Isabella sững sốt một lúc lâu, cuối cùng nàng cũng ngồi dậy trên giường,
nàng vừa mặc quần áo vừa dùng dư quang khóe mắt nhìn động tĩnh của Hạ
Thiên. Nàng lại kinh ngạc, Hạ Thiên rõ ràng nhắm mắt ngủ.
Đến khi Isabella mặc quần áo chỉnh tề thì phát hiện Hạ Thiên đã hô hấp
rấtt thong thả, hắn đã hoàn toàn ngủ say, điều này làm trong lòng nàng bùng
lên cảm giác khác thường, hắn không sợ nàng đột nhiên ra tay giết người
sao? Chẳng lẽ hắn khờ dại cho rằng chiếm được thân thể thì nàng sẽ nghe
theo?
Không sai, hắn là người đàn ông đầu tiên của Isabella, nhưng dù sao
nàng cũng là một sát thủ, cũng có đôi khi dùng sắc đẹp làm công cụ giết
người. Tất nhiên từ khi nàng xuất đạo ám sát đến nay thì chính thức trả giá
bằng thân thể như lần này là không có, phần lớn đều chết dưới tay nàng.
Nếu không phải cố chủ nói Hạ Thiên giỏi võ, khi nàng gặp mặt hắn ở quán
bar cũng biết được hắn lợi hại thì sẽ không dùng sắc để quyến rũ.
Trong lúc này Isabella cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn rất nhiều,
nàng chợt trở nên căng thẳng, cũng có chút mâu thuẫn, có do dự, có muốn
lợi dụng cơ hội này để giết chết đối phương hay không? Chỉ cần nàng giết
hắn thì sẽ hoàn thành nhiệm vụ, một trăm ngàn đô la sẽ đến tay.
Isabella khẽ cúi người, Isabella rút ra một thanh đao nhỏ từ dưới đế giày,
ánh mắt biến đổi, sau hơn mười giây nàng phải đút đao trở về. Bây giờ nàng
không thể ra tay, không sai, nàng quả thật không thể vì chợt phát hiện có
một cảm tình đặc biệt với đối phương.Nhiệm vụ lần này chỉ là một trăm ngàn đô mà thôi, thất bại cũng không
bị tổ chức trách phạt, đối với người đàn ông đầu tiên trong đời mình và một
trăm ngàn đô, giữ lại đối phương cũng có lời hơn.
Isabella rốt cuộc cũng bỏ đi ý niệm ám sát trong đầu, nàng dùng ánh mắt
phức tạp nhìn người đàn ông đang ngủ trên giường, sau đó nàng nhanh
chóng đi ra mở cửa bỏ đi.
Khoảnh khắc khi cửa đóng lại thì Hạ Thiên đột nhiên mở mắt, vẻ mặt có
hơi chút thất vọng.
- Dáng người của chị Isabella đúng là rất tốt, thật sự cũng không nỡ để
chị ấy phải đi.
Hạ Thiên thì thào nói:
- Nhưng không sao, sau này nàng còn trở lại.
Hạ Thiên trở mình và tiếp tục ngủ.
Ngủ sớm đậy sớm, ngủ trễ dậy muộn, tối qua Hạ Thiên chiến đấu với
người đẹp đến khuya, hôm nay tất nhiên sẽ dậy muộn, mãi đến chín giờ hắn
mới bị chuông điện thoại đánh thức.
Hạ Thiên nhìn và biết người gọi là Lãnh Băng Băng, điều này làm hắn
rất vui sướng, cũng tỉnh táo ngay trở lại, hắn vội vàng nhận điện thoại:
- Cảnh sát tỷ tỷ, chị nhớ tôi sao?
Ngạc nhiên chính là Lãnh Băng Băng ở bên kia cũng không nổi giận,
nàng chỉ dùng giọng cổ quái hỏi:
- Cậu không sao đấy chứ?- Không có gì.
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Cảnh sát tỷ tỷ, sao vậy? Hình như chị không vui?
- Cậu ở đâu, tôi đến tìm.
Lãnh Băng Băng hỏi.
Hạ Thiên chợt sinh ra một loại cảm giác bị hạnh phúc đánh bại, xem ra
số mình quá hên, hôm qua để Isabella trở thành vợ chính thức, hôm nay
cảnh sát tỷ tỷ đã tự dâng đến cửa.
- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi đang ở phòng 140 khách sạn Dật Hải, tôi chờ ở đó.
Hạ Thiên vui sướng nói.
- Được, tôi đến ngay.
Lãnh Băng Băng cúp điện thoại.
Hạ Thiên nhảy dựng khỏi giường, hắn muốn mặc quần áo nghênh đón
cảnh sát tỷ tỷ. Nhưng hắn lập tức nhớ ra, tối qua Isabella đã bạo lực xé toạc
quần áo của hắn, ngay cả quần lót cũng chết thảm, bây giờ chợt trở thành
người tiền sử.
Vì vậy Hạ Thiên cầm lấy điện thoại gọi cho Lãnh Băng Băng:
- Cảnh sát tỷ tỷ, chị có thể mua giúp tôi một bộ quần áo được không?
- Được, cậu muốn mua loại gì?
Lãnh Băng Băng đáp ứng rất sảng khoái.- Tôi không có yêu cầu gì, có thể mặc là được. À, cảnh sát tỷ tỷ, nhớ
mua cả quần lót nhé.
Hạ Thiên nhanh chóng nói.
Lãnh Băng Băng không trả lời mà trực tiếp cúp điện thoại.
Hạ Thiên không khỏi lo lắng, cảnh sát tỷ tỷ có mua đồ lót cho mình
không? Nghĩ lại cũng không sao, không có đồ lót cũng được.
Hạ Thiên quyết định dùng trạng thái tốt nhất để đón chào cảnh sát tỷ tỷ
đại giá quang lâm, hắn rời khỏi giường đánh răng chải đầu, cuối cùng còn
dứt khoát tắm rửa sạch sẽ chờ Lãnh Băng Băng đến.
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Hạ Thiên tranh thủ ra mở cửa.
- Không được nhúc nhích.
- Giơ tay lên.
- Dựa vào tường.
Những tiếng quát tháo hầu như vang lên cùng lúc, một đám cảnh sát võ
trang đầy đủ vọt đến, còn có vài họng súng chỉa vào người Hạ Thiên.
Hạ Thiên lập tức buồn bực, sao không phải cảnh sát tỷ tỷ? Đám cảnh sát
này phần lớn đều là người xa lạ, nhưng cũng có một người hắn quen biết,
đó chính là Cát Lỗi mà hôm qua đã phỏng vấn hắn.
- Nói giơ tay lên, có nghe thấy không?
Một tên cảnh sát quát lớn, tên này cũng có quan hệ với Hạ Thiên, là Mao
Bưu.- Không thì thế nào?
Hạ Thiên không vui vẻ gì, hắn vốn chờ mong cảnh sát tỷ tỷ đến ước hẹn,
nào ngờ cảnh sát tỷ tỷ không đến mà cho một đám cảnh sát đến, tâm tình tốt
đẹp của hắn chợt trốn sạch.
- Hạ Thiên, anh muốn chống lại lệnh bắt người sao? Có tin tôi bắn
không?
Mao Bưu không có ấn tượng tốt với Hạ Thiên, lúc này thấy bộ dạng của
Hạ Thiên thì lại càng bất mãn.
- Tôi không tin, anh thử xem.
Hạ Thiên liếc mắt, dù có vài khẩu súng chỉa vào người nhưng điều này
cũng không nói hắn trốn không thoát, chẳng qua hắn không muốn trốn mà
thôi.
- Mao Bưu, cậu làm gì vậy?
Cát Lỗi quá khẽ một tiếng:
- Được rồi, buông súng cho tôi.
Cát Lỗi phân phó thi đám cảnh sát đều buông súng, Mao Bưu không tình
nguyện nhưng vẫn buông súng. Hắn biết dù là cảnh sát hình sự cũng không
thể tùy tiện nổ súng, rút súng chẳng qua chỉ là uy hiếp mà thôi.
- Ht, Isabella tối qua đến tìm cậu sao?
Cát Lỗi nhìn về phía Hạ Thiên, hắn hỏi có vẻ rất tùy ý.
- Không.Người trả lời cũng không phải là Hạ Thiên, một cảnh sát cực kỳ xinh
đẹp đứng ở nơi đó, đúng là người đẹp băng giá đại danh đỉnh đỉnh ở cục
cảnh sát thành phố Giang Hải.
Lãnh Băng Băng xuất hiện làm cho cảnh sát khắp nơi đều sững sờ, mà
Hạ Thiên thì cảm thấy vui sướng. Hắn tưởng rằng cảnh sát tỷ tỷ gạt mình,
sau khi tìm được địa chỉ rồi đến bắt người, bây giờ xem ra cũng không phải
là như vậy, chẳng qua sự việc chỉ là trùng hợp mà thôi.
- Đội trưởng Lãnh, sao chị biết tối qua Isabella không đến tìm Hạ
Thiên?
Cát Lỗi khẽ nhíu mày.
- Vì tối qua tôi ở cùng với cậu ấy.
Lãnh Băng Băng trả lời, ngay sau đó đám cảnh sát đều dùng ánh mắt
ghen ghét nhìn Hạ Thiên, tiểu tử này đã có được người đẹp băng giá rồi
sao?
Hạ Thiên cũng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ tối qua cảnh sát tỷ tỷ mơ thấy
mình? Nếu không sao lại nói ở cùng với mình?
Cát Lỗi là cảnh sát hình sự có thâm niên, hắn lâp tức nói ra sự hoài nghi
của mình:
- Đội trưởng Lãnh, chị nói tối qua ở cùng hạ thiên, vây sao bây giờ chị
lại từ bên ngoài tiến vào?
- Tôi đi mua quần áo cho cậu ta.
Lãnh Băng Băng nhấc một chiếc túi lên:
- Tổ trưởng Cát, còn có vấn đề gì sao?Gian phòng cũng không lớn, tình huống trong phòng đã được mọi người
nhìn thấy rõ ràng, ai cũng thấy quần áo bị xé toạc trên giường, càng nhìn
thấy Hạ Thiên chỉ trùm khăn tắm. Khi nhìn thấy bọc quần áo trên tay Lãnh
Băng Băng thì ánh mắt mọi người đều trở nên quái dị, thì ra người đẹp băng
giá ở trên giường lại điên cuồng như vậy.
- Xấu hổ quá, quấy rầy đội trưởng Lãnh rồi.
Cát Lỗi dù có chút hoài nghi nhưng cũng không thể nói gì, hắn chỉ phất
tay:
- Thu đội.
Cát Lỗi dẫn theo đám cảnh sát nhanh chóng bỏ đi, mà Lãnh Băng Băng
cũng bước vào phòng, nàng đóng cửa lại rồi ném bọc quần áo cho Hạ
Thiên:
- Còn chưa chịu mặc vào?
Hạ Thiên nhận lấy quần áo, cũng không quan tâm Lãnh Băng Băng đang
ở trước mặt, thân thể trần truồng của hắn xuất hiện trước mắt Lãnh Băng
Băng.
- Lưu manh.
Lãnh Băng Băng vội vàng xoay người, nàng dùng giọng trầm thấp mắng
một câu.
- Ủa, cảnh sát tỷ tỷ, chị thật sự mua quần lót sao?
Hạ Thiên vừa mặc quần áo vừa nói:- Quần áo rất vừa người, quần cũng phù hợp, chị đúng là thích hợp làm
vợ tôi, bây giờ chị nên đồng ý làm vợ tôi, thế nào?
- Cậu có im ngay không?
Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng nổi giận:
- Tôi vừa giúp cậu che giấu, nếu không thì cậu sẽ gặp phải chuyện
không may, cậu có biết không, chúng ta có bốn người, bây giờ chỉ còn mình
cậu tốt đẹp mà thôi.
Hạ Thiên chợt ngẩn ngơ, hắn dùng ánh mắt mơ hồ nhìn Lãnh Băng
Băng:
- Cảnh sát tỷ tỷ, chị nói như vậy là có ý gì? Sao mà chúng ta bốn người,
chúng ta không phải chỉ có hai người sao?
- Tôi vừa bị cục cảnh sát cho nghỉ dài hạn, tạm thời không được nhúng
tay vào bất kỳ vụ án gì. Hôm nay Vân Thanh cũng vừa bị bắt vì khả nghi
trốn thuế, mà Mã Đình thì mất tích. Nếu không phải tôi tới kịp thì sợ rằng
cậu cũng bị đưa về cục cảnh sát.
Lãnh Băng Băng rống lên với Hạ Thiên:
- Chúng ta bốn người cùng điều tra vụ Kỷ Nam đều gặp chuyện không
may, cậu hiểu chưa?
Trong lòng Lãnh Băng Băng rất tức giận, tất nhiên nàng cũng không
giận vì Hạ Thiên, tất cả đều dồn về phía người đàn ông mà nàng căm giận,
nàng không ngờ mình bị đối phương lừa gạt.
Sáng na Lãnh Băng Băng đến cục cảnh sát làm việc thì nhận được điện
thoại của cục trưởng Hoàng Hải Đào, lão nói gần đây nàng đã vất vả nhiều,vì vậy cho nàng nghỉ một tháng, hôm nay không cần đi làm.
Sau đó nàng lại nhận được điện thoại của Lý Bình, Vân Thanh đã bị bắt,
mà nguyên nhân chính là khả nghi trốn thuế. Đáng lý ra trốn thuế không
phải là tội nặng, nhưng đối với một luật sư thì chỉ cần phạm tội sẽ bị thu hồi
giấy phép hoạt động, chỉ cần tội danh chứng thực thì kiếp sống luật sư của
Vân Thanh sẽ kết thúc.
Mà tình huống còn chưa kết thúc, ngay sau đó Lãnh Băng Băng gọi điện
thoại cho Mã Đình, nhưng điện thoại không thông. Sau khi nàng điều tra
mới phát hiện Mã Đình ngày hôm qua rời khỏi cục cảnh sát và mất tích, căn
bản không biết đi đâu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận