Từ Bắc Vọng không cho rằng, thiên kiêu đứng thứ năm bảng Thanh Vân lại có thể dễ dàng bị khuất phục như vậy.
Hoặc là hắn có mục đích khác.
Sau đó, hắn liên tưởng đến đám người tấp nập ở Mê Ly Chi Vực. "Tổ trưởng Nhan, ngàn dặm xa xôi đến đây, là vì chuyện gì vậy?"
Từ Bắc Vọng liếc nhìn cái tên lưỡng tính đang đứng một bên, mỉm cười hỏi.
Nhan Giới hừ một tiếng đáng yêu, cũng không có ý giấu diếm, lời ít ý nhiều: "Ba tầng bên ngoài của di tích Bán Bộ Chí Tôn sắp mở cửa rồi."
Nghe đồn di tích của Bán Bộ Chí Tôn tại Mê Ly Chi Vực bao gồm chín tầng, càng lên cao, bảo vật càng quý giá. Hiện giờ, di tích chỉ mở cửa ba tầng bên ngoài, nhưng bảo bối chắc chắn không thiếu.
Nhiệm vụ của hắn vốn là chặn cướp cơ duyên của người khác, chuyện này không thể đổ sang người khác được.
Thiên kiêu?
Đã đến lúc săn bắt rồi!
Khó trách Trần Vô Song tình nguyện làm tùy tùng, có lẽ hắn muốn kết thành đoàn đội với mình. "Mong Từ công tử thành toàn!"
Trần Vô Song nói to hơn, biểu cảm vô cùng thành khẩn.
Làm tùy tùng chỉ là tạm thời, đợi đến khi rời khỏi Mê Ly Chi Vực, hắn ta sẽ một bước lên trời.
Cứ giả vờ đi theo Từ công tử, chắc chắn sẽ tốt hơn đơn thương độc mã, Trần Vô Song hắn có thể thong dong ứng phó đám thiên kiêu ẩn nấp, con đường cướp bảo vật sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
"Tâm ý ngươi đã quyết, vậy ta cũng cố gắng đáp ứng vậy." Lúc này giọng nói ôn hòa mới chậm rãi vang lên.
Trần Vô Song mừng rỡ, bước nhanh về vị trí đứng cạnh gần sau lưng nam tử áo trắng. Dù sao đi nữa, không ai muốn để người khác nhìn chằm chằm vào lưng mình.
Trần Vô Song thể hiện động thái phân chia tôn ti rõ ràng như vậy, chỉ mong Từ công tử không hiểu lầm ngoài ý muốn.
Từ Bắc Vọng hài lòng gật đầu, người hầu này coi như thức thời, đến lúc đó thì giữ lại cho hắn cái mạng. Đám võ giả có vẻ vô cùng hâm mộ, thậm chí còn thực sự tán thành hành vi của Diêm Vương!
Ngay cả tư cách làm chó săn cho Từ công tử, bọn hắn cũng không có.
Đừng nhìn khuôn mặt mỉm cười của Từ công tử mà lầm tưởng hắn là người ôn hoà, thực ra hắn ra vốn đã lạnh lùng từ trong xương cốt, tư thế cao cao tại thượng, giống như đang quan sát một đám kiến.
Kẻ không đủ thực lực, thì chính là đồ bỏ đi trong mắt hắn. "Từ... Từ công tử..."
Xa xa, tiếng thở hổn hển đột nhiên vang lên, một luồng sáng xanh lục phóng nhanh đến.
Sở Phong mệt đến mức eo đau lưng nhức chân chuột rút, khàn giọng nói: "Không phải ngươi nói sẽ đi chậm để đợi ta hay sao, phù Tốc độ này của ta hao tổn gần hết mới miễn cưỡng đuổi kịp ngươi."
Xoạt!
Mọi người có mặt tại đường lộ bắt đầu bàn tán xôn xao!
Nhìn thấy vị nam tử trung niên này, mọi người không khỏi ngạc nhiên. "Đuổi kịp ngươi. . ".
Đây là tùy tùng của Từ công tử?
