Bọn họ lên núi, đi tới một chỗ độ dốc hơi bằng phẳng.
Trên núi không biết từ khi nào dựng một mái nhà tre.
Cây cối xanh tươi, một dòng suối trong vắt, những con vật nhỏ đáng yêu thỉnh thoảng đi ngang qua, ở một nơi
như vậy có hơi hướm ẩn sĩ.
Tiêu Tiêu và Lâm Lâm dừng lại trước nhà tre, một thanh niên đeo mặt nạ bước ra.
Tiêu Tiêu cung kính kêu lên:
"Thần sử đại nhân!"
Lâm Lâm thấy thế cũng vội cúi đầu kêu:
"Thần sử đại nhân"
Thần sử chỉ khẽ gật đầu, sau đó đặt ánh mắt lên người Tạ Giác bị áp giải ở phía sau.
"Các người đã hoàn thành nhiệm vụ, điều này rất tốt! Có thể ước nguyện với thần linh đại nhân, thần linh sẽ thỏa
mãn một nguyện vọng của các người!" Thần sứ nói.
Lúc hắn nhìn Tạ Giác, trong mắt tràn đầy ác ý!
Cho dù mang theo mặt nạ, Tạ Giác vẫn nhận ra đây là Bạch Hàng mất tích thật lâu!
Xem ra, tất cả những chuyện này quả nhiên là do Tà Thần làm ra.
Trên mặt Lâm Lâm tràn đầy hưng phấn, nguyện vọng của cô ta rất đơn giản, muốn lợi hại như Tiêu Tiêu, cô ta
muốn tất cả đàn ông đều quỳ gối dưới chân mình!
Lúc trước Tiêu Tiêu tìm được Lâm Lâm có bát tự hợp với Tạ Giác, dạy cho Lâm Lâm một số kỹ xảo và bí pháp
quyến rũ người khác, nhưng toàn là cơ sở, Lâm Lâm muốn học thứ ghê gớm hơn.
Lâm Lâm trực tiếp thông qua Bạch Hàng chỉ dẫn, đi vào nhà tre để ước nguyện.
Tiêu Tiêu thì hơi do dự, hỏi: "Thần sứ đại nhân, thần linh đại nhân có thể khiến người chết sống lại không? Thí dụ như cha mẹ của tôi.
Tiêu Tiêu có ước nguyện là muốn cha mẹ mình sống lại!
Bạch Hàng sửng sốt, suy nghĩ một chút mới trả lời:
"Thần cũng không thể hồi sinh người chết. Nhưng sau khi chết, mọi người đều có linh hồn, linh hồn của cha mẹ
cô dường như vẫn còn quanh quẩn ở đây chưa đi. Cô có thể ước nguyện với thần linh đại nhân, vậy thì linh hồn
của cha mẹ cô sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cô.
Tiêu Tiêu lộ ra nụ cười hài lòng. Đương nhiên Tiêu Tiêu biết giữ quỷ hồn ở bên người là không tốt, nhưng đối với cô ta, từ khi còn là Vu Hiểu Hà, mất đi tiền tài, tình yêu, mất hết tất cả, thứ duy nhất nhớ nhung là cha mẹ của mình, nhưng bọn họ lại chết.
Hiện tại đối với Tiêu Tiêu, vô luận là người hay là quỷ, chỉ cần tìm về cha mẹ, khiến họ mãi ở bên cạnh cô ta mới
là quan trọng nhất.
Hai người phụ nữ lần lượt vào nhà tre.
Bạch Hàng thản nhiên đi tới trước mặt Tạ Giác.
"Đường đường là bộ trưởng Bộ Đặc Dị, thế mà không trốn thoát tính kế của hai cô gái yếu đuối, thú vị thật nhỉ?"
Bạch Hàng nhìn Tạ Giác.
"Nhưng mày nghĩ tao sẽ tin mày thật sự không có chút tri giác nào sao?!"
Bạch Hàng biến tay thành móng vuốt chộp về phía Tạ Giác.
Mắt Tạ Giác lóe tia sáng, dường như mềm như bông gòn vùng thoát con rối kiềm kẹp, lui lại hai bước tránh thoát
công kích.
"Ha ha! Tao biết ngay mà!" Bạch Hàng lộ ra ý cười.
"Tiêu Tiêu, Lâm Lâm, bộ trưởng Tạ Giác muốn chạy, sao không mau đi ra giữ hắn lại!" Bạch Hàng không ra tay,
kêu hai người phụ nữ trong nhà tre ra.
Tiêu Tiêu và Lâm Lâm nghe thấy thanh âm liền đi ra.
Chỉ trong chốc lát, hình tượng Lâm Lâm đã thay đổi rất nhiều, trông rạng rỡ hẳn ra, chỉ một nụ cười đã tràn
ngập sức hấp dẫn.
Tiêu Tiêu thì tựa hồ chưa kịp ước nguyện, trên mặt còn mang theo lo lắng. Cô ta đi ra thấy Tạ Giác có thể tự do
hành động liền lấy ra một cây sáo nhỏ, thổi nhạc.
Những con rối bắt đầu hành động. Không chỉ con rối trên núi, các con rối trong thôn dưới núi cũng bắt đầu leo lên núi.
Khi nhóm Cố Khanh chạy tới nơi thì trông thấy cảnh tượng một đám con rối leo núi.
"Ôi mợ, đây là di cư lớn hay sao vậy?" Tam Kim nhịn không được nói. Chuyến đi này nhóm Cố Khanh mang người từ thủ đô đến, bên Lệ Hoan nghe tin Tạ Giác mất tích cũng kéo
người qua. Có thể nói các tinh anh đều hành động, lái mấy chiếc xe đến.
Không ngờ lúc xe sắp chạy đến thôn là quê quán của Tiêu Tiêu thì gặp được người quen.
851 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận