Lúc này.
Trên mặt bốn người Ngân Cổ Thông nở nụ cười châm chọc, lời của Diệp Trường Sinh là chuyện cười hay nhất mà bọn họ được nghe.
Có thể hạ gục Ninh Vô Bại, trong thế hệ thanh niên, Diệp Trường Sinh được xem như là tồn tại đỉnh phong.
Nhưng trước mặt bọn hắn, Thánh giả tu vi yếu như con kiến, Diệp Trường Sinh lại dám kêu gào với bọn hắn.
Tiểu tử này... Điên rồi?
Diệp Trường Sinh vân đạm phong khinh, ngạo nghễ độc lập trước mặt bốn người, tâm vững như bàn thạch, lúc này, cơ thể nhỏ yếu của hắn hùng vĩ đồ sộ giống như một ngọn núi lớn.
Cơ thể nhỏ bé, cất giấu năng lượng to lớn.
Ngân Cổ Thông cười lạnh một tiếng: "Tiểu tử, ngươi đây là trứng chọi đá, tự tìm đường chết."
Diệp Trường Sinh thản nhiên nói: "Lão già, phiền ngươi đi đánh trắng răng đi, răng miệng vàng khè, còn đòi dọa ai."
Nói đến đây, hắn tạm dừng, tiếp tục nói: "Khẩu khí lớn như vậy, ngươi muốn ngạt thở chết ta ư?"
Ngân Cổ Thông giận đến không kiềm chế được: "Ngươi, muốn chết hả!"
Diệp Trường Sinh phất nhẹ ống tay áo: "Nhân sinh tự cổ ai mà không chết, chết sớm chết muộn cũng phải chết."
Ngân Cổ Thông hoàn toàn bị Diệp Trường Sinh làm cho oán giận không nói nên lời, tức giận nói: "Ba người các ngươi ra tay giết hắn đi."
Ba tên lão già áo choàng đen là thích khách Bạch Kim của Huyết Tửu quán, tu vi Bán Đế, có địa vị cao ở Huyết Tửu quán, cũng chỉ có Ngân Cổ Thông dám sai kiến bọn họ.
Bảo bọn họ đi giết Diệp Trường Sinh, quả thật không biết trọng nhân tài, nhưng Ngân Cổ Thông hạ lệnh, bọn họ không thể trái lệnh.
Vù.
Vù.
Ba người đạp trên không vút qua, nhìn xuống dưới tấn công Diệp Trường Sinh, uy áp của Bán Đế giống như một ngọn núi khổng lồ nghiền ép lên người Diệp Trường Sinh.
Diệp Trường Sinh thấy ba người hạ cự quyền xuống, âm thầm thúc giục Chúc Long Phi Lân, trên người hắn xuất hiện một dải vảy giáp màu đen, hình thành một cái áo giáp bao bọc lấy hắn.
Ầm.
Ầm.
Công kích của ba người đánh trúng Diệp Trường Sinh, nhưng hắn lại không bị gì, cơ thể chỉ bay về phía sau.
Trái lại, ba tên cường giả Bán Đế của Huyết Tử Quán đứng trước Diệp Trường Sinh lại vô cùng ngạc nhiên.
Ba người bọn họ cùng nhau công kích lại không bị tổn thất gì, đây là...
Thật không ngờ.
Chiến giáp Chúc Long trên người Diệp Trường Sinh, sức phòng ngự có thể ngăn cản Đế Giả tầng năm tùy ý công kích, bọn hắn chỉ có sức lực của Bán Đế, muốn làm Diệp Trường Sinh bị thương vốn dĩ là chuyện không thể.
Ngân Cổ Thông hơi híp mắt, ánh mắt dừng trên người Diệp Trường Sinh: "Hắn lại có chí bảo phòng ngự, vật này có lẽ ngăn cản được Đế Giả công kích, chí bảo này ngoài ta ra không ai có được hết."
Trong lòng ông ta toan tính, ánh mắt trở nên nóng rực, thân ảnh lóe lên, xuất hiện bên cạnh ba tên lão già.
"Tiểu tử này có gì đó kỳ lạ, để tự ta ra tay giết hắn."
Ngân Cổ Thông là cường giả Đế Cảnh hàng thật giá thật, cơ thể nhanh như thỏ điên, chỉ để lại dấu vết tàn ảnh trong khoảng không.
Diệp Trường Sinh thấy Ngân Cổ Thông mạnh mẽ xông tới, vội vàng nói: "Đợi đã, lão già!"
Cơ thể Ngân Cổ Thông dừng lại, gằn giọng nói: "Làm sao, muốn cầu lão phu giữ ngươi một mạng?"
Diệp Trường Sinh lắc đầu, cười nói: "Không, ta muốn nhắc nhở ngươi, đừng đánh ta, nếu không khả năng là ngươi sẽ chết."
Ngân Cổ Thông lạnh lùng nói: "Dọa ta? Ngươi cảm thấy lão phu ngốc lắm à?"
Lời nói vừa thốt ra.
Ông ta nhấc tay một quyền ép Diệp Trường Sinh xuống, sương máu tràn đầy cuồn cuộn ngưng tụ thành một thanh đao lớn, vút lên trời cao chém xuống Diệp Trường Sinh.
Ngân Cổ Thông thản nhiên nhìn Diệp Trường Sinh, giống như cường giả chí cao vô thượng nhìn con kiến.
Ánh mắt ấy... khiến cho người ta rất khó chịu.
Ông ta giống như đang nói, tuổi trẻ rất thích ra vẻ, xem lão phu không siêu độ... Không giết ngươi.
Thời khắc Huyết Đao từ trên đầu rơi xuống, một chuyện kinh ngạc xảy ra, xung quanh Diệp Trường Sinh xuất hiện bốn thanh phi kiếm.
Bốn kiếm ngang hàng, kiếm trận lan rộng, hình thành một nhóm lá chắn kiếm khí, Diệp Trường Sinh được bao phủ trong đó.
Ầm.
Huyết Đao chém xuống Tru Tiên Kiếm trận, cảnh tàn sát khốc liệt nổ ra, tàn sát bừa bãi trên bầu trời.
Muôn vàn ánh sáng chiếu rọi xuống, mọi người đứng trước Kiếm Cung giơ tay che mắt, cơ thể vô thức lùi về sau.
Mẹ ơi, mạnh như vậy ư?
Người thật sự là thiếu chủ của chúng ta à?
Thiếu chủ, uy vũ.
Thiếu chủ, dũng mãnh.
Chương 83 - Ta, Diệp Trường Sinh, người sẽ giết ngươi
Phụt.
Một ngụm máu tươi từ trong miệng ông ta phun ra, Ngân Cổ Thông cố gắng chống đỡ cơ thể lung lay sắp đổ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Trường Sinh.
"Hắn... Chúa tể trùng sinh?"
"Không, không đúng, rốt cuộc ngươi là ai?"
Diệp Trường Sinh thu lại khi tức, dạo bộ trên sân đi về hướng Ngân Cổ Thông: "Ta đã nói đừng đánh ta, lão già ngươi lại không nghe."
Nói đến đây, hắn lắc đầu, mặt bất đắc dĩ nói: "Từ xưa đến nay, nói thật không ai tin, nói dối mới được lòng người."
"Ta nói thật, lại không ai tin!"
Ngân Cổ Thông cố gắng áp chế mạch máu sục sôi trong cơ thể, tức giận không kiềm chế được nói: "Rốt cuộc ngươi là ai... Là ai!"
Diệp Trường Sinh thản nhiên nói: "Ta, Diệp Trường Sinh, người sẽ giết ngươi."
Keng.
Tiếng kiếm truyền đến, ánh sáng xuất hiện, hình dáng Diệp Trường Sinh như ma quỷ, tay cầm Hỗn Độn thần kiếm, một kiếm bay vụt qua, chỉ thẳng vào ấn đường của Ngân Cổ Thông.
Tham lam là là nguồn gốc của tội lỗi.
Nông nổi là ma quỷ.
Nếu không phải Ngân Cổ Thông thèm muốn chiến giáp Chúc Long của Diệp Trường Sinh, cũng không đến nỗi chật vật như thế, một tôn Đế Giả bị kiếm khí của một tên Thánh Giả trấn áp.
Mất mặt đến nhà bà ngoại rồi.
Trường kiếm của Diệp Trường Sinh đánh vào ấn đường Ngân Cổ Thông, giây tiếp theo, sắc mặt hắn hơi thay đổi, phát hiện Ngân Cổ Thông trước mặt chỉ là một tàn ảnh.
Không hổ là cường giả Đế Cảnh, vẫn còn chút thủ đoạn.
Thân ảnh của Ngân Cổ Thông bỏ chạy, lại xuất hiện bên ngoài ngàn trượng, khóe miệng còn dính máu, trong đôi mắt lập lòe ngọn lửa tức giận.
Diệp Trường Sinh cài kiếm bên cạnh người, áo choàng bay theo gió, ánh mắt thâm thúy nhìn lên người Ngân Cổ Thông.