Nhưng xét theo ngoại hình, người có vẻ đã bốn năm mươi xuân xanh, mà tu vi chỉ dừng ở cảnh giới Cửu phẩm, loại phế vật này sao có thể là tùy tùng của Từ công tử?
Một vài thiên kiêu thầm giật mình trong lòng, sau đó lập tức nhíu mày thật chặt.
Xem ra, hắn ta đã cố hết sức để che giấu tu vi, tên tùy tùng này có thể là cường giả Ngũ phẩm đỉnh phong!
Mê Ly Chi Vực vẫn còn bị bao phủ trong sức mạnh bản nguyên của Bán Bộ Chí Tôn, cho nên những kẻ có tu vi Tông Sư Tứ phẩm trở lên sẽ không thể tiến vào.
Điều đó có nghĩa, kẻ có tu vi Ngũ phẩm đỉnh phong có thể đi vào!
Từ ác liêu thần bí khó lường, cộng thêm Diêm Vương Trần Vô Song, ba người này đi trong di tích, chẳng phải một đường trấn áp tất cả võ giả, ung dung bỏ tất cả bảo vật vào trong túi?
Không chỉ đám người hóng chuyện nghĩ như vậy, ngay cả Trần Vô Song cũng dùng dè dặt đánh giá người
vừa đi tới.
Sở Phong vẫn chưa hiểu mô tê ra sao, sau đó cảm thấy thầm may mắn vì mình có đeo mặt nạ.
Trong lúc xông xáo hành tẩu giang hồ, tuyệt đối không thể dùng khuôn mặt thật để giao tiếp với người khác, nếu không sẽ gặp nguy hiểm khó lường.
Từ Bắc Vọng lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn ta.
Sở Phong ngậm đắng nuốt cay, không còn dám hỏi đến trang giấy Thần Khuyết Ngọc Thư nữa, thành thành thật thật đứng ở bên phải phía sau Từ ác liêu.
"Rất vinh hạnh kết bạn với chư vị."
Nam tử áo trắng để lại một câu nói khách sáo, sau đó đi về phía lầu các trong thành.
Sở Phong và nam tử kèn Xô Na theo sát phía sau hắn, vô số võ giả khom người đưa tiễn. "Từ công tử, ta còn phải đi đến Tứ Lôi Kiếm Tông để bái sư."
Khi đi tới một phường thị náo nhiệt, Sở Phong không nhịn được mà phàn nàn.
Hắn ta không hi vọng xa vời lấy lại trang giấy Thần Khuyết Ngọc Thư nữa, nhưng hắn thật sự sợ hãi khi phải đi theo Từ ác liêu, loại người này trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách, cực đoan máu lạnh vô tình.
Bái sư? Trần Vô Song kinh ngạc, chẳng lẽ cố ý nói cho ta nghe?
Hắn ta hắng giọng một cái, cười nói: "Tổ phụ ta là tông chủ Tứ Lôi Kiếm Tông, các hạ muốn làm trưởng lão hay là hộ pháp?"
Cái gì?
Sở Phong giật mình, cười khổ nói: "Có thể bái vào Tứ Lôi Kiếm Tông làm đệ tử ngoại môn cũng đã là phúc phận tu luyện tám đời rồi."
Chỉ làm đệ tử ngoại môn? Có phải ngươi đang tận lực làm ta mất mặt, để cho ta khó xử trước mặt Từ công tử hay không?
Khuôn mặt Trần Vô Song nghiêm túc: "Lấy thực lực và thân phận của các hạ, làm trưởng lão ngoại môn còn sợ lãng phí tài hoa."
Sắc mặt Sở Phong cứng đờ như pho tượng, hắn không hiểu mô ta ra sao, ta có thực lực gì. . . "Ngậm miệng!"
Từ Bắc Vọng lạnh lẽo nhìn thanh niên kèn Xô Na, lạnh giọng nói: "Hoặc là xéo đi, hoặc là đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta."
Trần Vô Song cúi đầu lúng ta lúng túng vâng dạ. Chức danh tùy tùng này khó làm vãi...
Hắn ta chợt nảy sinh cảm xúc hối hận.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận