"Từ công tử."
Một nam tử khoác áo bào nhật nguyệt tinh quang, gánh vác sáu thanh trường kiếm sau lưng, dáng người
thẳng tắp hiên ngang, đang chậm rãi bước tới.
Hắn chính là Thần Tuấn của Hiên Viên gia, Hiên Viên Trường Khanh. "Hai năm không gặp, tu vi tiến triển nhanh đấy."
Từ Bắc Vọng mỉm cười khen ngợi một câu, giọng điệu ôn nhu gần gũi.
Bất kể người nào nghe được câu này, đều buồn nôn giống như nuốt phải ruồi.
Cả hai đều thuộc thế hệ trẻ tuổi, Thần Tuấn có thể được xem là siêu quần bạt tuỵ (vượt lên trên người thường), tu vi hiện tại đã là cảnh giới Tông Sư đỉnh phong, hắn đáp ứng lời mời cũng là vì tìm kiếm cơ hội đột phá.
Tuy nhiên, Từ ác liêu chính là đồ tể biến thái.
Chỉ với một quyền duy nhất, hắn ta có thể nhận được cơ hội thăng thiên, sau đó chém giết Hoàng đế Đại Càn, cường giả cảnh giới Niết Bàn, cũng thoải mái như nhổ cỏ hái hoa.
Cả hai làm sao so sánh với nhau được?
Sắc mặt Hiên Viên Trường Khanh có chút xấu hổ, hắn lặng lẽ lui về vị trí ban đầu.
Từ ác liêu chính là một con ác quỷ, vừa nhìn thấy kẻ này, hắn không khỏi tự ti vì sự vô năng của bản thân. "Công tử..."
m thanh ngọt ngào mềm mại truyền đến, thiếu nữ với dung mạo xinh đẹp bước tới chào hỏi.
Từ Bắc Vọng cảm thấy cả cơ thể bị khóa chặt trong hơi thở lạnh lẽo như băng tuyết, hắn lập tức quay mặt qua chỗ khác.
Phát hiện thái độ lạnh lùng của Từ Bắc Vọng, Tả Chỉ Hàm khẽ cắn môi, nội tâm có chút tủi thân. Ta không phải thuỷ quái mãnh thú , chỉ yên lặng thích ngươi cũng là sai sao?
Đám người chăm chú nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ này, trong lòng không khỏi có chút ghen tị với vận khí của thánh địa Đại Diễn.
Nàng ta được sinh ra từ hư không, bộc lộ tài năng xuất chúng từ lúc còn nhỏ, cho nên được phong làm Thánh Nữ đời tiếp theo.
Tả Chỉ Hàm cũng chứng minh vị trí của mình trong lòng môn phiệt Đệ Ngũ, đạo tâm kiên cố của nàng ta hoàn toàn có thể nghiền ép đám người còn lại trong thế hệ trẻ tuổi.
Từ Bắc Vọng tùy ý nhìn quanh, lập tức trông thấy Triều Khuynh Tuyệt, Lâm Viễn và những gương mặt quen thuộc khác.
"Làm phiền ngươi rồi."
Lúc này, vẫn là Đệ Ngũ Hà chủ động ra mặt, đáy mắt bà ta ẩn chứa ý cười.
Ngoại trừ Đệ Ngũ Hà, toàn bộ gia tộc Đệ Ngũ đều không muốn đối mặt với kẻ này.
Từ Bắc Vọng nhẹ nhàng gật đầu, nhìn về phía lão đại lạnh lùng như băng sơn: "Nương nương, bây giờ ti chức sẽ xuất phát luôn sao?"
Đệ Ngũ Cẩm Sương không biểu hiện gì, chỉ lạnh lùng nói: "Nửa nén hương." Ầm!
Câu nói này giống như tiếng sấm nổ vang, ai nấy đều vô cùng rung động, cảm thấy khó có thể tin được. Nửa nén hương?
Đùa cái gì vậy?
Hai tên ma đầu này quả thật đứng cùng một chiến tuyến, cuồng vọng đến vô biên vô hạn, lời nói hoang đường vô lý đến cực điểm.
Nếu muốn tranh đoạt sức mạnh bản nguyên, hắn nhất định phải vượt qua một dòng sông được tạo thành từ vô số pháp tắc phức tạp.
Dòng sông trải dài mười trượng, với mỗi một bước đi, đạo tâm phải chịu đựng sự tàn phá mãnh liệt.
Thiếu nữ họ Tả chỉ đi được bảy trượng hai canh giờ, đây đã là thành tích tốt nhất trong năm lần thử của nàng. Đám người Hiên Viên Trường Khanh lại càng không chịu nổi, đi được sáu trượng liền dừng chân không tiến thêm được nữa.
Hiện tại, Từ ác liêu muốn vượt qua mười trượng trong nửa nén nhang, giống như đang dạo bước ngắm cảnh trong rừng già, ai có thể tin được chứ?
Lão đại giao nhiệm vụ, chó săn nhất định phải hoàn thành.
Hắn ghé mắt nhìn về phía con mèo ngu xuẩn: "Pha một chén trà đi." "Được!"
Phì Miêu híp mắt, lấy dụng cụ pha trà ra khỏi vòng cổ.
Tộc nhân Đệ Ngũ thị cười lạnh trong lòng, nhìn chằm chằm khuôn mặt phong khi vân đạm của Từ ác liêu, sau đó ngồi chờ xem kết cục của hắn.
Hành vi của Từ ác liêu chẳng khác gì đang làm nhục đất tổ của môn phiệt Đệ Ngũ. Trong con mắt của hắn, vùng đất thần thánh lại hệt như con đường mòn trong rừng.
"Chuẩn bị xong chưa?"
Đệ Ngũ Hà ôn tồn dò hỏi, bà ta cũng thấy rất bình thường nếu hai người này làm ra chuyện kinh thế hãi tục gì đó.
Phía sau bà ta là một nữ tử chừng hai mươi tuổi, dáng người yểu điệu, tu vi không hề tầm thường.
Đất tổ có vô số tài nguyên trân quý, vì để đề phòng Từ ác liêu cướp đoạt một cách trắng trợn, Đệ Ngũ thị nhất định phải cho người đi theo để theo dõi hắn.
Từ Bắc Vọng không quá để ý, hắn cũng chướng mắt những thứ rách nát kia, chỉ nhíu nhíu mày: "Đổi thành nam tử đi."
Ánh mắt Đệ Ngũ Hà ẩn hiện một tia trêu chọc, bà ta cười như không cười.
Ở trước mặt người ngoài, Từ ác liêu luôn bày ra phong thái phong quang vô hạn, nhưng ở trước mặt Cẩm Sương thì lại yếu đuối đến đáng thương.
Đệ Ngũ thị đối với loại yêu cầu nhỏ này đương nhiên không phản đối, một lát sau liền phân phó một thiếu niên dung mạo thanh tú đi theo.
Mọi việc hoàn tất, đã đến lúc đi xem sự thật rồi.
Dưới sự chú ý của vạn người, Từ Bắc Vọng định thần bước vào cánh cổng bằng đồng.
...
...
Tại dãy núi ngập tràn sương mù, cách vài chỗ lại có một tòa đại điện hùng vĩ tráng lệ, tất cả các kiến trúc này đều là lăng mộ.
Thiếu niên cảnh giác nhìn nam tử áo trắng, sợ gia tộc nhà mình sẽ đi vào vết xe đổ của Hoàng lăng Đại Càn, kẻ này vốn có thành tích quật mồ vứt xác người ta.
"Dẫn đường."
Từ Bắc Vọng lạnh lùng nhìn hắn.
Thiếu niên thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lấy ra bản đồ mạ vàng, đi về hướng sức mạnh bản nguyên. Chỉ trong chốc lát, hai người đi tới một bờ sông.
Nước sông màu vàng nhạt, được bao phủ bởi một lớp pháp tắc loang lổ mỏng dính, phù văn quỷ dị quấn quanh, uy áp lớn mạnh bao phủ bốn phương tám hướng.
Thiếu niên đang muốn mở miệng nói gì đó, hắn lập tức nhìn thấy một nam tử áo trắng bước đến mặt sông.
Sau đó, thiếu niên không khỏi nghẹn họng, giống như đang được chứng kiến cảnh tượng kỳ dị nhất trong đời mình.
"Không phải ngươi..."
Hắn chấn động đến cả da đầu đều tê dại.
Từ Bắc Vọng vẫn luôn hoài nghi ông trời đã ban nhầm kĩ năng cho hắn.
Ông ta đem toàn bộ năng lực vốn nên thuộc về khí vận dời đến ý chí đạo tâm.
Tuy vận khí là con số âm, nhưng ngay cả hắn cũng cảm thấy thật khủng bố trước mức độ cứng cỏi của đạo tâm chính mình.
Quả nhiên, ông trời đóng một cánh cửa này, nhất định sẽ mở cho ngươi một cánh cửa khác. Ví dụ như bây giờ, hắn chỉ cảm thấy hai chân nặng nề như chì, cùng hơi mệt mỏi mà thôi.
Thậm chí, trong đầu hắn lúc này vẫn còn nghĩ đến chân ngọc bằng lụa tơ đen của lão đại, đang từ từ giẫm đạp lên...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận