Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 356: Cung tiễn (7) [THẾ GIỚI CỬU CHÂU: HOÀN]

Ngày cập nhật : 2025-08-06 01:33:33
"Liếm đi."
Thiếu nữ xinh đẹp duỗi ra đôi chân trắng nõn và mềm mại của mình.
Trong khoảnh khắc, đôi mắt của Đệ Ngũ Cẩm Sương phát ra ánh sáng sắc bén, một chưởng khủng bố ập tới.
"Hừ, meo meo sợ ngươi chắc?"
Sau nhiều năm uất ức chịu đựng, thiếu nữ xinh đẹp hoàn toàn bùng nổ, nàng mím môi tỏ vẻ dữ tợn: "Meo meo quyền!"
Chỉ với một quyền duy nhất, toàn bộ ngọn núi Lạn Đà sụp đổ, non sông bị hủy diệt, chấn động đến trời cao.
Nắm đấm nhỏ nhắn mang theo sức nặng của một thế giới khổng lồ ập xuống, meo meo muốn đánh cho đại phôi đản phải khóc lóc van vin.
"Ngươi cảm thấy mình có cửa so với ta?"
Đệ Ngũ Cẩm Sương cười lạnh một tiếng, đao băng đan chéo vào nhau, lan tràn khắp bầu trời. Mặt trời nhanh chóng rơi xuống, va chạm với đôi bàn tay trắng như phấn kia.
Từ Bắc Vọng mở to mắt xem náo nhiệt, đáng tiếc không có hạt dưa để góp vui. Ầm!
Sức mạnh của cú đấm của Phì Miêu bị nuốt chửng.
Rốt cuộc, lão đại vẫn cao hơn một bậc. "Meo Meo sai rồi!"
Trong lúc kêu khóc, thiếu nữ xinh đẹp cảm thấy hoa mắt váng đầu, bị đá lên trời cao. "Nếu dám nói chuyện với con mèo ngốc đó, thì ngươi nhất định phải chết."
Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn chăm chăm chó săn, đôi mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm. "Vâng..."
Chó săn liên tục nói vâng.
Giống như nhớ đến cái gì, hắn cẩn thận hỏi: "Nương nương, tu vi của ti chức đã tràn đầy, ti chức sẽ không bị nổ tung mà chết chứ?"
Hắn đang điên cuồng ám chỉ. "Cút đi!"
Vẻ mặt lạnh lùng của Đệ Ngũ Cẩm Sương tan biến, lông mi khẽ run lên hai lần, nàng quay đầu sang đầu sang chỗ khắn.
Nhất định phải treo miệng của tên tiện nhân này lên mới được. "Thôi được rồi..."
Chó săn ủ rũ cụp đuôi, sắc mặt uể oải. Xem ra, hắn phải trải qua một đoạn thời gian nữa thì mới có thể biết được lão đại có bao nhiêu mềm mại.
...
...
Đệ Ngũ môn phiệt, ngọn núi yên tĩnh quen thuộc.
Bàn đá chất đầy một đống vật phẩm tu luyện quý hiếm.
Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn phụ nhân trước mặt, lần đầu tiên cất giọng ôn nhu: "Chọn một cái đi."
Hốc mắt của Đệ Ngũ Hà bỗng chốc đỏ hoe, cố gắng hết sức nắm chặt lấy chiếc khăn để không mất bình tĩnh mà khóc nấc lên.
Bà ôm chặt con gái đến tận hoàng hôn vẫn không buông. "Nương, meo meo cũng muốn ôm."
Thiếu nữ xinh đẹp mặt mũi lấm lem bụi bẩn, chiếc váy đỏ nhỏ xinh rách nát, bộ dáng vô cùng thê thảm. Lúc này, hai mắt nàng ta cũng đẫm lệ, ngã vào trong vòng tay của Đệ Ngũ Hà, khóc như con người.
Nhạc mẫu, ta cũng muốn ôm...
Trong hoàn cảnh này Từ Bắc Vọng cũng muốn chui vào. Chó săn tự tay làm một bữa tiệc chia tay thịnh soạn.
Sau khi ăn xong, Đệ Ngũ Hà điều chỉnh tốt cảm xúc chán nản của mình, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Ngương nhất định sẽ đến tìm các ngươi."
Nói xong, bà vẫy tay áo rồi đứng dậy rời đi, bóng dáng thướt tha có chút hiu quạnh.
...
...
Từ phủ.
Từ Bắc Vọng đi vào căn phòng hồi còn nhỏ, im lặng ngồi trong đó một canh giờ, cuối cùng đặt túi Càn Khôn lên bức tranh một nhà ba người.
Một đời thân tình này dừng ở đây.
Trong phòng ngủ trên lầu chính, ánh đèn mờ nhạt.
Từ Tĩnh và Diêu Mạn đồng thời bừng tỉnh, giống như có tâm linh cảm ứng, bọn họ mặc quần áo đi về phòng của Vọng nhi.
Nơi đây không có một bóng người, chỉ nhiều thêm một chiếc túi Càn Khôn. Diêu Mạn nước mắt rơi đầy mặt.
Từ Tĩnh ôm chặt vợ, vừa cười vừa khóc.
...
...
Đêm khuya.
Trong thế giới Ngũ Hành dưới lòng đất cung Thái Sơ.
Mười thần khí lơ lửng trong trận pháp, các loại vật liệu luyện khí chồng chất như núi, khí tức của Kim, Mộc, Thủy, Hoả, Thổ hội tụ chung một chỗ, trở thành trung tâm của trận pháp.
Tay áo của Đệ Ngũ Cẩm Sương phất phơ, tâm thần của nàng hoàn toàn đắm chìm trong trận pháp. "Tiểu phôi đản, ngươi không hôn meo meo sao?"
Thiếu nữ xinh đẹp cầm lấy tay áo chó săn, đôi mắt có chút trông mong. "Không muốn."
Chó săn coi như không thấy. Hắn nhìn chăm chú vào những biến hóa của trận Pháp.
Qua hồi lâu, mười thần khí biến mất, trung tâm trận pháp hiện lên một chiếc đàn ngọc màu đen, pháp lực hùng vĩ lan tràn, tiên lực hỗn loạn lưu chuyển.
"Lăn đến đây!"
Giọng Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng.
Từ Bắc Vọng tưởng là gọi mình, hắn vừa muốn tiến lên thì đột nhiên nhìn thấy một con cáo xinh đẹp với bảy chiếc đuôi trắng tinh như tuyết đang bước ra khỏi thế giới biển cả.
Thất Vĩ Yêu Hồ!
"Hồ Du Á... Không phải ngươi là Lục Vĩ sao?" Từ Bắc Vọng hoang mang.
Càng kinh ngạc hơn nữa, là tháp khí vận của Hồ Du Á đã đạt tới chín mươi bảy tầng.
Hắn còn nhớ, trong lần đầu tiên nhìn thấy nó, tháp khí vận của con hồ ly này chỉ có chín mươi lăm tầng. "Nó là linh vật được thiên đạo này chiếu cố, thích hợp làm khí linh."
Đệ Ngũ Cẩm Sương xoay người, giải thích nghi hoặc cho chó săn.
"Meo meo mới đúng, hồ ly làm thú cưỡi cho meo meo cũng không xứng!"
Thiếu nữ xinh đẹp hếch cằm kiêu ngạo, giống như đang vô tình hữu ý ám chỉ với tiểu phôi đản rằng meo meo rất lợi hại, ngươi mau tới hôn chân meo meo .
"Ranh giới giữa các thế giới có những rào chắn, chúng ta sẽ dùng cây đàn này để phá vỡ rào chắn, sau đó tìm thấy trận pháp truyền tống một cách dễ dàng."
Đệ Ngũ Cẩm Sương tiếp tục nói.
Chó săn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Để tránh việc phi thăng đến nơi đất cằn sỏi đá, trận pháp truyền tống có vai trò rất quan trọng.
Thất Vĩ Yêu Hồ không tình nguyện tiến vào trong đàn ngọc để biến thành khí linh. "Sau khi đến Tiên giới thì lại đi ra."
Giọng Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng.
Chó săn không có ý kiến gì, vốn dĩ hắn cũng không có ý xấu.
Tuy nhiên, khả năng đề phòng trước khi xảy ra của lão đại thực sự quá biến thái.
Thế giới Ngũ Hành sụp đổ, Đệ Ngũ Cẩm Sương đứng sừng sững trong cung Thái Sơ, nàng lấy ra một lượng lớn lệnh bài màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím...
Vô số túi Càn Khôn phân loại tiến vào trong lệnh bài rồi ban phát tài nguyên cho những tùy tùng đi theo. Cấp bậc càng cao, lập càng nhiều công lao, tài nguyên tu luyện càng nhiều.
Bõm! Bõm!
Một đống tiên thảo tiên dược và ba viên đan dược trong suốt được ném vào ao Cửu Châu, Hồng Cẩm Lý hoá thành Chân Long, tỷ muội Ngư Tiểu Y cũng vậy, còn có Ngư công công mặt mũi hiền lành.
Ba con rồng chiếm cứ trên bầu trời, thanh thế mênh mông cuồn cuộn, kinh động đến toàn bộ kinh thành và đại lục Cửu Châu!
"Mở!"
Từ Bắc Vọng quát một tiếng. Trong khoảnh khắc.
Ầm ầm ầm!
Màn đêm bị xua tan, ba cánh cửa tiếp dẫn xuất hiện, tiên nữ múa uyển chuyển, nhạc tiên đồng thời tấu lên, hàng triệu dị tượng xen lẫn.
Đó là một giấc mơ phi thăng.
Giờ khắc này, tất cả mọi người ở Cửu Châu đều nhìn lên bầu trời, nhìn chăm chú vào ba bóng người. Đây là một truyền kỳ sẽ vĩnh viễn ghi lại trong sử sách.
Từ nay về sau, chư thiên vạn vực cũng vị trí của tu sĩ Cửu Châu.
Tuy vẫn có một số người vô cùng căm hận Từ ác liêu, nhưng khi cánh cửa tiếp dẫn xuất hiện, cơn thù hận của bọn hắn cũng tan biến, chỉ còn lại ngẩn ngơ và hâm mộ.
Cha mẹ Từ ở Từ phủ, Đệ Ngũ Hà, Vũ Chiếu nơi cực bắc, những người quen cũ đều sững sờ hồi lâu. Đi thôi, đi sáng lập nơi thuộc về ngươi???
Nếu cũng có cơ hội phi thăng đến vùng đất đó, chúng ta hy vọng dân chúng cũng đều ca tụng và sợ hãi mình như cái tên Từ Bắc Vọng này.
Từ Bắc Vọng im lặng thật lâu, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Đệ Ngũ Cẩm Sương.
Hắn thực hiện vai trò tùy tùng của nhân vật phản diện đến mức này, bản thân cũng xem như trâu bò rồi. Chư thiên vạn vực, kẻ thống trị của các ngươi đến rồi!
Hắn vận chuyển khí tức nhân gian, tặng cho người dân Cửu Châu một phần cơ duyên kinh thiên. Cánh cổng tiếp dẫn tuôn ra ánh sáng rực rỡ không gì sánh kịp, lan tỏa mọi ngóc ngách ở Cửu Châu.
"Cầu mong mọi điều ở Cửu Châu đều bình an và hạnh phúc, cầu mong người người trong thiên hạ trở thành cá chép như rồng!"
Giọng nói ấm áp vang lên khắp trời đất, mỗi người dân đều có thể nghe thấy.
Bọn họ cảm thấy linh khí xung quanh đột nhiên nồng đậm hơn vài phần, giống như vừa trải qua hồi phục linh lực.
Ai cũng đều biết rõ rằng, đây là món quà của con người huyền thoại ấy.
Một người dân bình thường, vì kính sợ những người bất tử, đã thắp sáng đèn trong nhà của họ.
Dần dần, cả ngôi làng rực rỡ ánh đèn. Từ từ, một thành phố, một khu vực rộng lớn, một quốc gia, toàn bộ Cửu Châu!
Hàng trăm triệu ngọn đèn, mỗi một ngọn đèn đều sáng lên vì hắn.
Sức mạnh công đức cụ thể hóa bay đến, Từ Bắc Vọng như hoà làm một với trời đất. "Đi thôi."
Ba người bước lên bậc thang chói lọi như đang giẫm lên muôn ngàn dải ngân hà để đi về phương xa vô định.
"Cung tiễn!" "Cung tiễn!" "Cung tiễn!"
Hàng vạn thanh âm được lưu truyền trong một thời gian dài.

Bình Luận

0 Thảo luận