Trên mặt hắn có sự trầm ổn, lạnh nhạt và bình tĩnh không phù hợp với tuổi tác.
"Tức giận rồi? Ta lại thích dáng vẻ ngươi không quen nhìn ta, lại không thể thoát khỏi ta."
Yết hầu Ngân Cổ Thông phun trào, một chút máu tanh xuất hiện trong miệng, đề phòng nhìn Diệp Trường Sinh, ông ta nghĩ mãi không ra, Diệp Trường Sinh trẻ tuổi như vậy, làm sao lại mạnh như thế?
Diệp Trường Sinh rút kiếm chuẩn bị hành động, thân ảnh nhẹ nhàng như tiên, trong nháy mắt bay đến trước mặt Ngân Cổ Thông cách đó không xa.
"Nào, đến giết ta đi, giết đi!"
"Giết đi, cầu xin ngươi giết ta đi!"
Hèn thật.
Mẹ nó hèn thật.
Diệp Trường Sinh mở miệng la hét, Ngân Cổ Thông tức giận nhổ ra một ngụm máu, nhưng ông ta lại không dám ra tay.
Thật sự không dám, sợ bốn kiếm trong người Diệp Trường Sinh khiến ông ta run cầm cập.
Diệp Trường Sinh thấy bốn người Ngân Cổ Thông không nhúc nhích, hờ hững cười: "Mọi người không ngừng tìm kiếm hắn, nếu có thế chiến đấu thì bước hai bước, nào, làm đi, dù sao cũng rất có tinh thần."
Một tên lão già của Huyết Tửu quán không nhịn được nữa: "Lão tổ, để ta đi giết hắn."
Ngân Cổ Thông thấp giọng nói: "Đừng ồn, mau chóng rút lui."
Lùi một bước trời cao biển rộng, tiến một bước ôm vợ ngươi.
Ngân Cổ Thông có chút hoảng sợ, không đúng, nên nói là ông ta đã trở nên thông minh hơn rồi.
Bởi vì ông ta biết, sống sót mới có khả năng vô hạn, lúc này ra tay với Diệp Trường Sinh, chắc chắn là tự đào hố chôn mình.
Rõ ràng biết Diệp Trường Sinh có gì đó cổ quái, còn muốn đi dâng mạng, đầu óc đi đâu rồi?
Một câu hạ lệnh.
Ngân Cổ Thông và ba lão giả Huyết Tử Quán bay ngược lại, trong nháy mắt biến mất trước Kiếm Cung.
Ánh mắt Diệp Trường Sinh tiễn bọn họ rời đi: "Không có việc gì thường xuyên đến chơi nhé, ta đợi ngươi!"
Ngân Cổ Thông nghe tiếng, thân ảnh lảo đảo đi trước, suýt chút nữa ngã xuống: "Diệp Trường Sinh, chúng ta còn nhiều thời gian, lão phu thề phải giết ngươi."
Diệp Trường Sinh hờ hững cười, quay người bay xuống trước Kiếm Cung, An Mộng Quân và các đệ tử thấy hắn quay về, vội vàng đi đến bao vây xung quanh.
Sự lo lắng trên mặt An Mộng Quân tan biến, mở miệng nói: "Trường Sinh, ngươi phong Đế rồi?"
Diệp Trường Sinh lắc đầu, cười nói: "Mẫu thân, hài nhi cách phong Đế còn một đoạn nữa."
An Mộng Quân lại nói: "Vậy tại sao ngươi có thế đối phó được với cường giả Đế Cảnh?"
Diệp Trường Sinh giải thích nói: "Mẫu thân, sở dĩ hài nhi có thể đối phó với Đế Cảnh là bởi vì biết một chút mánh khóe, thật ra nếu bọn họ không chạy, ra tay với hài nhi, một đòn công kích có thể nổ tung hài nhi rồi."
An Mộng Quân: "..."
Các đệ tử: "..."
Diệp Mạc Tà trầm giọng nói: "Lòng dũng cảm của người thật lớn, chẳng lẽ người không sợ bọn họ sẽ ra tay, người thật sự không sợ chết ư?"
Diệp Trường Sinh cười nói: "Sống như thế nào? Chết như thế nào? Sống có thể vui mừng, chết cũng không đáng tiếc."
Nói đến đây, hắn dừng lại, tiếp tục nói: "Thật ra, ta đoán bọn họ sẽ không ra tay, con người đều như thế, khi tính mạng bị uy hiếp, sẽ trở nên cẩn thận."
Một tên đệ tử lấy hết dũng khí: "Thiếu chủ, người thật lợi hại, không hổ là tấm gương của các đệ tử."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận