Kiều Đông Hải dự đoán không sai, Kỷ Nam là phó chủ tịch thường vụ
tỉnh, quả thật không nên nhúng tay vào vụ án này. Dù vụ án này liên quan
đến tính mạng của một vị cảnh sát, cũng là án lớn nhưng chưa đáng để Kỷ
Nam quan tâm, nhưng vấn đề là cái tên Hạ Thiên đã sớm truyền vào trong
tai lão.......
Vì vài nguyên nhân đặc thù mà Kỷ Nam rất quan tâm đến vụ án Mạc Tử
Luân và Lê San bị sát hại, lão vốn muốn vụ này được kết án cướp của giết
người, đáng tiếc là Hạ Thiên nhúng tay làm vụ án nhanh chóng chuyển
thành thuê sát thủ giết người, cũng làm cho Lãnh Băng Băng quyết chí điều
tra.
Vân Thanh là một nữ luật sư xinh đẹp cố chấp, nàng cũng làm cho Kỷ
Nam căm tức. Khi lão chú ý hành tung của Vân Thanh thì lại phát hiện Hạ
Thiên, điều này càng làm lão có ấn tượng sâu với hắn.
Nhưng Kỷ Nam ý thức được sự uy hiếp của Hạ Thiên từ sự việc khác,
có kẻ báo cho lão biết trước khi Mã Nhị Cương chết thì có người theo dõi,
một trong số đó là Lãnh Băng Băng cục công an, người còn lại là Hạ Thiên.
Lúc này Kỷ Nam bắt đầu điều tra lai lịch Hạ Thiên, sau đó lão phát hiện
người này có quan hệ với Kiều gia. Điều này làm lão sinh ra dự cảm bất ổn,
chẳng lẽ Kiều gia muốn đối phó mình?
Trước nay Kỷ Nam không phải điển hình ngồi chờ chết, khi lão cảm
thấy tình hình không đúng và chuẩn bị lập kế hoạch đối phó thì đúng lúc có
một cơ hội tuyệt hảo, Hạ Thiên bị tình nghi mưu sát. Tất nhiên Kỷ Nam sẽkhông buông bỏ cơ hội này, vì thế lão tự mình điện thoại cho Hoàng Hải
Đào.
Kỷ Nam và Hạ Thiên chưa từng gặp mặt nhưng lại vô tình trở thành kẻ
địch, mà khi Hạ Thiên từ trong miệng Kiều Đông Hải biết được tin tức
mình bị đưa vào cục cảnh sát, lúc này Kỷ Nam cũng là kẻ địch của Hạ
Thiên. Hạ Thiên trước nay không nương tay với kẻ địch, vì vậy hắn quyết
định xử lý Kỷ Nam.
Tất nhiên Hạ Thiên là một đàn ông biết nghe lời vợ, nếu Kiều Tiểu Kiều
không muốn hắn giết người thì hắn sẽ mượn đao giết người.
- Cậu muốn đối phó với Kỷ Nam sao?
Khi nghe được ý nghĩ của Kỷ Nam thì Kiều Đông Hải có chút dở khóc
dở cười, nếu nói thật lòng, nếu suy nghĩ cho Kiều gia thì hắn cảm thấy mọi
người nên cách xa Hạ Thiên. Đầu tiên người này đánh Cao Danh Dương
làm Cao Nhân Hiên có oán hận với Kiều gia, sau đó hắn lại tiếp tục ra tay
hung ác với Lâm Tử Hào, tuy điều này làm cho Kiều Đông Hải sung sướng
nhưng cũng là bất lợi với Kiều gia. Bây giờ Hạ Thiên còn đòi đối phó Kỷ
Nam, người này đúng là gây thù cho Kiều gia ở khắp nơi.
Kiều Đông Hải không khỏi dùng ánh mắt yêu cầu hỗ trợ nhìn Kiều Tiểu
Kiều, hắn hy vọng nàng có thể thuyết phục Hạ Thiên thay đổi ý kiến.
Nhưng điều làm Kiều Đông Hải khó hiểu chính là Kiều Tiểu Kiều mở
miệng nói một câu:
- Chồng, anh tính đối phó với Kỷ Nam thế nào?
Rõ ràng Kiều Tiểu Kiều hiểu rất rõ Hạ Thiên, nàng biết một khi hắn đã
quyết định thì rất khó thay đổi, nàng biết hắn là người không chịu làm kẻ bị
hại, nếu Kỷ Nam cắn lén thì hắn phải đánh cho gãy răng.- Trước đó anh nghĩ rằng đêm đến tìm đến nhà xử lý, nhưng em không
thích, vì vậy anh quyết định đổi biện pháp, chơi trò gậy ông đập lưng ông.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.
Kiều Đông Hải nghe nửa câu đầu mà cảm thấy căng thẳng, nhưng hắn
nghe được nửa câu sau thì khẽ thở ra, nhưng hắn cũng có chút mơ hồ:
- Hạ Thiên, gậy ông đập lưng ông là sao?
- À, ông ta không phải muốn cho tôi vào ngục sao? Tôi sẽ cho ông ta
vào ngục?
Hạ Thiên giải thích.
Kiều Đông Hải hiểu rõ ý nghĩ của Hạ Thiên nhưng vẫn chưa hiểu
phương pháp:
- Vậy cậu làm sao để nhốt ông ta vào tù?
Kiều Đông Hải nghĩ đến câu nói trước đó của Hạ Thiên mà cảm thấy lo
lắng, Hạ Thiên có thể chạy đến nhà đối phương vào lúc nửa đêm, sau đó
chụp lấy Kỷ Nam ném vào nhà lao sao?
- Đơn giản thôi, tìm căn cứ phạm tội chính xác của ông ta, sau đó để
cảnh sát tỷ tỷ bắt ông ta lại.
Hạ Thiên đã có ý nghĩ, hắn đã nghe được đoạn đối thoại của Lãnh Băng
Băng và Vân Thanh trong bệnh viện, hắn cũng đoán được cái chết của Mạc
Tử Luân và Lê San có liên quan đến Kỷ Nam. Nhưng lúc này chưa tìm ra
chứng cứ, đợi đến khi tìm ra được thì Kỷ Nam sẽ vào tù.
Kiều Đông Hải cuối cùng cũng yên lòng, Kiều Tiểu Kiều cũng có cảm
giác an ủi, chồng nàng bắt đầu dùng biện pháp có suy nghĩ để đối phó vớikẻ địch, đây là công của nàng.
Vân Thanh đi ra khỏi cổng bệnh viện mà cảm thấy mình như đang ở
trong mơ. Nàng dù nghĩ thế nào cũng không ngờ mình chỉ ở lại trong bệnh
viện một buổi tối thì xương tay đã liền. Nàng còn nhớ rõ ánh mắt như thấy
quái vật của bác sĩ, mà Lý Bình thì nói đây là công của Hạ Thiên, vì Hạ
Thiên là trung y cao minh.
Vân Thanh quay đầu nhìn Lý Bình và hai cảnh cảnh sát khác lẽo đẽo
theo sau, nàng khẽ cau mày:
- Lý Bình, em không sao, các anh không cần bảo vệ.
- Luật sư Vân, đây là yêu cầu của đàn ông, bọn anh phải bảo vệ an toàn
cho em, nếu không có lệnh của đội trưởng thì bọn anh cũng không dám bỏ
đi.
Lý Bình có chút bất đắc dĩ.
- Vậy anh nói với đội trưởng Lãnh, em có quyền từ chối sự bảo vệ của
các anh.
Vân Thanh không muốn mình luôn có cảnh sát theo sau.
- Điều này.......
Lý Bình cảm thấy rất khó khăn:
- Luật sư Vân, em chờ chút, anh gọi điện thoại cho đội trưởng.
Lý Bình bấm số của Lãnh Băng Băng, hắn báo cáo tình huống bên này.
Lãnh Băng Băng trầm mặc một lúc, sau đó nàng nói:
- Vậy thì rút quân.- Nhưng...Đội trưởng, bây giờ luật sư Vân còn rất nguy hiểm, những
người kia sợ rằng sẽ không bỏ qua.
Lý Bình có chút lo lắng.
- Lý Bình, bảo vệ luật sư Vân là biện pháp nhất thời, chúng ta không
bảo vệ cô ấy được cả đời.
Giọng nói của Lãnh Băng Băng có chút lạnh lùng:
- Nếu cô ấy không muốn hợp tác thì chúng ta cũng chẳng còn biện pháp,
trong đội còn nhiều án, cũng không thể bắt các anh đi theo cô ấy.
Lý Bình biết Lãnh Băng Băng nói thật, vì vậy hắn đành phải gật đầu:
- Vậy thì được, đội trưởng, chúng tôi sẽ rút.
Lý Bình cúp điện thoại rồi nhìn người phụ nữ xinh đẹp trưởng thành
trước mặt, tâm tình của hắn có chút không xong. Hắn không biết rốt cuộc
Vân Thanh có ý gì, nhưng hắn mơ hồ sinh ra dự cảm, nàng sẽ gặp phải
chuyện không may.
- Ủa.
Lý Bình đột nhiên nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đi tới, hắn không
khỏi hô lên mừng rõ. Người kia mặc áo sơ mi, quần jean, giày thể thao, vẻ
mặt cười hì hì, không phải là Hạ Thiên sao?
- Hạ Thiên, đây này.
Lý Bình ngoắc tay.Hạ Thiên thật sự đi đến, hắn không quan tâm Lý Bình mà nở nụ cười
sáng lạn với Vân Thanh:
- Chị Vân Thanh, chị xuất viện rồi à? Tôi còn định đến bệnh viện tìm
chị.
Khi thấy Hạ Thiên thì Vân Thanh cũng rất kinh ngạc:
- Hạ tiên sinh, sao cậu lại đến đây?
- Chị Vân Thanh, đã trưa rồi, tôi định mời chị dùng cơm.
Hạ Thiên dùng ánh mắt càn rỡ quét qua những đường cong trên người
Vân Thanh.
Vân Thanh khẽ nhíu mày:
- Thật xin lỗi, Hạ tiên sinh, tôi còn có việc, chỉ sợ không thể đi dùng cơm
với cậu.
- Không sao, dù chị có chuyện gì thì cũng phải dùng cơm, sau khi chị
làm xong thì chúng ta cùng ăn.
Hạ Thiên ra vẻ quyết tâm mời Vân Thanh dùng cơm.
- Luật sư Vân, Hạ Thiên nói không sai, dù có chuyện gì thì cũng phải ăn
cơm.
Lý Bình ở bên cạnh cũng chêm vào.
Vân Thanh liếc mắt nhìn Lý Bình, trong lòng có chút buồn bực. Lý Bình
không phải còn chưa hết hy vọng với mình sao? Sao lại giống như cố ý gán
mình với Hạ Thiên thế này?Vân Thanh khẽ suy nghĩ, cuối cùng nàng gật đầu:
- Được rồi, chúng ta đi ăn cơm trước.
Trên mặt Lý Bình lộ ra nụ cười vui mừng:
- Tốt lắm, Hạ Thiên, luật sư Vân, các người đi dùng cơm, tôi còn phải về
cục cảnh sát, sẽ không đi cùng hai người, tạm biệt.
Lý Bình nói xong thì dắt hai cảnh sát thủ hạ vội vàng bỏ đi, bộ dạng rất
dứt khoát. Hắn và Vân Thanh là bạn bè, hắn đã cố gắng hết sức vì nàng, nếu
nàng và Hạ Thiên ở cùng nhau thì sẽ an toàn hơn.
- Hạ tiên sinh, chúng ta dùng cơm ở đâu?
Vân Thanh cười nhạt một tiếng, tuy trong lòng có bài xích Hạ Thiên
nhưng vẫn khách khí.
- Điều này.......
Hạ Thiên gãi đầu, hắn thật sự không nghĩ đến vấn đề này, hắn chưa quen
thành phố Giang Hải, trước nay chỉ ăn cơm ở vài địa điểm. Trước tiên là
quán ăn sinh viên ở đại học Giang Hải, sau đó cùng Liễu Vân Mạn đi ăn ở
nhà hàng tây, cuối cùng là quán ăn Hương Mãn Lâu chuyên các món Tứ
Xuyên.
- Nếu Hạ tiên sinh không ngại thì chúng ta ở đây tùy tiện kiếm quán nào
đó ăn cũng được.
Vân Thanh chỉ tay về phía một quán mì đơn sơ phía trước.
- Được rồi.Hạ Thiên cũng không có ý kiến, nếu so sánh thì quán mì kia tốt hơn thức
ăn nhanh hôm qua dùng chung với cảnh sát tỷ tỷ.
Tiếng đàn dương cầm chợt vang lên, là bản Vận Mệnh của Beethoven.
Vân Thanh lấy điện thoại ra, nàng thấy số điện thoại bên trên thì chợt vui
mừng.
- Đào tiên sinh, là anh sao? Tôi vẫn luôn gọi điện thoại cho anh mà
không được, sao anh tắt máy?
Vân Thanh khẽ nói, bộ dạng có chút vội vàng.
- Luật sư Vân, thật xin lỗi, tôi biết chị gặp tai nạn xe, tôi biết sự việc rất
phiền toái. Bây giờ tôi phải rời khỏi Giang Hải, tôi đang ở sân bay.
Bên kia vang lên một âm thanh khàn khàn:
- Tôi chỉ là thám tử tư nên không thể chọc vào bọn họ, nhưng cô đã giúp
tôi, vì vậy có chuyện tôi muốn nói cho cô biết.
- Chuyện gì?
Vân Thanh vội vàng hỏi.
- Tôi thấy con gái Mã Đình của Mã Nhị Cương, cô ấy vừa đi ra sân bay
trên một chiếc taxi biển số AX4302. Tôi nhìn cách cô ấ ăn mặc thì nghĩ
rằng không muốn người khác phát hiện, có lẽ là lén ra sân bay. Đây là tin
tức cuối cùng tôi nói cho cô, hy vọng sẽ hữu dụng.
Nói xong lời này thì người đàn ông bên kia cúp điện thoại.
Vân Thanh thử gọi lại, bên kia đã tắt máy.
- Thật xin lỗi, Hạ tiên sinh, tôi không thể dùng cơm với cậu.Vân Thanh nói xong những lời này thì chạy ra đường bắt một chiếc taxi:
- Lái xe, đi sân bay.
Đến khi taxi chạy đi thì Vân Thanh lập tức cầm lấy điện thoại:
- Tôi là Vân Thanh, giúp tôi kiểm tra một chiếc taxi biển số AX4302, tôi
cần biết vị trí chiếc xe.......
Vân Thanh cúp điện thoại mà hít vào một hơi thật sâu, sau đó nàng ngửa
người ra phía sau để thân thể thư giản. Đúng lúc này nàng chợt trợn trừng
mắt giống như gặp quỷ, nàng thấy Hạ Thiên từ trong kính chiếu hậu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận