Đương nhiên, cái này còn là do bọn họ không nhìn thấy tướng mạo của Lâm Duyện Nhi, nếu mà biết rõ cô là một nữ minh tinh xinh đẹp, có lẽ lại sẽ một cái kết quả khác.
Lâm Duyện Nhi chạy vào một cửa hàng tiện lợi phụ cận, nơi đây đã bị người ta vơ vét sạch sẽ, chỉ còn lại một ít đồ dùng có tác dụng không lớn và mớ thức ăn đã thối rữa.
Lâm Duyện Nhi tìm kiếm một vòng nhưng cũng không thu hoạch được gì.
Cô lại tìm mấy nhà siêu thị khác, kết quả cũng như lần trước, không còn một chút thức ăn.
Vận động dữ dội cộng với thể lực tiêu hao rất nhiều, Lâm Duyện Nhi cố nén buồn nôn, ăn một ít đồ vật còn chưa biến chất nghiêm trọng, sau đó uống thuốc phòng ngừa đau bụng.
Hôm nay hình như không phải là ngày may mắn của mình rồi....
Lâm Duyện Nhi lại đứng lên lần nữa, cô minh bạch mình cần thiết phải tìm ra thức ăn.
Cuối cùng Lâm Duyện Nhi đi vào một khách sạn, nguyên liệu nấu ăn bên trong đã thối rữa hơn phân nửa, nhưng mà cô lại may mắn tìm ra chút ít bột gạo.
Có điều Lâm Duyện Nhi vừa đi ra khách sạn lại đụng phải hai tên đàn ông đi tới, mặt mũi bọn họ sưng vù, hình như trải qua một hồi vật lộn.
Đương nhiên, túi ny lon trong tay bọn họ hết sức quen mắt với cô.
Bên trong chứa đồ ăn vặt và bánh bích quy cùng chút ít trái cây, số lượng hai túi gần bằng nhau, không cần suy nghĩ cũng biết là hai người đã giải quyết một cách - hòa bình-.
• Thật là trùng hợp!
Có câu nói thật hay, không phải oan gia không gặp gỡ.
Lâm Duyện Nhi không chút nghĩ ngợi đã chạy trốn, hai tên kia kịp phản ứng lại, nhanh chóng đuổi theo.
Tiểu nương bì, xem ra vận khí của cô em không tốt rồi, nếu đã dâng thức ăn cho bọn này rồi thì thân thể cũng để lại đi!
Hai người cười to, lao nhanh tới Lâm Duyện Nhi.
Con đàn bà này có khuôn mặt trái xoan, tóc dài, vóc dáng rất khá, cho dù cô ta nhìn như người Trung Quốc thì bọn họ cũng có thể nhịn.
Dù sao thì đây là tận thế, có còn hơn không.
Đối phương đeo khẩu trang và kính râm, cố ý ẩn giấu dung nhan của mình, nói vậy thì dung mạo tuyệt đối là không kém.
Giống như là có vài người đeo kính râm ngược lại sẽ khiến người khác chú ý, người ta luôn có sự hiếu kỳ với những thứ thần bí.
Lâm Duyện Nhi muốn chạy trốn, cô biết rõ mình tuyệt đối không thể rơi vào trong tay hai tên này, nếu không thì kết cục nhất định sẽ rất thê thảm.
Có lẽ là đã ăn no, tốc độ của hai tên kia nhanh hơn trước rất nhiều, khoảng cách hai bên từng bước rút ngắn lại.
Lâm Duyện Nhi thỉnh thoảng quay đầu lại, nhất thời không có chú ý tới phía trước, cảm giác mình đụng phải một bức tường thịt, cả người bị bắn ngược lại, nặng nề ngã trên mặt đất.
Đi đường nhìn một chút, ánh mắt không cần thì quyên cho người khác đi.
Chu Dương còn chưa có nói, cũng may đây là tận thế, bằng không anh đã hoài nghi có người ác ý ăn vạ mình.
Đương nhiên, tận thế là không người nào dám ăn vạ.
Cái gì? Tao đụng mày à?
Thật xin lỗi, tao đụng một lần nữa được không?
Người đói đỏ mắt là sẽ không kén chọn thịt đưa tới trước mặt...
Thật sự xin lỗi!
Kính râm của Lâm Duyện Nhi đã rơi vỡ, lộ ra đôi mắt to xinh đẹp, trên mặt cô còn có vết thương do mảnh kính râm rạch phải, máu tươi chảy xuống khẩu trang.
Dù vậy, cô vẫn không dám tháo khẩu trang xuống.
Tiểu nương bì, lúc này mày trốn không thoát đâu!
Con đàn bà này trộm lương thực của chúng tao, tốt nhất mày đừng nên xía vào chuyện này.
Vì đề phòng Chu Dương xía mũi vào, hai người này ác nhân cáo trạng trước, lập tức định tội danh cho Lâm Duyện Nhi.
Người bình thường không hiểu tình huống, thấy trước là chủ, cho dù có lòng tốt thì cuối cùng cũng sẽ khoanh tay đứng nhìn.
Đương nhiên, đây là đối với người bình thường, bọn họ giấu giếm người khác thì được, nhưng không thể qua mắt Chu Dương.
Kẻ nắm giữ ký ức đã biết rõ ý nghĩ và ký ức của bọn họ trong nháy mắt.
Muốn lừa gạt mình?
Không tồn tại!
Chu Dương nhìn về phía Lâm Duyện Nhi, cô nàng gần như che hết toàn bộ khuôn mặt, ánh mắt anh bỗng dưng sáng ngời, không ngờ mình lại có cơ hội gặp được minh tinh bằng xương bằng thịt.
Mấy người nói bậy!
Rõ ràng là mấy người đoạt thức ăn của tôi! Tại sao các người có thể ghê tởm tới như vậy chứ!
Lâm Duyện Nhi suýt chút nữa tức phát khóc, cô hoàn toàn không nghĩ tới hai tên này lại ghê tởm đến như vậy.
Cô quay đầu nhìn về phía những người phụ nữ bên cạnh Chu Dương, cho dù với ánh mắt của cô thì những người này cũng rất là xinh đẹp.
Anh ta có thể mang theo nhiều phụ nữ như vậy ngông nghênh đi ở tận thế, chứng minh thực lực của đối phương bất phàm.
Người này rất có thể sẽ trở thành cứu tinh của mình.
• Van xin anh, cầu xin anh hãy cứu tôi, bọn họ nói bậy! Tôi chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, làm sao có thể cướp thức ăn trong tay bọn họ được?
Lâm Duyện Nhi nói cho Chu Dương nghe, nhưng ánh mắt cô lại nhìn về phía những người phụ nữ sau lưng anh ta.
So sánh với đàn ông, phụ nữ càng dễ sinh ra đồng cảm hơn.
Nhưng mà những người phụ nữ này lại coi như chưa nghe thấy lời của Lâm Duyện Nhi, bọn họ chỉ là nhìn về phía Chu Dương, giống như anh mới là trụ cột chính.
Tại sao tôi phải cứu cô chứ?
Chúng ta không quen không biết, tại sao tôi phải mạo hiểm vì cô?
Đương nhiên, mạo hiểm đối với Chu Dương chỉ là để nói chơi chơi thôi, hai tên cắc ké này còn không đáng để anh sử dụng hai chữ này.
Trên thế giới có quá nhiều người phải cứu, nếu tôi thấy người là cứu, chẳng phải là sẽ mệt chết sao!
Sắc mặt Lâm Duyện Nhi trắng bệch, trong lúc nhất thời không nói được lời phản bác.
Thời đại hòa bình thì có lẽ còn có thể chỉ trích Chu Dương máu lạnh, nhưng ở tận thế, không cứu mới là lẽ thường.
Người anh em đúng là có ánh mắt, chúng tôi không quấy rầy mọi người ha.
Hai tên đàn ông cười trả lời. Mặc dù hai người thấy được một đám mỹ nữ đi theo phía sau Chu Dương, nhưng bọn họ lại không có đánh chủ ý lên người các cô.
Chờ đã, chỉ cần anh nguyện ý cứu tôi, tôi có thể báo đáp anh.
Lâm Duyện Nhi quyết định, giơ tay gỡ khẩu trang xuống.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận