Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Người xung quanh hoàn toàn nhìn ngây người, vốn tưởng rằng là một đợt long tranh hổ đấu, chí ít cũng phải đại chiến mấy chục hiệp, ai ngờ Chu Dương một quyền một người bạn nhỏ, giải quyết vô cùng nhẹ nhàng.
Rất nhiều người muốn nhìn thực hư, xem coi Chu Dương có giở trò mờ ám gì không, rối rít nhíu mày lại.
Nhìn cái gì mà nhìn! Cút ra xa một chút!
Chu Dương rống lên một câu, mượn uy thế vừa rồi, phần lớn người xem náo nhiệt hậm hực rời đi, chỉ còn sót lại vài người, ánh mắt họ lành lạnh nhìn chằm chằm Chu Dương.
Lực lượng của mày rất lớn! Siêu phàm giả hệ Lực lượng là rác rưởi nhất! Có sức mạnh mà đánh không tới thì có ích lợi gì!
Hôm nay tao sẽ để cho mày kiến thức một chút cái gì gọi là siêu năng lực chân chính!
Thôi Minh Phát bước ra đám đông, thân hình anh thoắt một cái từ một người biến thành ba người, sau đó ba người biến thành chín người, cuối cùng biến thành hai mươi bảy người.
Hai mươi bảy Thôi Minh Phát đều nhìn Chu Dương rồi cười phá lên:
Mày có lợi hại hơn nữa thì cũng phải đánh trúng tao mới được!
Mày biết tao ở đâu không?
Trên mặt họ mang một nụ cười cuồng ngạo, một chiêu này đối phó với dị năng giả lực lượng cũng dư dả, nó đã từng làm mấy chục tên hệ Lực lượng đánh đấm đến mức mệt mỏi ngã xuống.
Phi, con gà!
Chu Dương phun một ngụm nước bọt về một tên Thôi Minh Phát, cục đàm trực tiếp dính vào mặt hắn.
Đây chính là chân thân của Thôi Minh Phát, anh không dám lau cục đàm trên mặt, trong lòng mặc niệm:
Thằng đó là đồ ngu! Nó chắc chắn là đồ ngu!
Đầu óc mày có bệnh phải không, hay là có yêu thích đặc thù? Người khác nhổ đờm vào mặt mình cũng không phản ứng?!
Mày phát hiện được tao?
Lúc này Thôi Minh Phát mới ý thức được dị năng phân thân của mình đã bị nhìn ra, sau đó không đợi anh phản ứng gì thì đã bị một quyền thăng thiên.
Tiểu tử, mày đúng là rất mạnh! Có tư cách để cho tao ra tay! Rút đao...
Bỗng dưng bầu trời rơi xuống một cỗ thi thể nện vào đầu người nọ. Nếu bị một thứ rơi từ độ cao ít nhất mấy ngàn thước xuống đập ở trên người, hậu quả có thể tưởng tượng được.
Cảnh tượng rất thảm thiết...
Một xác hai mệnh...
Mày thậm chí không để tao có cơ hội ra tay nữa sao....
Chắc chắn là hôm nay người anh em này ra đường không xem hoàng lịch.
Chiến lực kinh khủng của Chu Dương làm mọi người ý thức được anh không phải là thứ dễ chọc, cả đám chỉ dám đứng ở đằng xa quan sát, không ai dám tiến lên khiêu chiến.
Họ không phải là một nhóm, nếu mình liều mạng với Chu Dương để rồi lưỡng bại câu thương, bị người khác nhặt của hời, như vậy thì ai sẽ đi làm loại chuyện ngu xuẩn này chứ.
Chu Dương đợi nửa ngày nhưng không thấy ai bước ra nữa, anh khinh thường nhếch miệng.
Không phải tụi mày thấy mình rất lợi hại à?
Không phải muốn đối phó tao à?
Có gan nhào vô!
Hôm nay một mình tao solo với tất cả tụi bây!
Chu Dương giơ một ngón tay ngoắc ngoắc đám người kia, đáng tiếc không ai dám lên tiếng, toàn trường yên tĩnh.
Không thể không thừa nhận, năng lực mà Chu Dương vừa mới biểu hiện quả thật làm cho người tôi kiêng kỵ, ít nhất là khi trước họ không dò xét ra điểm mấu chốt thì sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
• Đây chính là dũng khí của tụi bây à? Không phải tụi bây muốn giết người đoạt bảo à? Một đám gà!
• Nếu tụi bây không lên thì tao không còn cách nào hơn là ra tay!
Trong tay Chu Dương bỗng dưng toát ra Mjolnir, anh nở nụ cười rồi lao tới tên khỉ ốm gần mình nhất.
• Đến đây nào, đưa đầu tao gõ một chút, chỉ một chút thôi ....
Khỉ ốm đã kiến thức quái lực của Chu Dương, một quyền đã đưa người lên trời cao, càng không cần phải nói hiện tại anh ta còn cầm binh khí. Thử tưởng tượng cái đầu nhỏ nhắn của mình chịu một búa, xác định là như đập hột đào.
• Đại ca, em sai rồi, em chỉ là quần chúng ăn dưa đi ngang qua, hiện tại em đi ngay đây!
Vừa mới dứt lời, khỉ ốm như là một con thỏ, chạy trốn như bay.
Những lời này chỉ có thể lừa gạt được người khác mà thôi, tất cả ý nghĩ trước mặt Chu Dương là không chỗ ẩn giấu.
Chu Dương có dị năng thần cấp mạnh mẽ là người chưởng khống ký ức, còn dám ở trước mặt anh giở thủ đoạn!
Đến rồi thì đừng đi nữa!
Mjolnir tăng lên tới một vạn tấn rồi được ném tới khỉ ốm.
Ầm!
Giống như là hỏa tiễn nổ tung, mặt đất xuất hiện một hố to, cả tòa thành đều đung đưa.
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, đặc biệt là khi nhìn đến cái hố to kia, cả đám vô thức nuốt nước miếng một.
Tòa thành này có chỗ kỳ lạ của nó, ngoại trừ mấy cái Vương cấp thì cho tới bây giờ vẫn chưa nghe nói ai có thể phá hư tòa thành này.
Càng không cần phải nói lưu lại một hố to như vậy, sợ rằng ngay cả Vương cấp cũng không làm được.
Đây rốt cuộc là quái vật từ đâu xuất hiện? Thực lực quá kinh khủng!
Lúc này họ mới rốt cuộc ý thức được Chu Dương không phải là người mà họ có thể trêu chọc nổi. Cả đám không dám tiếp tục ở nơi này nữa, ai nấy đều sợ sẽ bị Chu Dương cho một búa, loại trình độ công kích này thì không ai có thể ngăn cản được.
Họ rối rít hóa thành chim muông phân tán bốn phía, tốc độ chạy trốn nhanh gấp mấy lần khi chạy tới đây.
Tụi bây muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, coi địa bàn của tao là nơi nào hả?
Chu Dương nhặt Mjolnir ở trong lên, hăm hở hỏi một câu.
Không phải mày vừa mới tới thành Budrag à? Khi nào thì cái thành này thành địa bàn của mày rồi?
Cả đám không dám phản bác, chỉ dám chửi thầm trong bụng, nhưng mà không biết tại sao họ lại dâng lên dự cảm bất tường.
Làm màu bị sét đánh! Nguyện cho tụi bây ra ngoài bị sét đánh.
Nguyền rủa?
Cho dù là mấy tên chạy trốn hay là những người lén lút nấp ở nơi xa quan sát đều cạn lời không còn gì để nói.
Đừng nói là tên này cho rằng nói hai câu thì thật sự sẽ có sét đánh xuống nha?
Hắn tôi rõ ràng là dị năng giả hệ Thủy và hệ Lực lượng, không thể nào thức tỉnh năng lực thứ ba được ....
Sau đó từng tia sét màu tím ngoằn ngoèo từ trên trời lóe lên, sau đó tinh chuẩn rơi xuống mấy tên đang chạy trốn kia.
Lôi điện qua đi, không còn ai sống sót.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận