Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Nhị Ngốc ngoan ngoãn cúi đầu xuống, giống như là một đứa nhỏ làm sai.
Thân là Tử Vong Chi Dực, cô có thể cảm nhận được chỗ tốt mà Vạn Linh Hóa Hình Đan mang tới, ngay cả tiềm lực ẩn dấu trong cơ thể cũng đã được khai phá và tăng lên.
Đây tuyệt đối là thứ quý trọng và hiếm có trên thế gian, giá trị chắc chắn rất cao.
Nhị Ngốc hơi xấu hổ cúi đầu xuống.
Vốn dĩ anh muốn dùng bảo vật này để chiêu mộ thêm một thuộc hạ mạnh mẽ, nếu em đã ăn Vạn Linh Hóa Hình Đan thì phải nhận trách nhiệm này!
Chu Dương nói từng câu nghe qua rất là hợp lý, Nhị Ngốc liên tục gật đầu.
Tiếp theo, ngoại trừ việc chiến đấu vì chủ nhân thì em còn phải thực hiện một nhiệm vụ quang vinh khác, em có bằng lòng hay không?
Nhị Ngốc gật đầu không chút suy nghĩ, sau đó cô đi theo Chu Dương tới một cánh rừng nhỏ.
Nơi xa là một dòng sông, không khí trong lành, phong cảnh đẹp như vẽ.
Trong rừng cây, Chu Dương chỉ điểm Nhị Ngốc chuyện nên làm, mãi cho đến giờ phút này thì Nhị Ngốc mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Thì ra là chủ nhân muốn cúc hoa của mình!
Tuy là cô đã bước vào thời kỳ trưởng thành, nhưng mà tuổi tâm lý vẫn còn ở thời kỳ ấu thơ!
Đến lúc đánh chuông thu binh thì đã qua bốn, năm tiếng.
Chu Dương thẳng lưng bước ra rừng cây, tâm trạng phấn khởi.
Đến lúc xử lý xong xuôi hết mọi việc, Chu Dương mở ra cánh cửa không gian, mang theo Nhị Ngốc tràn đầy oán niệm tìm được Batmobile.
Lúc này thì toàn bộ ma vật phụ cận đã bị chúng nữ quét sạch, hắc khí thường xuyên bao phủ ở chỗ này đã biến mất không còn dấu vết, chỉ còn sót lại cây cối bị thối rữa, cái này thì phải chờ thêm một thời gian nữa thì mới có thể khôi phục như lúc ban đầu.
• Dương ca, anh đã về rồi! Anh đã tìm được nơi rơi xuống của Hắc Ám Chi Tử chưa?
Tuy rằng chúng nữ là đang hỏi thăm, nhưng không ai đặt chuyện này ở trong lòng.
Chu Dương đã ra tay thì có chuyện gì mà anh ấy không làm được chứ?
Từ khi Hắc Ám Chi Tử xuất hiện nhảy nhót trước mặt Chu Dương thì anh đã cách bay màu không xa.
Các cô đều tập trung vào tiểu Loli tóc đen đứng ở phía sau Chu Dương, ánh mắt chúng nữ trở nên cổ quái.
Chẳng trách Chu Dương đi chuyến này hết năm, sáu tiếng, không biết là anh ấy đã đi đâu mà lừa gạt được một cô bé nữa...
• Tiểu cô nương, tên em là gì thế? Sau này chúng ta sẽ là người một nhà đấy!
Miêu Linh Nhi nhìn thấy có người xấp xỉ tuổi với mình, lập tức chạy tới thân thiết chào hỏi.
• Miêu Linh Nhi!
Nhị Ngốc vừa nhìn thấy Miêu Linh Nhi, cô lập tức gằn từng chữ, trong giọng nói lộ ra cảm giác nghiến răng nghiến lợi.
Mối thù đặt tên cô là Nhị Ngốc, không bao giờ cô quên được.
Miêu Linh Nhi với thần kinh thô hoàn toàn không cảm nhận được địch ý tới từ Nhị Ngốc, trên mặt cô vẫn duy trì nụ cười.
• Cậu quen biết tôi à?
Miêu Linh Nhi nhìn về phía Chu Dương.
Hình như là nghĩ đến cái gì, trên mặt cô hiện lên vẻ thẹn thùng:
Dương ca thật là xấu, chắc chắn là thường ngày hay kêu tên của người ta nè!
???
Miêu Linh Nhi còn nhỏ, nhưng mà năng lực ghi nhớ lại tới mức này rồi à?
• Tôi vĩnh viễn cũng không quên được cô!
Nhị Ngốc rất khó chịu, ánh mắt bất thiện nhìn Miêu Linh Nhi.
• Tên của tôi là do chính cô đặt đấy!
Miêu Linh Nhi hơi mơ hồ, cho tới bây giờ thì mình chưa từng đặt tên cho người nào!
Cô chỉ mới đặt mỗi tên cho con rồng ngu ngốc nhà mình thôi!
• Nhị Ngốc?
Trang Vũ Tình là người phản ứng đầu tiên, cô đi tới trước mặt Nhị Ngốc, vẻ mặt không dám tin tưởng, dò hỏi thử một câu.
Lúc này những người khác mới phản ứng lại, cả đám vây quanh Nhị Ngốc, nhìn cô bé từ trên xuống dưới rồi lộ ra ánh mắt quái dị.
Nhị Ngốc rõ ràng là rồng mà, tại sao bây giờ lại biến thành một đứa bé gái rồi?
Nhưng mà nghĩ tới Chu Dương lộ ra đủ loại năng lực không thể tưởng tượng nổi, mọi người lại không cảm thấy kỳ quái nữa.
• Chính là tôi!
Nhị Ngốc bày ra thần thái rất cao ngạo và lạnh lùng.
• Thật là mày à? Nhị Ngốc?
Miêu Linh Nhi lấy ra một đùi gà rồi quơ qua quơ lại trước mặt Nhị Ngốc.
Ánh mắt Nhị Ngốc lập tức di chuyển theo đùi gà, nước miếng chảy ra, nhưng mà vừa mới chảy một nửa thì lại bị hút về.
Mọi người vừa nhìn thấy ánh mắt quen thuộc này, không lầm được, tuyệt đối là Nhị Ngốc.
• Cho em ăn đùi gà, sau này chúng ta sẽ là chị em tốt rồi!
Miêu Linh Nhi đưa đùi gà cho Nhị Ngốc, không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người lập tức biến mất.
Nữ vương tinh linh Selena và công chúa tinh linh Emily vội vàng chạy tới hai bên của Nhị Ngốc, cúc cung hầu hạ.
• Điện hạ Hắc Long vĩ đại, tôi là Long Tinh Linh dưới trướng của ngài, thống lĩnh tộc Tinh Linh Hắc Ám.
Sự kính sợ rồng của hai người đã khắc sâu tận xương tủy, cho dù hiện tại họ đã trở thành vợ của Chu Dương thì vẫn không thể nào xóa tan ký ức này được.
• Tôi nhớ được hai người, thịt thăn ăn thật ngon.
Không hổ là đồ tham ăn Nhị Ngốc, vừa ăn đùi gà, lại còn hồi tưởng món khác.
Mẹ con tinh linh không chút bất mãn nào, cả hai đều lấy việc Nhị Ngốc nhớ tới mình là một vinh hạnh lớn lao.
• Dương ca, tại sao anh lại có thể làm như vậy? Nhị Ngốc vẫn còn nhỏ mà, tại sao anh lại không buông tha cho con bé chứ?
Tô Nguyên Dao nhìn Nhị Ngốc không tim không phổi, vẻ mặt u oán.
Nhị Ngốc mới ăn được một nửa, nghe vậy thì đùi gà rơi trên mặt đất.
• Chủ nhân xấu lắm, anh ấy bắt nạt tôi! Bây giờ tôi đi đường vẫn còn đau đây này!
Nhị Ngốc giống như tìm được đồng minh, lập tức tố cáo tội trạng của Chu Dương cho chúng nữ biết.
Tôi chỉ ăn vụng có một viên thuốc thôi? Đến mức bắt nạt tôi như vậy à?
Chúng nữ lộ ra vẻ mặt đồng tình, giọng nói phối hợp với dung mạo Loli của Nhị Ngốc, quả là làm người ta muốn bắt nạt.
Đến bây giờ anh còn chưa được ăn thịt rồng đâu, hay là hôm nay chúng tôi mở tiệc rồng đủ món được không?
Chu Dương nhìn về phía chúng nữ rồi đưa ra đề nghị.
Lúc này, Nhị Ngốc đang lộ ra vẻ mặt đáng thương, cực lực tranh thủ đồng tình, nghe thấy Chu Dương nói như vậy, triệt để bối rối.
Tại sao Chu Dương lại không theo kịch bản chứ?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận