Đây là một người đàn ông bốn mươi tuổi, người này rất rắn chắc, Lãnh
Băng Băng đã từng nhìn thấy hắn, biết hắn tên là Mã Nhị Cương, một cái
tên rất bình thường làm người ta sinh ra cảm giác thật thà phúc hậu. Nhưng
thực tế lại căn bản không phải như vậy, hắn có thể là lái xe chuyên trách
cho một vị quan lớn, cũng được quan lớn tín nhiệm, sao có thể là một kẻ
thật thà phúc hậu cho được?
Mã Nhị Cương xách một chiếc túi màu đen rời khỏi chiếc xe Honda, sau
đó hắn tiến vào công viên, mà Lãnh Băng Băng cũng nhanh chóng xuống
xe, nàng cùng Hạ Thiên tiến vào công viên.
- Cảnh sát tỷ tỷ, chị quá bắt mắt, rất dễ bị phát hiện.
Hạ Thiên không nhịn được phải nói một câu, tuy bây giờ đã tối nhưng
trong công viên có không ít người đi bộ, Lãnh Băng Băng lại thật sự quá
xinh đẹp gợi cảm, hơn nữa còn mặc đồng phục cảnh sát, nếu không muốn bị
người ta chú ý cũng khó.
- Không cần cậu nhắc nhở.
Lãnh Băng Băng tức giận nói, nàng biết mình rất bắt mắt, nếu là năm
xưa khi theo dõi ai đó sẽ thay quần áo, nhưng hôm nay nàng tạm thời nảy
lòng tham, cộng thêm một Hạ Thiên gây náo loạn, vì vậy cũng quên thay
đổi quần áo.
Đáng lý ra cảnh sát hình sự đều mặc thường phục nhưng Lãnh Băng
Băng lại thích mặc đồng phục cảnh sát, vì nàng cho rằng làm như vậy sẽ
khiến cho nhiều tên sắc quỷ gặp mình phải chùn bước. Nhưng nàng lạikhông biết bộ đồng phục thế này làm sức quyến rũ của mình tăng lên vô
hạn, ngược lại còn hấp dẫn rất nhiều ánh mắt đàn ông.
- Cảnh sát tỷ tỷ, nếu chúng ta làm như họ thì sẽ không thu hút ánh mắt
người khác.
Hạ Thiên chỉ vào một cặp tình nhân cách đó không xa, người đàn ông
đang ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của người phụ nữ.
- Cậu nằm mơ à?
Lãnh Băng Băng hừ nhẹ một tiếng, nàng cũng không ngốc.
Hạ Thiên vẫn còn chưa hết hy vọng:
- Cảnh sát tỷ tỷ, lỡ may bị người ta phát hiện, chị cũng không phải kiếm
củi ba năm đốt mất trong vòng một giờ sao? Nếu không chúng ta làm như
họ cũng được.
Lúc này Hạ Thiên lại chỉ vào một cặp tình nhân khác, bọn họ đang tay
nắm tay. Đúng là không có biện pháp, hắn đã quen cảnh sát tỷ tỷ khá lâu mà
chưa được nắm bàn tay ngọc nhỏ nhắn của nàng.
Lãnh Băng Băng lại xuất hiện một ý nghĩ cũ, nàng muốn dán kín miệng
người này. Tên lưu manh chết tiệt, nói đi nói lại cũng chỉ muốn chiếm tiện
nghi của nàng.
Thật ra một nam một nữ giả tình nhân theo dõi đối tượng là một biện
pháp rất thông dụng, nhưng Lãnh Băng Băng chưa từng sử dụng biện pháp
này. Năm xưa nàng rất ít khi tự mình theo dõi đối tượng, đều do thủ hạ đi
làm, nhưng dù biết như vậy là rất tốt thì nàng vẫn không muốn đóng giả
tình nhân với Hạ Thiên.Lãnh Băng Băng không quan tâm đến Hạ Thiên, mà Mã Nhị Cương có
vẻ đang đi lại rất tùy ý trong công viên, nhìn qua không khác gì những
người đang đi tản bộ khác. Mà Lãnh Băng Băng cũng giả vờ đi tản bộ, trực
giác nói cho nàng biết đối phương không phải đến đây để đi dạo.
Nhưng thời gian dần trôi qua mà Lãnh Băng Băng cảm thấy phán đoán
của mình có vấn đề, Mã Nhị Cương giống như đến đây đi tản bộ. Tuy đối
phương lái xe chạy đến một công viên quá xa để tản bộ là rất quỷ dị nhưng
hắn lại không làm gì khác, hắn vẫn đi dạo trong công viên, hắn không tiếp
xúc với ai, thậm chí cũng không gọi điện thoại.
Sau khi đi dạo hơn nửa giờ thì Mã Nhị Cương ngồi xuống một chiếc ghế
đá, sau đó lại qua mười phút đồng hồ, khi sắc chiều dần tối đen thì hắn
đứng lên trực tiếp rời khỏi công viên, cuối cùng lái xe bỏ đi. Mà Lãnh Băng
Băng lại theo dõi mà không nhận được kết quả gì.
- Gặp quỷ rồi.
Lãnh Băng Băng nghĩ mãi mà không hiểu, chẳng lẽ mình bị đối phương
phát hiện ra sao?
Hạ Thiên cũng có chút buồn bực, hắn đi dạo với cảnh sát tỷ tỷ khá lâu
mà chẳng được nắm tay, đúng là quá thất bại, nếu để Đại sư phụ biết được
thì sẽ cười rụng răng.
Nhớ năm xưa lần đầu tiên gặp được thần tiên tỷ tỷ, hắn có được nụ hôn
đầu tiên của nàng. Dù ba vị sư phụ nói rằng hắn còn nhỏ có ưu thế, nhưng
hắn có thể cảm nhận được sức quyến rũ của mình, nói cách khác thì vì sao
cuối cùng thần tiên tỷ tỷ lại là vợ hắn?
- Đùng!
Khi Hạ Thiên đang cảm thấy khó hiểu thì một tiếng nổ lớn vang lên.- Trời.......
Lãnh Băng Băng chợt giật mình, vẻ mặt nàng nhanh chóng biến đổi, vì
nàng thấy chiếc xe Honda mà Mã Nhị Cương đang điều khiển đang được
bao phủ trong ngọn lửa.
- Á...Á, trời ơi.......
Những âm thanh la hét chợt vang lên khắp nơi, kèm theo đó là những
tiếng xe thắng lại, tiếng xe va vào nhau. Một chiếc xe đột nhiên phát nổ trên
đường thì làm cho những hàng xe đi cùng chợt rối loạn, mà tiếng nổ lại rất
lớn, hai chiếc xe ở gần bên chiếc Hoda bị thổi văng, những chiếc xe vì chưa
kịp thắng lại nên tông thẳng vào nhau.
Lãnh Băng Băng lấy điện thoại ra, nàng nhanh chóng bấm một dãy số:
- Tôi là Lãnh Băng Băng đội cảnh sát hình sự thành phố, có một chiếc
xe phát nổ ở cổng bắc công viên Nhân Dân, tôi cần trợ giúp.
Lãnh Băng Băng cúp điện thoại thì lập tức phóng đến chiếc xe phát nổ,
vì hai bên không ở gần nhau, chiếc xe Honda kia phát nổ không ảnh hưởng
gì đến bên này, xe của Lãnh Băng Băng cũng không bị ảnh hưởng.
- Tôi là cảnh sát, mọi người không cần sợ hãi, nếu không bị thương thì
tranh thủ xuống xe, rời khỏi hiện trường vụ nổ.
Lãnh Băng Băng nhanh chóng phóng đến và rút giấy chứng nhận:
- Những người bị thương tạm thời không nên cử động, cố gắng chịu
đựng, xe cứu thương sẽ đến ngay.
Lãnh Băng Băng xuất hiện kịp thời lập tức khống chế được tình cảnh rối
loạn, mọi người không còn làm rối lên nhưng bắt đầu nghị luận.- Có chuyện gì vậy?
- Không phải khủng bố đấy chứ?
- Không biết, quá nguy hiểm, lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống này.
- Đúng vậy, trước kia chỉ thấy những tình cảnh này trên ti vi, không ngờ
hôm nay lại xảy ra trước mắt.......
Những người ở gần khi vụ nổ xảy ra vẫn còn cực kỳ sợ hãi, chắc chắn
tối nay sẽ có nhiều người mất ngủ.
Xe cứu thương và xe cảnh sát đến rất nhanh, mọi người đều có ty chức
của mình, ai cũng nhanh chóng cứu người và phong tỏa hiện trường, mở
đường giao thông, còn có một vài nhân chứng được lấy lời khai.
Uy lực vụ nổ là không quá lớn, những hành khách trên những chiếc xe ở
khá gần cũng cơ bản chỉ bị những vết thương nhỏ, nhưng hai chiếc xe đụng
vào nhau vì kinh hoàng thì người bên trong bị thương khá nặng nhưng
không nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ có một ngouiwf chính thức gặp phải
bất hạnh, đó chính là Mã Nhị Cương/
Mã Nhị Cương hầu như bị nổ nát, mà vị trí phát nổ chính là phòng điều
khiển, chỉ cần suy đoán cũng biết bom gài dưới ghế. Rõ ràng vụ nổ lần này
không phải khủng bố tập kích, đây là mưu sát.
Người của phòng cảnh sát hình sự cũng nhanh chóng tiến đến, nhưng
đây không phải đội số sáu của Lãnh Băng Băng mà là đội số một, người
đầu lĩnh chính là Khâu Minh, kẻ ó quan hệ căng thẳng với Lãnh Băng
Băng.
- Đội trưởng Lãnh đến nhanh quá nhỉ.Khi nhìn thấy Lãnh Băng Băng thì Khâu Minh dùng giong quái dị nói,
sau đó hắn nhìn Hạ Thiên:
- Đội trưởng Lãnh đang hẹn hò sao?
- Khâu Minh, tôi cảnh cáo anh đừng xen vào chuyện của tôi.
Lãnh Băng Băng hừ lạnh một tiếng.
Vẻ mặt Khâu Minh lộ ra vài phần đắc ý:
- Tất nhiên tôi sẽ không xen vào việc tư của đội trưởng Lãnh, bây giờ
chúng ta bàn công việc, vụ án này đội một chúng tôi tiếp nhận, đội trưởng
Lãnh, chị có thể đi hẹn hò được rồi.
Khóe miệng Lãnh Băng Băng lộ ra nụ cười khinh thường, nàng xem
thường loại đàn ông như đàn bà. Trước đó nàng cho rằng Khâu Minh là
cảnh sát hình sự tương đối khá, nhưng bây giờ nàng thấy đối phương căn
bản không có tư cách là đối thủ của mình, nói nhiều với người này chỉ giảm
phẩm giá của chính mình mà thôi.
Lãnh Băng Băng quay đầu nhìn Hạ Thiên, nàng bình thản nói:
- Chúng ta đi.
Lãnh Băng Băng nói xong thì xoay người đi về phía xe của mình, Hạ
Thiên tất nhiên sẽ đi theo. Khâu Minh nhìn bóng lưng của Lãnh Băng Băng
mà không khỏi có chút tức tối, hắn nghĩ rằng định khoe mẽ trước mặt đối
phương, nào biết đối phương căn bản không muốn dây dưa, mà cảm giác có
lực không thể dùng này làm hắn cảm thấy khó chịu.
- Chẳng phải là gái của phó chủ tịch tỉnh thôi sao? Có gì hơn người
chứ?Khâu Minh thầm oán trong lòng, hắn nghĩ đến vấn đề trước đó không
lâu vị phó chủ tịch kia tự mình điện thoại cho hắn, để hắn tiếp nhận vụ này.
Sự việc cứ như vậy thì quá tốt, sau này hắn sẽ có một ngọn núi để dựa vào,
dù là Lãnh Băng Băng cũng phải cúi đầu.
Khâu Minh nhìn thoáng qua Hạ Thiên đang theo sát Lãnh Băng Băng
mà không khỏi có chút ghen ghét, tiểu tử kia lớn lên là dạng chó hình
người, không ngờ cũng tán được Lãnh Băng Băng.
- Ngu như heo, gái của phó chủ tịch tỉnh cũng rờ vào, chờ chết đi.
Khâu Minh thầm mắng Hạ Thiên:
- Một con đàn bà dâm đãng ma thôi, đáng giá thò đầu vào sao?
Dù chỉ là lời đồn nhưng Khâu Minh lại tin Lãnh Băng Băng là gái của vị
phó chủ tịch tỉnh kia, nếu không Lãnh Băng Băng sao kiêu ngạo như vậy,
năm xưa còn dám đánh cả phó chủ tịch thành phố? Nếu không có hậu
trường thì cô ta được thăng chức vèo vèo ở cục công an được sao?
Khâu Minh thầm oán Lãnh Băng Băng và Hạ Thiên, mà Lãnh Băng
Băng lúc này cũng đã lên xe, nàng chở Hạ Thiên rời khỏi hiện trường vụ
nổ. Vài phút sau bọn họ đã đi lại cổng vào công viên.
- Cảnh sát tỷ tỷ, chị còn muốn đi tản bộ sao?
Hạ Thiên có chút hưng phấn, trời đã khá tối, lúc này nếu cùng cảnh sát
tỷ tỷ đi trong công viên và làm chút chuyện lén lút thì rất tốt.
Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, ngay sau đó nàng đi về phía
một sạp báo ở gần cổng công viên, chủ sạp báo là một người phụ nữ trung
niên khoảng bốn mươi tuổi.- Chào chị, tôi là cảnh sát.
Lãnh Băng Băng đưa giấy chứng nhận ra:
- Tôi có chuyện muốn hỏi chị.
- Chào cô cảnh sát, có gì cứ hỏi.
Bà chủ cửa hàng báo gật đầu.
- Vừa rồi có một chiếc xe Honda dừng ở vị trí kia, nói chung dừng gần
một giờ, chị có nhớ gì không?
Lãnh Băng Băng chỉ vào vị trí đỗ xe của Mã Nhị Cương trước đó.
- Điều này...Trước đó có một chiếc dừng lại ở chỗ kia, tôi không biết xe
gì, cũng không biết dừng bao lâu.
Người phụ nữ trung niên nói.
- À, xin chị suy xét lại xem, trong khoảng thời gian đó có ai leo lên xe
hay không?
Lãnh Băng Băng hỏi:
- Người đó lên xe rồi bỏ đi rất nhanh.
Người phụ nữ trung niên cố gắng suy nghĩ một lúc, sau đó nàng lắc đầu:
- Cô cảnh sát, xấu hổ quá, tôi không quá chú ý, bình thường nơi đây
luôn có xe đến xe đi, đôi khi tôi còn bán đồ uống, thật sự không có thời gian
quan tâm đến mọi thứ xung quanh.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận