Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 258: Cái Giá Của Việc Nói Năng Lỗ Mãng, Toàn Tộc Dạ Xoa Biển Sâu Đoàn Tụ Với Nhau!

Ngày cập nhật : 2025-08-22 09:20:49
Một số pháp điển của tộc nhân ngư cũng đều dựa vào ý kiến của tên này để sửa đổi.
Chớ đừng nhắc tới tên nhân loại này còn có đặc quyền, ở nơi này muốn làm gì thì làm, quả thực là khiến cho người khác ghen tị đến phát cuồng.
• Tao không thích ánh mắt của mày, móc ra cho đỡ chướng mắt đi!
Chu Dương nói xong cũng không cần đợi tên sứ giả kia có đồng ý hay không, chớp mắt một cái, hốc mắt của tên sứ giả chỉ còn lại hai cái hố đen ngòm, máu tươi tuôn trào ra ngoài.
Phụt!
Hai con ngươi bị Chu Dương bóp vỡ.
A! Tên nhân loại đáng chết!
Tao muốn mày không chết tử tế được! Mày chờ đi, đợi đến khi đại quân của tộc Dạ Xoa Biển Sâu đánh tới đây, tao xem coi mày còn có thể cười nổi nữa hay không!
Đám đàn bà của mày sẽ bị tộc Dạ Xoa Biển Sâu chúng tao biến thành nữ nô!
Đau đớn vì mất đi đôi mắt khiến tên sứ giả điên cuồng mắng chửi, mở miệng toàn là những lời thô tục.
Xem ra có vài người không nhớ lâu được, miệng rất thối! Vậy thì để tao cho mày một bài học nhớ đời, mày cảm thấy chết như thế nào?
Chu Dương bước từng bước về phía trước, tên sứ giả tộc Dạ Xoa Biển Sâu cảm nhận được một cỗ áp lực thực lớn, hắn sợ tới mức ngã ngồi xuống đất, sau đó liều mạng lùi về phía sau.
Không, mày không thể giết tao!
Tao là sứ giả tộc Dạ Xoa Biển Sâu, là người truyền lời cho hai tộc, không thể chém sứ, mày không thể làm như vậy!
Tên sứ giả kia hoàn toàn không nghĩ đến Chu Dương một lời không hợp liền móc mắt người khác, hiện tại lại còn muốn giết chết sứ giả. Tên nhân loại này quả thực chính là kẻ điên.
Lúc này hắn vô cùng hy vọng có mấy tên bình thường tiến tới ngăn cản Chu Dương.
Nhưng mà hắn chú định là thất vọng rồi, không có ai đứng ra lên tiếng, chỉ có những ánh mắt lạnh như băng đang nhìn chằm chằm vào hắn.
• Trong từ điển của tao không có những lời này!
Một con dao gió ngưng tụ trong lòng bàn tay của Chu Dương, không khí bị chấn động, ngay cả nước biển chung quanh cũng bị cắt ra từng vết nứt không gian nho nhỏ, nước biển len lỏi vào các khe hở đó rồi tan biến vào trong bóng tối.
Dao gió màu xanh lóe lên liền biến mất, trong nháy mắt, tên sứ giả tộc Dạ Xoa Biển Sâu đã bị chém thành một trăm tám mươi khối.
• Tao sẽ đưa cả tộc Dạ Xoa Biển Sâu đoàn tụ với mày, coi như là cái giá mà mày đã nói năng lỗ mãng với tao!
• Tộc nhân ngư nội loạn, thực lực suy yếu, chúng ta có thể thừa dịp này tóm gọn một mẻ, biến bọn chúng thành nô lệ của chúng ta.
• Đây là cơ hội ngàn năm một thuở, vương tử Ghim Lợi Khắc thích mỹ nhân ngư nhất, tra tấn không ít, hiện tại có thể muốn chơi bao nhiêu thì chơi rồi.
• Nghe nói bên trong còn có mỹ nữ nhân loại, đó mới là cực phẩm khó gặp!
So sánh với mỹ nhân ngư, tộc Dạ Xoa Biển Sâu càng cảm thấy hứng thú với giống cái nhân loại hơn.
• Nghe nói thực lực của nhân loại rất mạnh, có thể đánh tộc nhân ngư trở nên suy yếu, tốt hơn hết là chúng ta không nên trêu chọc bọn họ.
• Sợ cái gì? Chủ nhân của chúng ta đã hồi phục lực lượng, thực lực hơn xa lúc trước. Đối phương thức thời thì nên giao đám đàn bà đó ra, nếu mà không muốn thì chúng ta trực tiếp tiễn hắn đi chết!
Tộc Dạ Xoa Biển Sâu tụ tập một đội quân chiến lực mạnh mẽ đợi ở bên ngoài cung điện, bọn hắn dự liệu tộc nhân ngư sẽ không đi vào khuôn khổ, đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
Lúc này bọn hắn đang chuẩn bị tiến thêm một bước, trên mặt tràn đầy tươi cười, giống như là tộc nhân ngư đã nằm ở trong lòng bàn tay mình.
Vèo!
Một cái đầu bị ném về phía bọn hắn, rõ ràng là sứ giả tộc Dạ Xoa Biển Sâu.
Hai hốc mắt hắn ta mở cực lớn, dáng vẻ chết không nhắm mắt.
• Khốn kiếp! Tộc nhân ngư đáng chết, bọn chúng dám giết sứ giả của chúng ta! Ta muốn cho bọn chúng phải trả giá đắt cho hành động ngu xuẩn của mình!
Các thành viên tộc Dạ Xoa Biển Sâu nhìn thấy cái chết thê thảm của sứ giả, giận đến mức kêu la như sấm, rất nhiều thủ vệ tộc Dạ Xoa đã xông ra ngoài.
Tộc nhân ngư dám đả thương người của tộc Dạ Xoa Biển Sâu, bọn hắn muốn ăn miếng trả miếng, tàn sát nhân ngư và cái tên đã ném đầu sứ giả ra đây.
Ngoài dự đoán, cái tên quăng đầu ra lại là một nhân loại, đã thế hắn ta còn không chạy trốn, phóng khoáng đứng ở đằng kia.
Xung quanh hắn ta là từng cỗ thi thể của thủ vệ tộc Dạ Xoa Biển Sâu, giống như là đang nói cho mọi người biết, hắn không dễ chọc.
Một nhân loại mà dám khiêu khích tộc Dạ Xoa Biển Sâu?
Đại dương là sân nhà của bọn hắn, không phải là nơi để nhân loại giương oai!
Không có nói nhảm nhiều, mấy tên Dạ Xoa có tính khí tương đối nóng nảy đã vọt tới.
Nhưng mà không đợi bọn hắn tới gần thì thân thể đã bị chém thành mấy chục khối, quỷ dị là mỗi khối thịt có kích thước gần như bằng nhau.
• Tao cảm thấy tụi bây nên yên tĩnh một chút.
• Đúng rồi, tao đã đáp ứng với sứ giả tộc Dạ Xoa Biển Sâu là sẽ tiêu diệt hết tụi bây.
???
• Còn có ai chưa xuất hiện không? Gọi ra hết đi, tao không muốn phải lùng tìm từng tên một đâu!
Chu Dương lười biếng nói, căn bản không coi tộc Dạ Xoa Biển Sâu ra gì.
• Nhân loại, mày quá tự đại rồi! Tao thừa nhận thực lực của mày rất mạnh! Nhưng thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, tộc Dạ Xoa Biển Sâu không phải tộc mà mày có thể trêu chọc!
• Mày sẽ phải trả giá đắt cho sự thiếu hiểu biết của mình!
Tộc Dạ Xoa Biển Sâu đã quen hoành hành ngang ngược, cho tới bây giờ thì bọn hắn vẫn luôn là chủng tộc đi tàn sát, còn chưa có chủng tộc nào dám gây sự với bọn hắn.
Loại chuyện đến tận cửa vả mặt như thế này đối với tộc Dạ Xoa Biển Sâu chính là một sự sỉ nhục, làm cho bọn hắn vô cùng tức giận.
Chỉ có giết chết cái tên nhân loại không biết trời cao đất dày kia thì mới có thể cọ rửa sự sỉ nhục đó.
Hắn chỉ có một người, chúng ta có mấy ngàn, có đánh thì cũng là đánh mệt chết hắn!
Cao tầng tộc Dạ Xoa Biển Sâu không có xông lên, chỉ ngồi phía sau chỉ huy Dạ Xoa Biển Sâu phổ thông vọt về phía Chu Dương, ý đồ dùng chiến thuật biển người để tiêu hao sinh lực của đối phương từng chút một. Đợi khi nào đối phương sức cùng lực kiệt thì mới sẽ cho hắn ta một đòn quyết định.
Vô luận mày có thực lực cá nhân cường đại như thế nào đi nữa, đối mặt với biển người mênh mang và mãnh liệt như vậy, còn không phải chỉ có một con đường chết.
Hàng ngàn tên Dạ Xoa Biển Sâu nhào tới Chu Dương, hình thành một dòng lũ màu đen.
Mỗi một tên Dạ Xoa Biển Sâu đều có thực lực không tầm thường, bọn hắn còn có thể lùng giết cá mập, bọn hắn chính là sự tồn tại đỉnh cao nhất trong chuỗi thực vật biển sâu.
Mấy ngàn Dạ Xoa Biển Sâu, cho dù là gần mười ngàn thủ vệ nhân ngư cũng khó ngăn cản nổi.
Có tới nhiều tạp ngư hơn nữa thì cũng không có ý nghĩa gì với tao đâu!
Chu Dương vung tay lên, đáy biển trở nên rung chuyển, vô số khí lạnh và cơn lốc lấy Chu Dương làm trung tâm rồi nhanh chóng lan ra bốn phương tám hướng.
Một hồi lâu, Bão táp cuối cùng lại xuất hiện nhân gian.

Bình Luận

0 Thảo luận