Chồng của bác gái hồi trẻ nghỉ việc làm tài xế lái taxi, hai vợ chồng kiếm tiền cũng không nhiều, vừa phải lo phí sinh hoạt vừa phải trích tiền ra cho con gái, hơi túng thiếu.
Sau này bác gái ngẫu nhiên kể cho em họ nghe một nữ thi bị đưa vào cục cảnh sát:
"Chậc chậc, người ta đẹp lắm. Mắt to da trắng, tóc đen nhánh, cô gái kia còn trẻ vậy mà chết, thật tiếc. Nghe nói là nhảy lầu chết, nhưng người nhà cô ta khăng khăng nói là bị trường học ép chết"
Người em họ kia cũng không có bản lĩnh gì, thường đi khắp hàng cùng ngõ hẻm thu một ít đồ điện cũ và tóc dài. Thu được tóc bán cho tiệm cắt tóc làm tóc giả, nếu là hàng ngon có thể kiếm mấy trăm tệ.
Nghe chị họ nói trong cục cảnh sát có thi thể, lúc khám nghiệm tử thi sẽ cạo hết tóc, có lúc cần chị họ giúp đi quét dọn, anh ta liền nảy sinh ý định.
Đi đường phố thu tóc thì anh ta còn phải cò kè mặc cả, nếu lấy tóc của người chết thì là vốn không đồng
Em họ bị tiền che mắt xúi bà lao công lấy trộm tóc đẹp nhìn thấy trong phòng giải phẫu của cục cảnh sát, chờ anh ta qua tay bán đi hai người chia nhau tiền bán.
Bà lao công nghe vậy tự nhiên cũng động lòng.
Không thể làm thử một lần, trộm tóc đưa cho em họ, cuối cùng cảnh sát và gia đình nạn nhân không ai hỏi tóc biến đi đâu rồi, bà ấy biết chuyện này có triển vọng! Chỉ một lần mà bà ấy nhận được năm mươi tệ!
Về sau, lá gan của bà ấy từ từ to ra, làm nhiều vụ nữa, đôi khi lấy được tóc còn phàn nàn các pháp y không chải tóc cho suôn, báo hại bà ấy về nhà phải chải chuốc lại, phiền phức.
Tục ngữ nói, đi đêm nhiều có ngày gặp ma!
Không ngờ, lúc này thật sự gặp phải chuyện!
Bà lao công hôm nay không đến làm việc, lúc bị tìm thấy đưa về đồn thì sắc mặt đã trắng bệch. Cố Khanh nhìn tay bà ấy, có một ít vết trầy xước, miệng vết thương hơi đen.
Cố Khanh dán một lá bùa trừ tà lên người bác gái, khiến thân thể lạnh lẽo cứng ngắc của bà ấy cảm giác có dòng nước ấm chảy xuôi, cảm giác thoải mái một chút.
"Cứu cứu tôi với!" Giọng bà ấy rất nhỏ, mang theo âm rung.
Cố Khanh gật đầu, hỏi:
"Bà hãy trả lời tôi trước, sau khi lấy được tóc thì bà đã làm cái gì?"
Bác gái nhớ lại, sắc mặt vừa mới hơi hồng hào lại bắt đầu trắng bệch: "Tôi thấy tóc kia thật đẹp, chẳng qua trên mặt có tro trắng còn chưa rửa sạch, tôi liền dùng nước nóng rửa thật kỹ "
Quả nhiên là một bác gái lợi hại! Lá gan quá to!
Cầm tóc của người chết mà còn nghĩ đến rửa sạch sẽ bán giá cao hơn, tuyệt đối là điển hình về lấy tiền không cần mạng.
Tóc sau khi được rửa sạch thì càng đẹp, như gấm lụa, vuốt tóc cảm giác đen bóng mượt. Bác gái suýt không nỡ đưa cho em họ, chỉ muốn giữ lại. Con gái của bà ấy bẩm sinh ít tóc, bà ấy định làm thành tóc giả đưa cho con, dỗ con vui.
Nhưng cuối cùng tâm tư kiếm tiền chiếm ưu thế, chờ khi có tiền muốn mua cái gì mà chẳng được? Bác gái nghĩ như vậy, đưa tóc cho em họ đến thu hàng.
Bây giờ ngẫm lại, may mắn không giữ tóc, nếu không thì con gái của bà ấy sẽ nguy hiểm.
Bác gái cảm giác xương cốt dần ấm áp, nói chuyện cũng càng thêm lưu loát: "Em họ tôi bình thường đều đến tiệm cắt tóc ở trung tâm thành phố, tiệm đó tên là Tinh Tú để bán tóc. Các người mau ngăn nó lại!" Bác gái lại không biết, em họ sớm bị bắt khi ở trong nhà.
Khi cảnh sát phá cửa xông vào, tình trạng của anh ta còn kém hơn cả bà lao công sắc mặt xanh trắng. Nếu không phải Cố Khanh có dự kiến trước tặng một lá bùa cho cảnh sát dẫn đội thì không chừng anh ta đã mất mạng.
797 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận