Lâm Lâm đi lòng vòng vài chỗ đánh lạc hướng, sau đó đi vào một tòa nhà.
Tầng 8, phòng
Cô ta gõ cửa.
Không lâu sau, cánh cửa được mở ra, một bàn tay sơn móng màu đỏ vươn ra, kéo Lâm Lâm vào rồi đóng cửa lại.
Trước mặt Lâm Lâm là một người đẹp, một người đẹp mặc sườn xám.
Nếu như đám người Lệ Hoan ở chỗ này sẽ phát hiện, trước mắt chính là Tiêu Tiêu đột nhiên mất tích ở thành
phố S.
"Tại sao cô đến đây? Không phải tôi nói tốt hơn là đừng tìm tôi à?!" Dù mặt Tiêu Tiêu lạnh băng vẫn rất đẹp.
Lâm Lâm phớt lờ vẻ mặt lạnh lùng của Tiêu Tiêu, ngược lại lắc tay cô ta, làm nũng nói: "Chị Tiêu Tiêu, thì tại vì không có biện pháp mới tới tìm chị
"Tạ Giác đó như khúc gỗ, em đã thử bất kỳ phương pháp nào, nhưng anh ta không chút dao động với em!"
Tiêu Tiêu trầm ngâm một lát:
"Không thể nào. Chủ nhân đã tính rồi, mệnh cách của em và Tạ Giác hợp nhau nhất, em còn học mị thuật, hắn
nên sớm động tâm mới đúng!"
Lâm Lâm nghe xong lắc đầu: "Tuyệt đối không có! Lúc đầu anh ta còn dịu dàng với em, về sau không biết tại sao
lạnh lùng, hiện tại phỏng chừng ước gì đuổi em đi. Chị Tiêu Tiêu, em thật sự không có biện pháp!"
Tiêu Tiêu trực giác cảm thấy không đúng.
Chẳng lẽ kế hoạch của họ bị nhìn thấu?
Nhưng không thể nào, Lâm Lâm luôn được âm thầm bồi dưỡng, mị thuật của cô ta càng khó phát hiện, làm sao
có thể bị nhìn thấu chứ!
Tiêu Tiêu ý thức được không thể tiếp tục như vậy, bọn họ cần phải lên kế hoạch trước.
Tiêu Tiêu kề tại Lâm Lâm nói:
"Tiếp theo em hãy"
Lâm Lâm nghe xong gật đầu:
"Chị Tiêu Tiêu yên tâm, chuyện này cứ giao cho em!"
Lúc Cố Khanh nhận được tin tức từ Tạ Giác đã là mấy ngày sau.
Theo Tạ Giác thống kê, gần đây dường như toàn quốc đều tăng số lượng vụ án. Đánh nhau ẩu đả, giết người
phóng hỏa, gây sự Rõ ràng là một chuyện nhỏ lại diễn biến thành việc lớn ở khắp nơi.
Hơn nữa, những người đó dường như có hành động thay đổi tín ngưỡng. Hoặc là nhà thỉnh tượng thần gì đó,
hoặc từng cùng người nhà đi đâu lạy Phật. Tóm lại ít nhiều đều dính líu đến huyền học, cẩn thận điều tra lại không tra ra được thứ cụ thể.
Hai anh em đều có cảm giác mưa gió sắp tới.
Đối với chuyện này, Cố Khanh cũng tìm cơ hội nói với Lệ Hoan, Khương Mặc Ngôn. Hai người nghe xong vẻ mặt
nghiêm túc. Tỷ lệ vụ án trên cả nước đều tăng lên, đây không phải vấn đề bình thường.
So với Lệ Hoan, Khương Mặc Ngôn nghĩ nhiều hơn một chút.
Khơi dậy ham muốn trong trái tim của người dân, khuếch đại cảm xúc tiêu cực của họ, còn là hành động phạm
vi toàn quốc. Hẳn là Tà Thần đã đạt được một phần sức mạnh, chuẩn bị hùng mạnh quay về.
Nhưng bởi vì hạn chế giữa trần gian và địa phủ, địa phủ không có cách nào phái quỷ sai khắp nơi đi tra tung tích
Tà Thần, không thể ở trần gian lâu. Phần lớn chỉ có thể dựa vào nhóm Khương Mặc Ngôn tự mình tìm. Trừ bên Tà Thần từng bước ép sát, nhiệm vụ của Bộ Đặc Dị cũng ùn ùn kéo tới.
Lần này Lệ Hoan giao nhiệm vụ cho Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn, chỉ nhìn nội dung đã khiến người ta cảm
thấy kỳ lạ. Trong đó nói về một họa sĩ trẻ đầy triển vọng, một chủ cửa hàng hoa và một bà già tình yêu tam giác!
Đúng vậy! Đó là tình yêu tam giác!
Lúc nhìn thấy ba chữ này, Cố Khanh trước tiên dụi mắt mình, không nhìn lầm!
Theo lời kể của họ hàng bạn bè.
Họa sĩ trẻ tuổi tài năng Mục Dương tình cờ gặp chủ tiệm hoa Tề Dung.
Hai người trai tài gái sắc, tính cách hiền hòa lễ phép dễ ở chung. Có thể nói là trời sinh một đôi. Họ nói về hoa và
cỏ, nói về bức tranh, đi du lịch cùng nhau, tình cảm nhanh chóng ấm lên.
Lúc ấy bà già kia chỉ là hàng xóm ở tầng trên của Tề Dung.
Mục Dương và Tề Dung vốn ngọt ngào bên nhau, sắp đến bước đám cưới luôn rồi.
866 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận