Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 136: Lừa tiền (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-06 01:32:18
Tin tức ở Vân Vụ Yêu Uyên tương đối bế tắc, cho nên bọn chúng thật sự không biết người này là ai.
Nhưng cái tên Đệ Ngũ Ma Đầu như sét đánh ngang tai, nàng ta là nhân vật kinh khủng của đại lục Cửu Châu, chỉ nhìn đời bằng nửa con mắt!
"Mới hai ngày trước, Độn Thế Cốc đã bị Đệ Ngũ Ma Đầu giết sạch, lý do là cốc chủ của họ chặn đánh nam nhân này.
"Cường giả Độn Thế Cốc cách nửa bước Thánh cảnh đều bị giết hết rồi, những đại tông sư kia hoàn toàn bị xóa sổ."
Thạch hầu dùng một hơi kể lại những tin tức kinh khủng mà nó nghe được. Ồn ào! Dã thú bên trong động phủ chấn động đến cực điểm!
Nửa bước Thánh cảnh!
Không phải tương đương với Vương cảnh của yêu thú sao?
Thượng cổ yêu hồn khi còn sống mới đạt bậc Vương cảnh, Đại đương gia của bọn họ cấp hai, bọn họ chỉ cấp ba...
Nghĩ vậy, thằn lằn cùng mấy dã thú khác sợ đến vỡ mật, rùng mình, cảm giác như bị dao cùn lột da! Trời ơi!
Đợi Đệ Ngũ Ma Đầu tới núi Vân Vụ, việc giết bọn chúng sẽ dễ như trở bàn tay. "Tin tức có chính xác không?"
Mặt con thằn lằn tái nhợt.
Thạch hầu quỳ dưới đất liên tục gật đầu.
Thằn lằn hoa mắt chóng mặt, thất hồn lạc phách co ro nói: "Vậy giờ làm sao mới tốt..."
Đầu trâu mình hổ là người đầu tiên tỉnh táo lại, giọng nói khàn khàn: "Con người kia rơi từ vết nứt hư không xuống, có lẽ Đệ Ngũ Ma Đầu không biết hắn đang ở đây."
"Ngu xuẩn!"
Con rắn khổng lồ khuôn mặt vặn vẹo, môi run mi: "Cái người đáng sợ kia chắc chắn đoán được, vảy ngược của nàng ta nếu gặp chuyện không may thì Vân Vụ Yêu Uyên chắc chắn sẽ bị san bằng."
Nghe vậy, bầu không khí trầm xuống. "Mau đi xin lỗi."
Con thằn lằn điên cuồng hét lên một tiếng, thoắt cái đã biến mất. Những dã thú còn lại cũng vội vàng lao tới Xích địa.
"Có cần hỏi qua Đại đương gia không?"
Đầu trâu mình hổ sợ hãi quá mức, đầu óc hiển nhiên chậm nửa nhịp. Người đẹp rắn lạnh lùng liếc hắn: "Hỏi cái con mẹ ngươi!"
...
Xích địa.
Một nam tử áo trắng đứng chắp tay, vẻ mặt không lộ ra chút cảm xúc nào.
Hắn bình tĩnh nhìn thú dữ xung quanh đang nơm nớp lo sợ, thản nhiên nói: "Sao vậy? Không tiếp tục nhốt ta nữa à?"
Tiểu La Lỵ trợn tròn đôi mắt, không nhìn ra tình hình gì.
Thật ra Từ Bắc Vọng cũng không biết gì, chỉ là giả bộ làm một người bình tĩnh điềm đạm thôi. "Bọn ta đúng là có mắt không tròng, mong công tử đại nhân đại lượng bỏ qua cho."
Con thằn lằn đường đường là dã thú cấp ba mà lại cúi đầu, khuôn mặt đầy vẻ nịnh hót.
Từ Bắc Vọng cố gắng bảo trì sự yên lặng, hắn muốn biết rõ nguyên nhân thay đổi thái độ của đám thú kia. Mà bộ dạng này của hắn khi rơi vào mắt bọn chúng, lại làm chúng đứng ngồi không yên.
Đầu trâu mình hổ cười thật thà nói: "Chúng tôi không biết ngài là Đệ Ngũ Ma Đầu... A, ngài là người của Đệ Ngũ."
Lời nói vừa dứt, Từ Bắc Vọng liền thả lỏng cơ thể, đáy mắt thoáng ý cười không dễ phát hiện. Được, tới lượt ta lấy lại mặt mũi.
"Cút."
Giọng nói lãnh đạm truyền đến, người mặc áo choàng trắng chậm rãi quay lại hố sâu của Xích địa, cúi người nhặt dây leo.
Cảnh tượng này khiến đám dã thú lạnh sống lưng, cổ họng khản đặc. Đây là oán hận ngút trời với Vân Vụ Yêu Uyên rồi!
"Công tử, ngài đang..."
Mỹ nhân rắn mặt đầy khổ sở.
Đôi mắt sâu thẳm của hắn không chút dao động. "Không có gì, ta thích cảm giác bị nhốt."
Giọng hắn hời hợt, mơ hồ lộ ra uy nghiêm khiến người ớn lạnh. Ầm!
Tất cả dã thú như những con cút bị dọa sợ, ngấn cổ rụt lại đầy bi thương. Hối hận, sợ hãi ngập tràn trong nội tâm bọn chúng!
Nếu Đệ Ngũ Ma Đầu tới đây, lúc đó có khóc lóc cũng vô ích.
Sau khi thông suốt điểm này, con thằn lằn cắn răng nói: "Công tử, chúng tôi nguyện ý bồi thường cho ngài."
"Đúng!" "Ngài cứ nói!"
"Bọn ta ngang ngược không lễ phép, cho nên không trả giá!" Đám dã thú mồm năm miệng mười.
Mặt Từ Bắc Vọng không chút cảm xúc nào, hắn cũng biết đạo lý hăng quá hóa dở, một con chó nếu nóng nảy sẽ nhảy qua tường, huống chi là đám yêu thú hung hãn này.
Nhưng mà uy thế của Lão Đại này dùng thật.
Hắn im lặng rồi thở dài một tiếng: "Các ngươi mau chóng tỉnh ngộ cũng chưa tính là muộn, lần này có thể miễn cưỡng bỏ qua cho các ngươi."
Đám dã thú như được đại xá, chưa kịp mừng đã nghe tiếp.
"Ta muốn huyết tinh của yêu thú cấp bốn."
Nam tử áo trắng từ từ duỗi một đầu ngón tay ra. "Một giọt?"
Con thằn lằn thờ ơ nói. Từ Bắc Vọng lắc đầu. "Một chai?"
Con thằn lằn nén đau. "Một bình."
Lời nói ôn hòa nhẹ nhàng vang lên. Ồn ào!
Đám dã thú sững sờ, đầu óc tạm thời ngưng hoạt động. Tiểu La Lỵ há hốc miệng, vẻ mặt không tin nổi.
Một bình? Ngươi có biết bao nhiêu huyết tinh mới được một bình không? "Không được! Vân Vụ Yêu Uyên chúng ta không phải để cho ngươi đến xâu xé." Con thằn lằn từ chối dứt khoát, giọng điệu rất kiên quyết.
Khẩu vị giống như con rắn nhỏ muốn nuốt con voi to, thật không biết lượng sức!
Từ Bắc Vọng gật đầu nhẹ, mỉm cười thản nhiên: "Vậy xin cứ tự nhiên, ta ở đây chờ nương nương của ta." Cả đám dã thú nhìn chằm chằn khuôn mặt vân đạm phong khinh này, hận không xé nát được nó.
Con người này còn trơ trẽn càn quấy hơn cả bọn chúng. Trong lúc đang giằng co.
"Hừ!"
Một âm thanh bực bội nhỏ nhẹ phát ra từ sâu trong dãy núi, theo ánh sáng rực rỡ lưu chuyển trên bầu trời, một con đại bàng đen đỉnh đầu mọc sừng xuất hiện ở Xích địa.
Tay hắn cầm bình sứ màu vàng, huyết khí nồng đậm tỏa ra, ước chừng nửa bình tinh huyết. "Cung nghênh Đại đương gia."
"Cung nghênh Đại đương gia."
Chúng thú đồng loạt quỳ xuống, giọng nói cung kính.
Ánh mắt mỹ nhân rắn lộ ra sự hoảng sợ, xem ra nàng rất sợ Đại đương gia này.
Cái gì mà huyết tế dẹp hết sang một bên, nghe được tin tức hắn vội vàng xuất quan.
Đại bàng đen biến thành một nam nhân nho nhã, mỉm cười nói: "Quà kết giao bằng hữu, xin nhận lấy." Tiểu La Lỵ nhìn chằm nhập bình sứ vàng, bộ dạng thèm tới chảy nước miếng.
Từ Bắc Vọng suy tư một lát, ngón tay động chân khí, thu bình sứ vào nhẫn trữ vật. Làm người không nên tuyệt tình quá, nửa bình thì nửa bình vậy.
Nam nhân nho nhã lặng lẽ thở phào.
Mặc dù hắn là yêu thú cấp hai nhưng trước mặt Đệ Ngũ Ma Đầu cùng chỉ là con kiến, tùy thời đều có thể giết chết.
"Công tử, vậy ta đưa ngươi ra ngoài?"
Hắn muốn mau chóng đuổi tên ôn thần này đi.
Từ Bắc Vọng ừ một tiếng, thản nhiên nói: "Làm phiền rồi."
Thế giới bên ngoài quá nguy hiểm, vẫn nên trở về kinh thành, trở về điện Dao Quang thì tốt hơn. Hắn đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi: "Ở đây có nhện tinh không?"
Đám dã thú nghi ngờ, theo bản năng gật đầu.
Từ Bắc Vọng khẽ cười nói: "Vậy làm phiền một chút."
Theo hắn biết, tơ do nhện nhả ra vô cùng mềm mại, cực kỳ đàn hồi, tốt hơn nhiều so với các tơ lụa chất liệu khác.
Bây giờ tìm một con nhện tinh nhả tơ là được, khi nào về, hắn sẽ đích thân may dệt.

Bình Luận

0 Thảo luận