Mình mới chỉ tố cáo một chút thôi mà chủ nhân lại muốn ăn mình!
Trình Khả Nhi là fan hâm mộ số một của Chu Dương, vội vàng đứng ra hưởng ứng.
• Em cũng chưa từng ăn thịt rồng! Nhị Ngốc, em cắt một chút thịt cho mọi người thưởng thức đi.
• Hình thể em lớn như vậy, thiếu mấy chục cân cũng không ảnh hưởng gì đâu ha? Cùng lắm thì bù cho em một trăm cân đùi gà, được chứ?
• Đúng vậy! Nhị Ngốc, đừng keo kiệt như vậy!
Nhị Ngốc vội vàng trốn sau lưng Miêu Linh Nhi, Selena và Emily, chỉ có họ mới là thật tâm che chở mình, những người khác thành người xấu muốn mưu đoạt thịt trên người cô.
Nhị Ngốc ăn không ngon, mấy người không được ăn Nhị Ngốc!
Nhị Ngốc rất thông minh, hiểu rõ Chu Dương mới là BOSS lớn cuối cùng, con bé đáng thương quay sang nhìn Chu Dương:
Chủ nhân, em sai rồi, sau này em chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời, van xin chủ nhân đừng ăn Nhị Ngốc.
Cô bày ra dáng vẻ đáng thương vô cùng, hết sức làm người đồng tình.
Tối nay Nhị Ngốc chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời...
Nhìn thấy thái độ nhận sai của Nhị Ngốc rất thành khẩn, Chu Dương mới nở nụ cười.
Như vậy mới ngoan chứ, nói thật, anh vẫn rất muốn ăn thịt rồng!
Nghĩ đến thỏ con và hồ ly đã cách xa mình, trong lòng Chu Dương vẫn còn có oán khí.
Cũng may Nhị Ngốc biết sai, biết sửa đổi, còn có tiềm lực dạy dỗ.
Đại lão, ngài đã trở về rồi!
Hồng Trường Hoa chậm rãi từ đằng xa đi tới, anh kích động nhìn Chu Dương, giống như là nhìn thấy thần tượng của mình.
Lấy sức của một người để bài trừ lực lượng bóng tối một cách mạnh mẽ. Bậc thực lực đáng sợ này chắc chắn chính là thần thoại đương thời.
• Đại lão, ngài còn thu đồ đệ không?
Hồng Trường Hoa đột nhiên quỳ xuống trước mặt Chu Dương, thái độ thành kính.
Nếu để những người gần đây biết Thiên sứ thánh khiết Hồng Trường Hoa muốn bái người khác làm thầy, chắc chắn mọi người sẽ cho nó là trò đùa.
Ai mà không biết, ở khu vực này thì anh ta là siêu phàm giả đứng đầu, người bình thường nhìn thấy anh đều phải gọi là đại lão.
Nhưng mà trước mặt Chu Dương, Hồng Trường Hoa giống như là một học sinh, quỳ dưới đất cầu Chu Dương thu mình làm đồ đệ.
Hắn không dập đầu, chỉ hy vọng dùng thái độ để cảm động Chu Dương.
Đại lão đùi thô to như Chu Dương rất hiếm gặp, bỏ lỡ cơ hội lần này thì không biết khi nào mới gặp lại được.
Tôi không thu học trò!
Nếu như là nữ đồ đệ xinh đẹp thì Chu Dương còn sẽ suy tính một chút.
Ông mẹ nó chính là một ông chú trung niên đúng nghĩa, tôi thu ông làm cái gì?!
Đại lão, ngài hãy cho tôi một cơ hội báo đáp ngài đi!
Mạng của tôi là do ngài cứu, vô luận ngài có yêu cầu gì, núi đao biển lửa, nghĩa bất dung từ!
Giọng nói của Hồng Trường Hoa hùng hồng, nói năng có khí phách.
Hai mắt anh sáng lên nhìn chằm chằm vào Chu Dương, ánh mắt quá nóng bỏng, thật giống như là một bó đuốc.
Ông có con gái không?
Không.
Hồng Trường Hoa lắc đầu, nghĩ đến những người phụ nữ bên cạnh Chu Dương, hình như đã hiểu cái gì.
Đại lão, ngài cho tôi một cơ hội đi, cùng lắm thì tôi trở về tìm một người phụ nữ sinh con gái! Ngài chờ tôi tối đa chừng hai mươi năm thôi!
???
Tôi là loại người này à?!
Cút!
Chu Dương ngưng tụ giọng nói thành sóng khí, trực tiếp làm Hồng Trường Hoa bay ra ngoài.
Đầu của tên này có lỗ hỏng, tốt hơn hết là cách xa anh ra một chút, tránh cho bị truyền nhiễm.
Được rồi!
Sau khi bay ra ngoài, Hồng Trường Hoa ngoan ngoãn nghe theo lời Chu Dương mà cút về nơi xa.
Đương nhiên, Hồng Trường Hoa không rời đi, dự tính của anh là bám đuôi theo Chu Dương, dùng sự chân thành của mình cảm động đại lão.
Không phải cổ nhân đã từng nói à? Chân thành sẽ khiến ý chí thay đổi!
Chỉ cần có cảm tưởng thì không việc gì là không làm được.
Hắn chắc chắn sẽ khiến đại lão hồi tâm chuyển ý.
Mẹ nó, gặp phải một tên bị thần kinh rồi!
Chu Dương biết ý nghĩ của Hồng Trường Hoa, anh vội vàng ném cho anh ta một phép che mắt, sau đó mở Batmobile ra, vội vã rời đi.
Anh không muốn bị đàn ông bám đuôi, như vậy quá là ảnh hưởng chất lượng cuộc sống của mình.
Nhị Ngốc, em biết rõ mình sai ở chỗ nào chưa?
Chu Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhị Ngốc, người mà sau khi lên xe vẫn ăn lấy ăn để. Cô bị dọa sợ đến mức dừng ăn, nơ bướm màu đen trên đầu cũng rũ xuống.
• Chủ nhân, em sai rồi, cầu xin ngài trừng phạt em đi.
Nhị Ngốc xoay người quỳ xuống, đưa lưng về phía Chu Dương.
• Xin chủ nhân đừng thương tiếc Nhị Ngốc.
• Khục! Khục! Mình quả nhiên là thiên mệnh chi tử, không ngờ vẫn còn có thể sống sót!
Mộ Kiếm Tinh lảo đảo chạy về phương xa, trên người vẫn còn dấu đấm của Chu Dương.
Một đòn này vốn dĩ muốn mạng của hắn, nhưng nhờ có một kiện bảo vật phòng ngự lấy từ địa mạch bảo quật, vừa vặn bảo vệ nơi trái tim, nhờ đó cứu anh một mệnh.
Lại thêm việc anh chỉ là một tên tiểu tốt, hơi thở của Hắc Ám Chi Tử và tứ đại Ma Sứ đã dẫn dắt sự chú ý của Chu Dương, nếu không anh tuyệt đối vô pháp sống sót rời đi.
• Chu Dương! Bà nội tao chết dưới tay mày! Tao hận mày! Tao muốn báo thù! Tao chắc chắn sẽ giết chết mày!
Trong mắt Mộ Kiếm Tinh đều là thù hận, anh quay đầu nhìn phía xa mười mấy dặm, hắc khí nơi đó đã tan biến không còn dấu tích.
Hắc Ám Chi Chủng vẫn luôn trói buộc đã triệt để dung nhập vào trong cơ thể Mộ Kiếm Tinh, trở thành lực lượng thuộc về hắn.
Không cần suy nghĩ nhiều thì Mộ Kiếm Tinh cũng biết Hắc Ám Chi Tử đã chết dưới tay Chu Dương.
Ngay cả ma chủ ban Hắc Ám Chi Chủng cho anh đều không địch lại Chu Dương, như vậy thì anh phải làm như thế nào để đối phó tên đó đây?
Mỗi một người kiến thức qua thực lực của Chu Dương đều sẽ sợ hãi vì lực lượng khủng bố kia.
Đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ như vậy, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy tuyệt vọng.
• May mà vận khí của mình không tệ, phát hiện được địa mạch bảo quật!
• Lúc trước mình không đủ năng lượng cho nên không cách nào thông qua khảo nghiệm, đạt được bảo tàng bên trong. Lần này ma hóa đã khiến cho thực lực của mình tăng lên rất nhiều, mình chắc chắn có thể nhanh chóng tăng thực lực lên!
• Chu Dương, một ngày nào đó tao sẽ siêu việt mày! Đích thân lấy đầu của mày xuống!
Mộ Kiếm Tinh nhanh chóng bước về phương xa, lần này anh lại muốn tiến vào địa mạch bảo quật!
Sau khi ma hóa, tốc độ di chuyển của anh đã được đẩy lên rất cao, thậm chí đã vượt xa tốc độ của siêu xe.
Chạy một đoạn đường hơn ba giờ, lực lượng hắc ám nhanh chóng khôi phục thể lực tiêu hao, cho nên trải qua một thời gian dài như vậy mà trán của Mộ Kiếm Tinh không hề thấy một chút mồ hôi nào.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận