Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 190: Nhân loại tàn sát lẫn nhau! Không một ai sống sót trong trò chơi sinh tử!

Ngày cập nhật : 2025-08-22 09:20:06
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Thú Cadila, đây là một loại thú hung tàn ở nền văn minh của bọn họ, khát máu và tàn bạo.
Từng con Zombie tiến lại chỉ như là món đồ chơi, bị những con cự thú này giải quyết dễ như trở bàn tay. Bọn chúng cứ tiếp tục đi về phía trước, không thể ngăn cản.
Thú Cadila chứng minh cho các khán giả thấy nền văn minh của bọn họ mạnh mẽ đến mức nào, từ lúc sinh ra đã có một loại cảm giác tự hào.
Các khán giả lại sục sôi nhiệt huyết, nhân khí tăng vọt lên tới đỉnh cao nhất.
Đến mức đám nhân loại kia có thể sống sót hay không, thì đã không phải là vấn đề bọn họ cần chú ý rồi. Đối với bọn họ thì tỉ lệ người xem tăng lên là đã đủ.
Chạy trốn đi! Run rẩy đi!
Dùng máu tươi của các ngươi tới lấy lòng chúng tôi đi!
Mặc dù người tóc trắng đưa ra rất nhiều hứa hẹn với nhóm người kia, thậm chí cho thấy người xuất sắc sẽ lấy được tưởng thưởng.
Nhưng có một tin tức mà chủ trì trò chơi, người đàn ông tóc trắng, cho tới bây giờ vẫn chưa đề cập.
Trò chơi sinh tử này đã trải qua mười vòng, nhưng mà cho đến bây giờ không một người còn sống.
Cho dù ngươi trốn thoát kiếp này thì phía sau vẫn còn có các khiêu chiến càng gian nan hơn đang đợi ngươi. Ngươi sẽ phải chiến đấu cho đến khi không còn sức lực, chết ở trong tay một con quái vật không biết tên.
Ầm!
Hoắc Điển lại bị đánh bay ra ngoài lần nữa, cánh tay dùng để ngăn chặn Lư Vĩ đã gãy nát, vặn vẹo một cách bất quy tắc.
Hắn chật vật bò dậy, đánh văng mấy con Zombie nhào tới, nhanh chóng thoát khỏi thành phố này.
• Xem ra mày rất là kiên cường! Không biết mày còn có thể chống đỡ trình độ công kích như vậy bao nhiêu lần đây?
Khóe miệng Lư Vĩ treo lên một nụ cười trào phúng.
Tốc độ của đối phương kém xa mình, hai cánh tay lại phế, trình độ uy hiếp đã hạ xuống một cách thẳng tắp.
• Mày thật sự tin chuyện hoang đường của bọn chúng à? Chúng tôi chẳng qua chỉ là thứ đồ chơi để cho bọn chúng giải trí mà thôi!
Hoắc Điển vừa chạy trốn vừa khuyên Lư Vĩ.
Nhân loại tàn sát lẫn nhau chỉ vì để lấy lòng văn minh ngoại vực, đây quả là một câu chuyện buồn cười biết bao.
Nhưng hiện tại nó lại đang thật sự diễn ra.
Đáng buồn và đáng tiếc tới nhường nào.
Nhân loại đã bao giờ bị khi dễ thảm hại tới như vậy chưa?
Vận mệnh không phải do chúng tôi lựa chọn! Tao muốn sống sót, tao muốn trở nên cường đại hơn! Nhân loại cuối cùng rồi cũng sẽ diệt vong, mà tao, sẽ trở thành người kéo dài mồi lửa cho nhân loại!
Lư Vĩ cầm cái chảo lên, khoảng cách giữa hai người lại rút ngắn lần nữa.
Không, nhân loại sẽ không bị diệt vong! Tao đã từng chứng kiến sự mạnh mẽ của nhân loại, chỉ cần anh ta còn sống thì nhân loại vẫn còn có hy vọng!
Hoắc Điển khuyên nhủ Lư Vĩ, trong đầu anh bỗng dưng hiện lên khuôn mặt của Chu Dương.
Văn minh của Cadila vô cùng cường đại, đừng nói là mày cho rằng con mắt này chỉ là máy theo dõi? Nếu như mày thoát khỏi phạm vi trò chơi thì nó sẽ tự bạo, đầu mày sẽ nổ tung!
Nếu đã như vậy thì tại sao mày lại không thể thành toàn cho tao?
Lợi dụng lúc Hoắc Điển lơ là, Lư Vĩ cười dữ tợn một tiếng, nhanh chóng vung chảo về phía cái ót của Hoắc Điển lần nữa.
Tất cả vinh quang đều sẽ thuộc về tao!
Tích phân đưa tới!
Trong mắt Chu Dương đều là hưng phấn, đúng lúc mình vừa hết tích phân, Zombie triều tới thật đúng lúc.
Trải qua tận thế gần một tháng, đám Zombie càng ngày càng xấu xí, mỗi con đều ốm tong ốm teo, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, nhìn qua quái dị và xấu xí vô cùng.
Trong miệng bọn chúng tản ra mùi hôi thối, điên cuồng vọt về phía bên này, liên tục đập vào cửa xe Batmobile.
Nếu là trước đây thì chúng nữ còn biết sợ Zombie, nhưng mà bây giờ trong mắt các cô, Zombie chính là con gà, tùy tiện một người cũng có thể xử lý bọn nó.
• Dương ca, lần này giao cho em đi, em sẽ giải quyết bọn nó nhanh thôi.
Trình Khả Nhi vừa mới nhận được thần binh cấp độ truyền thuyết Ngân Nguyệt Trảm Long Kiếm, chính là khi mà lòng tự tin tăng cao, rất muốn đại sát tứ phương.
Không cần, loại chuyện này giao cho ông xã của các em là được rồi!
Nếu anh để Trình Khả Nhi hay những người khác giết chết Zombie thì sẽ không tích phân. Đàn Zombie này ít nhất cũng có một trăm vạn, điều này đại biểu anh sắp tới tay mấy cái bảo rương cấp độ truyền thuyết. Cơ hội kiếm tích phân như cho này thì sao anh có thể bỏ qua được.
Bảo hộ các em là trách nhiệm của anh.
Chu Dương nhìn chúng nữ rồi lộ ra một nụ cười, các cô nge Chu Dương nói như vậy quả thật là vô cùng cảm động.
Mình thật là một người đàn ông tốt.
A, đám Zombie chạy qua đây hết rồi!
Chu Dương bước ra bên ngoài, nhìn đến từng con Zombie chạy về phía mình như điên.
Bọn chúng đứng sát bên nhau, tựa như một bức tường lớn biết di động.
Thấy thời cơ chín muồi, Chu Dương không lãng phí thời gian.
Nhưng mà khi anh chuẩn bị ra tay thì lại nghe có người gọi tên mình từ nơi xa!
Ha, lẽ nào nơi này có người nhận thức mình?
Chu Dương có chút tò mò, chẳng lẽ đến đây còn có thể gặp được người quen hay sao?
Trong nháy mắt, thiên thị địa thính để cho Chu Dương bắt được động tĩnh bên trong thành phố cách đây không xa. Anh nhìn thấy cảnh tượng chém giết lẫn nhau, hơn nữa còn nghe hết những gì bọn họ đã nói, không sót một chữ.
Có chút thú vị rồi đây!
Các em chờ anh một chút!
Nhớ là đừng giết Zombie!
Phân phó ván trượt Lục Ma treo máy, một cánh cửa hư ảo được mở ra trước mặt Chu Dương, sau đó anh bước vào vào cánh cửa không gian, trong nháy mắt biến mất.
Chết đi!
Lư Vĩ đột nhiên giơ chảo lên nhắm về phần đầu của Hoắc Điển, lần này sức lực cực kỳ, đầu của đối phương nhất định sẽ bị đập nát như tương.

Bình Luận

0 Thảo luận