Cân nhắc tên nhân loại này là con mồi mà đại nhân Tamamo no Mae mang về, ba tên hồ ly nô bộc chỉ dám đứng xa xa mà mơ ước, không dám ra tay.
Ba con hồ ly cái, đáng tiếc là tuổi hơi lớn! Còn ăn thịt người!
Tao đưa tụi bây đi đoàn tụ với chủ nhân của mình vậy!
Chu Dương nhìn thoáng qua ba con hồ ly nô bộc rồi vẫy tay một cái, bọn nó chưa kịp phản ứng gì thì đã biến thành ba đống thịt nát.
Quá dễ dàng rồi!
Chu Dương sải bước đi sâu vào trong động hồ ly, Cửu Vĩ Tiểu Bạch Hồ thấy vậy càng chạy nhanh hơn.
Nhưng mà động hồ ly có giới hạn không gian, Cửu Vĩ Tiểu Bạch Hồ rất nhanh không đường có thể trốn.
Nó tìm một chỗ ẩn núp, chín cái đuôi xòe ra giấu cái đầu nhỏ của mình vào.
Không nhìn thấy mình! Không nhìn thấy mình!
Chu Dương thấy cảnh tượng này có chút buồn cười.
Cửu Vĩ Tiểu Bạch Hồ là đà điểu sao?
Anh đứng trước mặt Cửu Vĩ Tiểu Bạch Hồ, vươn ngón tay chọc chọc vài cái.
Cửu Vĩ Tiểu Bạch Hồ lập tức bất động, thân thể chậm rãi cứng ngắc lại.
Chu Dương lại chọc hai lần, vẫn là không có phản ứng gì.
Anh đặt nó ở trong lòng bàn tay, Chu Dương cười nói:
Đừng giả chết!
Cửu Vĩ Tiểu Bạch Hồ không có phản ứng.
Chu Dương thổi một hơi, Cửu Vĩ Tiểu Bạch Hồ cảm thấy cái mũi hơi ngứa, nhịn không được hắt hơi một cái.
Nó vội vàng vươn móng vuốt che miệng, vẻ mặt kinh sợ.
Bị lộ rồi!
Nó nhấc chân muốn trốn khỏi lòng bàn tay của Chu Dương, nhưng mà động tác của Chu Dương càng nhanh hơn, anh giơ tay nắm giữ phần thịt mềm ngay gáy của Cửu Vĩ Tiểu Bạch Hồ rồi nhấc nó lên.
Cửu Vĩ Tiểu Bạch Hồ vung móng vuốt loạn xạ, muốn cách xa ma trảo của Chu Dương, có điều cuối cùng vẫn là thất bại.
Bất đắc dĩ, Cửu Vĩ Tiểu Bạch Hồ chỉ có thể đáng thương mà nhìn Chu Dương, bày ra dáng vẻ điềm đạm và đáng yêu.
• Anh đừng giết tôi!
• Thịt tôi ăn không được đâu, rất chua!
• Anh cũng không phải là người xấu!
Chu Dương nói một cách trịnh trọng.
Cửu Vĩ Tiểu Bạch Hồ liên tục gật đầu.
Anh cho rằng mắt tôi là bị mù à!
Cửu Vĩ Tiểu Bạch Hồ đã chứng kiến cảnh tượng hồ ly chết thảm trong tay Chu Dương, nó sợ hãi mình sẽ rơi vào kết quả như vậy.
Cửu Vĩ Tiểu Bạch Hồ ngân ngấn nước mắt, dáng vẻ đáng thương và nhỏ yếu.
Anh có quan hệ rất tốt với mẹ của em, bà ấy nhờ anh sau này phải chăm sóc em thật tốt.
Thật sao?
Cửu Vĩ Tiểu Bạch Hồ lộ ra vẻ mặt hoài nghi.
Quan hệ tốt?
Vừa mới xuất hiện liền tiện tay liền đồ sát nhiều hồ ly như vậy, cái này quan hệ tốt ở chỗ nào?
Đừng cho rằng tôi còn nhỏ là dễ bị lừa gạt.
Em không tin?
Chu Dương tỏ vẻ tức giận, sau đó lấy ra một cái đuôi màu trắng cho Cửu Vĩ Tiểu Bạch Hồ xem.
Em xem đi, đây là tín vật của bà ấy!
Cửu Vĩ Tiểu Bạch Hồ nhất thời sợ quá khóc to, nó nhận ra đây là cái đuôi của ma ma.
Mỗi cái đuôi của Cửu Vĩ Hồ chính là một cái mạng, thiếu một cái đuôi sẽ đại biểu thiếu một cái mạng, không hồ ly nào cầm mạng của mình coi như tín vật được.
Ma ma đã bị tên nhân loại này giết chết sao?
Vừa rồi ai đã nói nhân loại đều là thức ăn?
Vì sao tên nhân loại này lại đáng sợ như vậy!
Cửu Vĩ Tiểu Bạch Hồ sợ đến mức run bần bật, rất sợ mình sẽ rơi vào kết quả giống như những hồ ly kia.
• Em không cần phải sợ, thúc thúc, phi, ca ca đón em trở về nhà, về sau nhà của anh chính là nhà của em!
Cửu Vĩ Tiểu Bạch Hồ còn nhỏ như vậy cho nên còn chưa có quyền tự chủ, Chu Dương liền ngầm thừa nhận là nó đồng ý, mang theo Cửu Vĩ Tiểu Bạch Hồ rời khỏi động hồ ly.
Phương xa có mấy con hồ ly thành niên nghe thấy mấy đứa nhỏ nhà mình nói có nhân loại đến cửa, cả đám rối rít chạy ra.
• Nhân loại đáng chết, thả thiếu chủ xuống!
Trong Hồ tộc, huyết mạch của Cửu Vĩ Hồ là chí cao vô thượng, tuyệt đối không thể để cho một nhân loại khi dễ như vậy.
Mấy con yêu hồ trưởng thành nhào tới Chu Dương, nhưng mà mới nhào tới một nửa thì thân thể chúng nó bỗng nhiên nổ tung.
• Chớ có chọc giận tao!
Chu Dương mặc kệ đám tiểu hồ ly ngó dáo dác ở đằng xa, ôm Cửu Vĩ Tiểu Bạch Hồ sải bước rời khỏi Hồ Khâu.
• Em yên tâm, anh sẽ không để cho bất cứ hồ ly nào thương tổn tới em!
Cửu Vĩ Tiểu Bạch Hồ bị dọa sợ đến run rẩy.
Nhưng người mà tôi sợ là anh đấy....
• Thật là một tiểu hồ ly đáng yêu!
Chúng nữ nhìn thấy Cửu Vĩ Tiểu Bạch Hồ mà Chu Dương ôm trong lòng, ánh mắt mọi người bỗng chốc sáng lên, cả đám chạy tới muốn ôm.
Cửu Vĩ Tiểu Bạch Hồ biểu hiện rất ngoan ngoãn, không dám gây chuyện thị phi.
Chẳng biết tại sao, nó lại cảm nhận được sự thiện ý toát ra từ người Chu Dương.
Chỉ cần mình biểu hiện nhu thuận thì hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra cả.
Vì tính mạng của mình, khuất phục.
Chúng nữ tranh nhau cướp đoạt sờ soạng Cửu Vĩ Tiểu Bạch Hồ, bàn tay không ngừng vuốt ve trên người nó.
Lông hồ ly mềm mại, cảm giác rất tuyệt.
Cái này khiến chúng nữ tìm được cảm giác như lúc từng nuôi mèo.
Nhị Ngốc đứng một bên có chút bất mãn, hình như lúc đầu mình làm thú cưng cũng không được yêu thích như vậy a....
• Nó nhỏ như vậy, còn chưa đủ tắc kẽ răng của em!
Nhị Ngốc tức giận bất bình nói.
Những lời này khiến Cửu Vĩ Tiểu Bạch Hồ dọa sợ không nhẹ, nó ẩn náu trong ngực của chúng nữ, không dám ló đầu ra.
Nhị Ngốc, em đừng quá phận thế chứ, lúc trước em cũng là như vậy, nói không chừng qua mấy ngày nữa thì con bé sẽ trở thành chị em của chúng ta đấy.
Chúng nữ quá hiểu biết tính tình của Chu Dương, không cần nhìn cũng biết đây làm một con hồ ly cái.
Đối với ánh mắt của chúng nữ, Chu Dương làm như không thấy, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Đúng rồi, chúng ta có nên đặt tên cho nó hay không?
Nhị Ngốc và Miêu Linh Nhi nghe thấy câu này, đột nhiên trở nên vô cùng tỉnh táo.
Một người là muốn được đặt tên lần nữa.
Một người khác là muốn báo thù, tuyệt đối phải đặt một cái tên còn khó nghe hơn tên của mình.
Nhị Cẩu Đản, Hồ Ly Đản, Thiết Trụ gì gì đó.
Gọi là A Ly (Ahri) đi!
Chúng nữ lộ ra dáng vẻ biết ngay là sẽ thế mà.
Hình như mọi người đã sớm biết Chu Dương sẽ đặt cái tên này.
• Nhưng mà tên của tôi là Hương Hương...
Cửu Vĩ Tiểu Bạch Hồ nâng đầu lên, vươn móng vuốt lên cao, tức giận bất bình nói.
• Từ hôm nay trở đi, em được đổi tên rồi!
Chính là bá đạo như vậy.
Em thuộc về anh, anh nói đổi tên là em phải đổi tên.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận