khu rừng.
Giờ khắc này.
Hắn rốt cuộc hiểu rõ vì sao ở thế giới huyền huyễn, tất cả mọi người muốn làm cường giả chí cao vô thượng.
Kẻ mạnh cai trị sự sống và cái chết, kẻ yếu thì mạng như cỏ rác.
Cho nên nói, kẻ mạnh có thật sự hạnh phúc giống như người thường tưởng tượng?
Hạnh phúc của kẻ mạnh, người thường hoàn toàn không thể tưởng tượng được.
...
Hoàng hôn buông xuống, chim mỏi bay về tổ.
Diệp Trường Sinh xuất hiện ở dưới Hỏa Vân Sơn, cả người treo lơ lửng giữa không trung, mũi chân điểm nhẹ trên đỉnh cây cổ thụ, dõi mắt nhìn về xa xa phía trước.
Ầm ầm.
Ầm ầm.
Theo tiếng vang lớn cuồn cuộn mà đến, hắn nhìn theo trầm giọng nói: "Hắn tới rồi."
Người tới không ai khác chính là Tiêu Thiên Hỏa
Bất quá lúc này đây dẫn đầu đội quân không chỉ có một mình hắn ta, mà còn có một nữ tử tóc màu đỏ tím, vóc dáng rất nóng bỏng, trạc tuổi Tiêu Thiên Hỏa.
"Hoàng Giả tầng chín!" Diệp Trường Sinh trầm giọng nói.
Núi non trải dài vô tận vô tận, những đỉnh cao chót vót và thẳng tắp như lưỡi kiếm không vỏ, càng toát lên vẻ uy nghiêm, uy quyền.
Dưới Hỏa Vân Sơn.
Tiêu Thiên Hỏa và Cơ Lâm Lang xuất hiện, hai người từ trên lưng hung thú quét xuống, nhìn ngọn núi trước mặt, ánh mắt toát lên vẻ đầy kiên định.
Nơi xa.
Diệp Trường Sinh giống như Trích Tiên, đứng trên không trung nhìn toàn cảnh vạn vật, bởi vì hắn che giấu khí tức nên tất cả đều hoàn toàn không một chút cảnh giác.
"Nàng ta cũng tới?"
Ánh mắt Diệp Trường Sinh lướt qua đám người, phát hiện Hắc Vô Diện cũng ở trong đám người, đúng lúc này, Tiêu Thiên Hỏa ra lệnh một tiếng, cường giả của Hoang Cổ Thần Quốc bao vây toàn bộ núi Hỏa Vân.
Thấy thế, Diệp Trường Sinh nhíu mày, biết đây là chuyện rắc rối lớn, hắn cũng không nghĩ tới Hoang Cổ Thần Quốc lại bá đạo như thế, lại có thể muốn độc chiếm bảo vật của Hỏa Vân Sơn.
Tình hình hiện tại rất bất lợi cho hắn, nếu hắn muốn đi vào bí cảnh của Hỏa Vân Sơn, hắn nhất định sẽ bị cường giả của Hoang Cổ Thần Quốc phát hiện.
Một khi Hắc Vô Diện phát hiện ra hắn, thân phận hắn lập tức sẽ bại lộ, Hoang Cổ Thần Quốc người đông thế mạnh, hắn còn chưa tiến vào bí cảnh đã đánh nhau một trận lớn.
Nhất thời.
Diệp Trường Sinh có chút đau đầu.
Lúc này, bóng dáng Tiêu Thiên Hỏa, Cơ Lâm Lang hóa thành một luồng ánh sáng, lao thẳng về phía bí cảnh.
Hai người đi trước Diệp Trường Sinh một bước, nhất định sẽ nhanh chân đến trước.
Dẫn trước, Tiêu Thiên Hỏa nhìn về phía Cơ Lâm Lang: "Ta chỉ lấy Thất Thải Hỏa Linh, còn tất cả bảo vật khác đều thuộc về ngươi."
Cơ Lâm Lang xinh đẹp nhẹ nhàng gật đầu, ôn nhu nói: "Cảm ơn Thiên Hỏa ca ca!"
Vẻ mặt Tiêu Thiên Hỏa kiêu căng, xua tay: "Khách khí với ta làm gì, toàn bộ núi Hỏa Vân đều được cường giả Thần quốc trấn thủ, không ai có thể tiến vào bí cảnh, chúng ta không cần sốt ruột."
Cơ Lâm Lang lại nói: "Đừng đắc ý, Thất Thải Hỏa Linh là linh vật trời đất, sở hữu linh trí, không dễ đối phó."
"Không việc gì, ta là Cửu Long Thánh Thể, lại tu luyện Hỏa Hệ Công Pháp, Thần Hỏa Thiên Sinh thân cận với ta, Thất Thải Hỏa Linh cũng không ngoại lệ."
Tiêu Thiên Hỏa vô cùng quyết tâm giành chiến thắng, như thể Thất Thải Hỏa Linh phải là của hắn ta.
Cơ Lâm Lang gật đầu và không nói gì, đi theo Tiêu Thiên Hỏa vào sâu bên trong bí cảnh.
Một đường đi không có trở ngại và cũng không phát hiện bất cứ nguy hiểm gì.
Chẳng mấy chốc hai người đã xuất hiện trong cung điện sâu bên trong bí cảnh, nhìn thấy phía trên đài cao trước mặt một ngọn lửa phát ra ánh sáng bảy màu, bên cạnh ngọn lửa còn có một cái hộp sắt.
Khóe miệng Tiêu Thiên Hỏa cong lên thành một nụ cười: "Lâm Lang, ngọn lửa này là Thất Thải Hỏa Linh. Ta sẽ làm cho nó nhận chủ nhân của nó trước, bảo vật trong hộp sắt thuộc về ngươi."
"Thiên Hỏa ca ca, chúng ta hãy nhìn xem trong hộp sắt có bảo vật gì. Nếu là công pháp tu luyện, hai người chúng ta có thể chia sẻ."
Cơ Lâm Lang trầm giọng nói.
Chương 40 - Thật biến thái, ta rất thích
Đúng lúc này.
Mặt đất truyền đến một trận âm thanh rung chuyển, biểu cảm hai người lập tức trở nên cảnh giác, ánh mắt nhìn bốn phía xung quanh.
Khoảnh khắc tiếp theo, từng đạo ánh sáng bảy màu xuất hiện và bao quanh họ. Trên mặt đất xuất hiện những con hung thú giống như con rùa, nhưng thân hình lại to hơn rùa rất nhiều.
Tiêu Thiên Hỏa trầm giọng nói: "Thất Thải Địa Giáp Thú, quả nhiên có tồn tại!"
Nói đến đây, hắn ta ngừng lại một chút, tiếp tục nói: "Lâm Lang, không cần Hỏang sợ, ta đã sớm biết trong bí cảnh tồn tại Thất Thải Địa Giáp Thú, con thú này lực công kích không mạnh, nhưng số lượng khổng lồ, đồng thời phòng ngự của bọn chúng cũng rất mạnh."
"Nơi nào có Thất Thải Hỏa Linh, nhất định sẽ có Thất Thải Địa Giáp Thú. Chúng dựa vào hấp thu khí tức của Thất Thải Hỏa Linh để tăng cường phòng ngự cho mình."
Cơ Lâm Lang nói: "Xem ra chúng ta phải giết chết Thất Thải Địa Giáp Thú trước, mới có thể có được Thất Thải Hỏa Linh và hộp sắt."
Tiêu Thiên Hỏa vân đạm phong khinh đáp: "Đã lâu không ra tay, vừa lúc dùng chúng để kiểm nghiệm chút xem thực lực hiện tại của ta rốt cuộc mạnh như thế nào."
Vừa dứt lời.
Hắn ta bất ngờ lao về phía trước, nhanh như chớp, mạnh như sấm, một trận tiếng rồng gầm truyền ra, vang vọng khắp bí cảnh.
Hiên ngang!
Tiếng rồng gầm vang vọng, Thất Thải Địa Giáp Thú nhận thấy được khí tức nguy hiểm, thân ảnh phía trước ngừng lại, kiêng dè nhìn Tiêu Thiên Hỏa.
"Bá Long Quyền!"
Tiêu Thiên Hỏa hét lớn, nắm đấm dữ dội như rồng, công kích về hướng Thất Thải Địa Giáp Thú.
Ầm.
Ầm.
Tiếng nổ oanh tạc, màn sương máu tràn ngập khắp không gian.
Thất Thải Địa Giáp Thú trên mặt đất bị Tiểu Thiên Hỏa dùng một cú đấm oanh tạc, không còn một mảnh xương.
Bên kia, sau lưng Cơ Lâm Lang xuất hiện hư ảnh một con Phượng Hoàng, tay ngọc vung trường kiếm, từng đường kiếm xẹt ngang không gian, chém xuống thân Thất Thải Địa Giáp Thú.
Sau khoảng một nén hương, cuối cùng cả hai cũng giết được Thất Thải Địa Giáp Thú, cũng giống như Tiêu Thiên Hỏa nói, sức tấn công của con thú này rất yếu, nhưng số lượng quá đông.
Cũng chính là tu vi hai người cường đại, nếu là tu sĩ dưới Hoàng Giả Cảnh thì giáp thú mới vừa rồi xuất hiện, tới bao nhiều chết bấy nhiêu.
Hai người ổn định lại hơi thở, đi tới chỗ Thất Thải Hỏa Linh và chiếc hộp sắt thần bí trên đài cao.
Cùng lúc đó.
Diệp Trường Sinh vẫn chưa tiến được vào bí cảnh, Hoang Cổ thần quốc có tam Tôn Thánh Giả trấn thủ, hắn đã thử rất nhiều biện pháp.
Trừ bỏ xông vào, không có lựa chọn nào khác.
Có được Tru Tiên Kiếm Trận, hắn nắm chắc có thể tiến vào bí cảnh, nhưng cưỡng ép tiến vào, hậu quả rất nghiêm trọng.
Vào thì dễ nhưng ra thì khó.
Không có Tru Tiên Kiếm Trận này làm con át chủ bài, đối mặt ba gã cường giả Thánh Giả Cảnh, e là sẽ bị đánh tè ra quần.
"Tinh, nhắc nhở chủ nhân, địa điểm khế ước đã đổi mới, khế ước với Hỏa Vân Sơn, có muốn ngay lập tức lập khế ước hay không?"
Bên tai âm thanh hệ thống nhắc nhở truyền đến, con ngươi Diệp Trường Sinh sáng ngời, khế ước với Hỏa Vân Sơn, còn có chuyện tốt này?
"Lập tức khế ước!"
"Tinh, chúc mừng chủ nhân, khế ước với Hỏa Vân Sơn thành công, phần thưởng giành được là Thất Thải Hỏa Linh."
Mẹ nó!
Như này cũng có thể?
Thật biến thái, ta rất thích...
Khóe miệng Diệp Trường Sinh nhếch lên một nụ cười hỏi: "Hệ thống, Thất Thải Hỏa Linh được ban thưởng đâu?"
"Tinh, nhắc nhở chủ nhân, xin hãy kiên nhẫn..."
Đúng lúc này, trong bí cảnh, Tiêu Thiên Hỏa và Cơ Lâm Lang đã đến đài cao, họ vươn tay nắm lấy Thất Thải Hỏa Linh và và chiếc hộp sắt bí ẩn.
Đột nhiên một cảnh tượng kinh ngạc xảy ra, Thất Thải Hỏa Linh hóa thành tia sáng lao ra khỏi bí cảnh.
Tiêu Thiên Hỏa sửng sốt một lúc, quay đầu lại lo lắng nói: "Lâm Lang, cầm hộp sắt, đuổi theo với ta!"
Nhìn Thất Thải Hỏa Linh bay xa, hắn ta đạp lên trên mặt đất lao về phía trước.
Bên ngoài bí cảnh, Diệp Trường Sinh vẫn đang đợi Thất Thải Hỏa Linh đến, thì đột nhiên một luồng sáng từ trong bí cảnh xuất hiện và lao về phía hắn.
Mẹ nó, hệ thống ngươi gài ta.
Hắn thực sự không nghĩ là Thất Thải Hỏa Linh sẽ đến theo cách này.
Hỏa Linh đến đây, đám người Cổ Thần cũng sẽ nhìn chằm chằm vào hắn, thật kích thích.
Không chút do dự, Diệp Trường Sinh trực tiếp đưa Hỏa Linh bỏ vào trong hệ thống, nhún ngón chân nhảy lên ngọn cây cổ thụ, quay người nhanh chóng rời đi.
Đã có Thất Thải Hỏa Linh trong tay, tiếp tục ở lại chính là ngu ngốc.
Tru Tiên Kiếm xuất hiện dưới chân, cả người biến thành một vệt sáng bạc biến mất vào hư không, chỉ còn lại Tiêu Thiên Hỏa, Cơ Lâm Lang và những người khác nhìn theo bóng lưng của hắn.
Tiêu Thiên Hỏa nhìn Diệp Trường Sinh chạy trốn, hai mắt lập tức trừng lớn, tức giận hét lên: "Sao lại như vậy, rốt cuộc hắn là ai, điều tra cho ta, cho dù phải đào sâu ba tấc đất Thần Quốc lên cũng phải tìm cho ra hắn."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận