Hạ Thiên thì rất tình nguyện đến tìm Liễu Mộng, nhưng Kiều Tiểu Kiều
bây giờ vừa gặp sát thủ, dù sát thủ đã được tóm gọn nhưng hắn vẫn cảm
thấy mình nên ở lại với nàng.
- Chị Mộng, bây giờ tôi không đi được, chị đến tìm tôi đi.
Hạ Thiên không thể đi tìm Liễu Mộng, tất nhiên phải giật dây để Liễu
Mộng đến tìm mình:
- Đừng nghe lời mẹ chị nói, tách rời khỏi xã hội có liên quan gì chứ? Ba
vị sư phụ cũng nói tôi bị tách khỏi xã hội, không thể xuống núi, bây giờ tôi
chẳng phải đã xuống núi rồi sao?
- À, cậu nói đúng, tiểu bại hoại, chờ khi nào chị có cơ hội chạy trốn, sau
đó chị sẽ đến tìm cậu.
Liễu Mộng lập tức bị Hạ Thiên thuyết phục:
- Trước tiên cứ như vậy đã, chờ khi nào chị chạy ra ngoài sẽ điện thoại
cho cậu, bye nhé.......
Liễu Mộng cúp điện thoại, lúc này Hạ Thiên cũng nhớ mình nên gọi cho
Tôn Hinh Hinh, đêm nay hắn không về, vì vậy vội vàng gọi điện thoại. Mà
lúc này Tôn Hinh Hinh ở bên kia cũng đang bận rộn, nàng nghe nói hắn
không quay về thì cũng không nói gì, chỉ nói một tiếng đã biết, sau đó cúp
điện thoại.Sau khi quay lại tòa nhà Kiều gia và ăn cơm tối thì Kiều Tiểu Kiều bắt
đầu lu bù công việc, Hạ Thiên không biết nàng đang bận rộn làm gì, nhưng
hắn thấy trên màn hình máy tính của nàng toàn là những con số và đường
cong. Kiều Tiểu Kiều còn đeo cả tai nghe điện thoại, thỉnh thoảng hạ mệnh
lệnh, cái quái gì là mua vào bán ra.
Hạ Thiên không có việc gì làm, hắn thấy bên cạnh còn có một chiếc máy
tính để không, vì vậy mở máy lên mạng. Trước tiên hắn xem qua tin tức,
bây giờ nước ngoài đang có chiến tranh, vì vậy cảm thấy Giang Hải cũng
không quá rối loạn, ngày hôm nay hắn chỉ gặp phải ba sát thủ mà thôi.
Đúng lúc này hắn lại đọc được tin tức một phú hào bỏ ra năm triệu lo tang
lễ cho mẹ già, vì vậy cũng lập tức thầm mắng chửi, tên này quá keo kiệt, rõ
ràng không muốn chữa bệnh cho mẹ. Năm triệu thì không nói, nếu bỏ ra
cho Hạ Thiên hắn một nửa gia sản, như vậy có phải mẹ già có thể vui vầy
với con cháu thêm vài năm rồi không?
Hạ Thiên tiếp tục xem tin tức mà thấy không có gì hay, hắn lại mở QQ.
Trên QQ hắn chỉ có hai người bạn, một là Tôn Hinh Hinh có nick name
Hinh Hinh công chúa, Tôn Hinh Hinh cũng hy vọng mình là công chúa có
người bảo hộ. Mà một người còn lại chính là cô gái Yêu Yêu, lúc này tên
nick của nàng cũng không phải là "chồng của Kiều Tiểu Kiều", mà là Tiểu
Yêu Tinh. Hạ Thiên cảm thấy cái tên này cũng giống như người, cô gái này
giống hệt một Tiểu Yêu Tinh, nếu không phải là Tiểu Yêu Tinh thì sao lại
nhận mình là nam là nữ loạn xạ như vậy?
- Chị Hinh, chị có ở đấy không?
Trước tiên Hạ Thiên nhắn tin cho Hinh Hinh công chúa.
Không có trả lời, biểu tượng của Hinh Hinh công chúa ở bên kia có màu
xám, rõ ràng không online.Mà lúc này biểu tượng của Tiểu Yêu Tinh lại sáng lên, Hạ Thiên cũng
đang nhàm chán, vì vậy hắn nhắn tin cho Tiểu Yêu Tinh.
- Này, Tiểu Yêu Tinh, vợ anh đâu? Sao chị ấy không điện thoại lại cho
anh?
Hạ Thiên vẫn còn rất lo lắng đến người đẹp tóc vàng.
- Vì anh quá ngu nên chị Hàm mới không điện thoại.
Tiểu Yêu Tinh lập tức trả lời.
- Nói cho vợ anh biết, nếu không nghe lời thì lần sau gặp mặt anh sẽ tét
đít.
Hạ Thiên có chút mất hứng.
Tiểu Yêu Tinh gửi đến một biểu tượng cười nham nhở, sau đó Hạ Thiên
phát hiện màn hình máu tính của mình trở thành màu đen.
Hạ Thiên lập tức nổi giận, Tiểu Yêu Tinh chết tiệt, dám làm đen màn
hình của mình.
- Đừng để anh biết em đang ở đâu, nếu không anh nhất định phải đánh.
Hạ Thiên tức tối, dù là phụ nữ thì cũng phải dạy bảo mới được. Nguồn
truyện:
Đáng tiếc là lần này Tiểu Yêu Tinh không nhắn tin lại địa chỉ, Hạ Thiên
cũng không biết nên tìm nàng ở đâu, nếu không hắn sẽ lập tức đi báo thù.
Nhưng trong lúc tức giận thì máy tính cũng khôi phục lại như thường,
ngay sau đó hắn lại nhận được tin của Tiểu Yêu Tinh:- Chị Hàm bắt em phải dạy bảo anh, chị ấy nói nếu anh còn tiếp tục tét
đít thì sẽ hack máy tính của anh.
Hạ Thiên cảm thấy rất khó hiểu, hắn mà lại bị uy hiếp, nhưng khốn nổi
là không thể phản kích, vì vậy chỉ có thể tiết tục vọc máy tính. Bây giờ hắn
quyết định không chọc đến Tiểu Yêu Tinh, đợi đến lần sau hắn tìm được
người đẹp tóc vàng, nhất định phải dạy bảo cho tốt, cho nàng biết thế nào là
kết quả khi uy hiếp chồng.
Nhưng những bực bội của Hạ Thiên cũng nhanh chóng biến mất, vì lúc
này Hinh Hinh công chúa đã online, còn nhắn cho hắn một tin tức:
- Hạ Thiên, cậu đang ở đâu?
- Tôi đang ở tòa nhà Kiều gia.
Hạ Thiên trả lời:
- Có người muốn giết Tiểu Kiều, vì vậy tôi phải ở đây bảo vệ.
- Cái gì? Kiều Tiểu Kiều không sao đấy chứ?
Tôn Hinh Hinh rõ ràng đang rất hoảng sợ.
- Không sao, có em ở đây thì không sao.
Hạ Thiên nhắn lại một tin khá nhanh, bây giờ tốc độ gó phím của hắn
cũng không tệ.
- Không sao là tốt.
Tôn Hinh Hinh gửi lên một nụ cười.
- Chị Hinh, chị đang làm gì đấy?Hạ Thiên lại hỏi.
- Chị đang xem trang web cửa hàng hoa Hinh Hinh, lúc này mọi thứ đã
rất tốt, đã có đơn đặt hàng rồi.
Tôn Hinh Hinh rất vui vẻ, ngay sau đó gửi link trang web cho Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhấp vào link mà Tôn Hinh Hinh đã gửi sang, hắn tiến vào
trang web cửa hàng hoa, tên của trang web là cửa hàng hoa Hinh Hinh, có
rất nhiều hoa, nhiều tên gọi, tất cả đều liên quan đến hoa. Mà lúc này xem
qua giá cả thì thấy rất mắc, hơn giá khi bán trực tiếp trong cửa hàng, mà
nghe nói đây là ý kiến của tên mập, phải lấy mắc vì nghiệp vụ mở rộng cả
Giang Hải, dù xa cũng đưa đến tận nơi, như vậy sẽ không lỗ vốn.
Tất nhiên lúc này trang web cũng không có nhiều người biết đến, tất
nhiên sẽ chưa có ai đặt hoa, vì vậy lúc này Tôn Hinh Hinh cần phải quảng
cáo.
Tôn Hinh Hinh vừa nói chuyện phiếm với Hạ Thiên vừa quảng cáo lên
QQ, trong lúc vô tình đã đến gần mười hai giờ, cuối cùng nàng cũng phải đi
ngủ, mà không bao lâu sau Hạ Thiên cũng phải buồn bực tắt máy đi ngủ.
Đáng lý ra hắn muốn cùng ngủ với Kiều Tiểu Kiều, nhưng nàng đang bận
rộn kiếm tiền, nghe nói nàng đang mua bán cổ phiếu của nước ngoài, mà
bây giờ nước ngoài là ban ngày, vì vậy mà không thể ngủ. Nàng chỉ có thể
đợi khi bên kia là ban đêm và bên này là ban ngày mới có thời gian và an
tâm đi ngủ.
Ngày hôm sau.
Khi Tôn Hinh Hinh đi vào cửa hàng hoa thì nghe thấy tiếng gọi khoa
trương của Phương Hiểu Như:- Chị Hinh, chị Hinh, xảy ra chuyện lớn rồi.
- Sao vậy?
Tôn Hinh Hinh có chút buồn bực, có gì mà chuyện lớn, không phải mọi
thứ đều tốt sao?
- Chị đến xem này, xem trang web của chúng ta, đúng rồi, chị cũng nên
xem qua tài khoản ngân hàng.
Phương Hiểu Như kéo Tôn Hinh Hinh đi đến máy tính:
- Chị xem, có rất nhiều đơn đặt hàng, có mười mấy người đặt hoa. Điều
này...Điều này rõ ràng là không bình thường, em nghi có người chơi xấu,
chị xem có nhận được tiền không?
Tôn Hinh Hinh nhìn thấy hơn mười đơn đặt hàng thì lập tức nghĩ rằng
có người chơi xấu, trang web mới được đưa lên vào ngày hôm qua, tuy
nàng cũng cố gắng quảng cáo nhưng cũng không đến mức có hơn mười
người đặt hoa như thế này được.
Dù sao thì một trang web mới cũng không làm người ta tin tưởng, mà
cửa hàng hoa là nhận tiền trước giao hàng sau, có rất nhiều người sợ mình
bị lừa. Dưới tình huống bình thường, người khác muốn tặng hoa thì phải
tìm một cửa hàng lớn và có danh tiếng, không ai tìm đến một trang web mới
mở được vài ngày. Trước nay sinh viên đại học Giang Hải là khách quen
của cửa hàng, nhưng cũng không đến mức một tối có mười mấy người đặt
hoa.
- Này, lại có người đặt hàng, lại là một lẵng hoa.
Phương Hiểu Như hô lên một tiếng kinh ngạc.- Để chị kiểm tra tài khoản ngân hàng.
Tuy Tôn Hinh Hinh cảm thấy đây rất có thể là người ta chơi xấu nhưng
vẫn quyết định ra ngân hàng xem tình hình, nếu người ta thật sự thanh toán
tiền thì vẫn phải đi giao hoa.
Hôm qua Tôn Hinh Hinh đã đi làm một chiếc thẻ ngân hàng mới, mở
dịch vụ chuyển tiền qua mạng, đặc biệt dùng để chuẩn bị cho các nghiệp vụ
bán hoa. Trước đó trong tài khoản chỉ có mười đồng, bây giờ nàng lên kiểm
tra và phát hiện đã có hơn hai ngàn, sau đó nàng lại xem xét chi tiết chuyển
tiền, rõ ràng mỗi phần tiền đều tương ứng với những khách hàng đã đặt hoa
trên web.
Tôn Hinh Hinh lập tức choáng váng, đây không phải trò đùa, có nhiều
người đặt hoa như vậy sao? Nhưng điều này hình như quá bất ngờ rồi.
Phương Hiểu Như cũng trợn mắt há mồm, một lúc lâu sau nàng mới lắp
bắp nói:
- Điều này, những đơn đặt hàng này là thật sao?
- Mau, chuẩn bị tặng hoa.
Cuối cùng Tôn Hinh Hinh cũng kịp phản ứng, nàng đã không kịp suy
nghĩ xem vì sao có chuyện quỷ dị như vậy phát sinh. Bây giờ người ta đặt
hàng, đã chuyển tiền, nếu nàng không tranh thủ thời gian tặng hoa thì mất
hết uy tín, lần sau người ta sẽ không chọn lựa cửa hàng hoa Hinh Hinh.
- Chị Hinh, em chuẩn bị hoa, chị điện thoại cho Hạ Thiên để anh ấy
nhanh chóng đến tặng hoa.
Phương Hiểu Như vội vàng nói, trong lời nói có chút đắc ý:- Người này đã thanh nhàn quá lâu, bây giờ mới có cơ hội bận rộn.
- Đơn đặt hàng này ở thành tây, mà cái này lại ở thành bắc, rõ ràng đều
là những địa phương gần ngoại thành, mà đơn đặt hàng này lại rất gần.
Trời ạ, như vậy phải chạy khắp Giang Hải mới hết sao?
Tôn Hinh Hinh nhìn lướt qua địa chỉ cần tặng hoa mà không khỏi đau
đầu, tên mập rõ ràng không nghĩ đến vấn đề này, như vậy sao tặng kịp?
- Lại có đơn đặt hàng.......
Phương Hiểu Như nhìn qua máy tính, nàng dùng giọng mất hết sức lực
nói. Hôm nay đúng là gặp quỷ, rõ ràng không phải ngày gì đặc biệt, sao có
nhiều người đặt hoa như vậy?
Khi thấy Tôn Hinh Hinh có chút ngây ngốc thì Phương Hiểu Như đã
thúc giục một câu:
- Chị Hinh, chị tranh thủ thời gian điện thoại cho Hạ Thiên, nếu không
sẽ chẳng kịp.
- Hạ Thiên phải bảo vệ Tiểu Kiều, sao tặng hoa được? Hơn nữa dù một
mình cậu ấy cũng khó thể chạy khắp mọi nơi như vậy.
Tôn Hinh Hinh lắc đầu, nàng không điện thoại cho Hạ Thiên, vì nàng
biết chuyện Kiều Tiểu Kiều ở bên kia quan trọng hơn.
- Vậy phải làm sao bâ giờ?
Phương Hiểu Như thấy xu thế hôm nay mà biết được sẽ còn nhiều đơn
đặt hàng, hơn nữa địa chỉ tặng hoa lại mở rộng khắp Giang Hải, dù một
người đưa hoa cũng khó thể đi khắp mọi nơi, đồng thời còn phải liên hệ với
người nhận hoa.Phương Hiểu Như thật sự lo lắng:
- Chị Hinh, chúng ta tìm đâu ra người để tặng hoa? Hơn nữa bây giờ
đơn đặt hàng quá nhiều, hoa tươi trong tiệm cũng không đủ, sợ rằng chị
còn phải đi lấy hoa.
Tôn Hinh Hinh có chút do dự, sau đó nàng nói:
- Gọi điện cho tên mập, để cậu ấy đi làm.
- Tên mập? Hắn làm được mới lạ, hắn cũng chỉ có một mình mà thôi.
Phương Hiểu Như giống như không kịp phản ứng.
- Tên mập đúng là có một người, nhưng cậu ta có mười mấy tiểu đệ.
Tôn Hinh Hinh không thể không nhắc nhở Phương Hiểu Như một câu,
sao nha đầu kia lại ngốc thế?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận