Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cuộc sống hàng ngày của đại sư huyền học

Chương 781: Chương 781

Ngày cập nhật : 2025-12-04 06:48:40
Cậu út của Khương Mặc Ngôn, Từ Bác Văn mang theo hai vệ sĩ và một nữ thư ký đậu xe ở ven đường.
Hỏi họ mới biết là đến làm khảo sát đầu tư, không ngờ xe bị chết máy dọc đường.
Nghĩ là người quen biết, nhóm Cố Khanh chừa chỗ trống mang theo luôn.
Vốn định tìm được một thôn liền cho nhóm người Từ Bác Văn xuống, không ngờ dọc theo đường đi không nhìn
thấy thôn khác, lại để cho bọn họ chứng kiến cảnh con rối lên núi.
Từ Bác Văn tinh anh giới kinh doanh run giọng hỏi:
"Mặc Ngôn, chuyện chuyện gì thế này?" Khương Mặc Ngôn chần chờ một chút, vẫn trả lời:
"Cậu, nhiệm vụ của cháu là giải quyết những chuyện kỳ lạ này. Bây giờ có nguy hiểm ở đây, cậu và những người
đi cùng hãy tạm trước ở lại trong thôn, khóa cửa lại. Chúng cháu cần phải lên núi"
Từ Bác Văn lắc đầu: "Cậu của cháu dù gì cũng học võ một chút, hơn nữa còn có hai vệ sĩ. Các người chỉ có vài
người, sao mà đánh lại một đám người? Hơn nữa cháu không thể cam đoan ở lại chỗ này liền an toàn"
Khương Mặc ngôn không nói gì thêm, lời này có lý.
Cuối cùng đoàn người cùng nhau lên núi.
Đi tới vị trí ước chừng giữa núi, nghe được phía trước có thanh âm đánh nhau.
Nhóm Cố Khanh bước nhanh hơn.
Bọn họ trông thấy Tạ Giác đang đánh với con rối cả thôn.
Bởi vì những người này không sợ đau, cũng không sợ chết, lại đông đúc, tuy không khó đối phó nhưng tốn sức,
đặc biệt là còn có hai người phụ nữ và Bạch Hàng thỉnh thoảng quấy rầy.
Nhóm Cố Khanh đến quả thực chính là một trận mưa đúng lúc!
Không cần nói nhiều, các thành viên Bộ Đặc Dị tự động xông vào đánh mấy con rối, giảm bớt áp lực cho bộ
truong.
"Anh không sao chứ?" Thấy Tạ Giác lui xuống, Cố Khanh vội vàng hỏi.
Tạ Giác lau mồ hôi:
"Anh không sao. Là âm mưu của phe Tà Thần! Người đàn ông đeo mặt nạ đằng kia là Bạch Hàng"
Vừa nghe tới Tà Thần, sắc mặt Khương Mặc Ngôn biến đổi, bỗng nhiên cảm giác được chung quanh có một cái
kết giới thật lớn hình thành. "Nguy rồi! Chúng ta dường như trúng kế!" Khương Mặc Ngôn nói.
"Ha ha ha! Hiện tại biết thì hơi muộn rồi!" Bạch Hàng cười nói: "Các người cho rằng tại sao tôi để cho hai người
bình thường học mị thuật bắt giữ Tạ Giác? Đương nhiên là muốn dẫn tất cả các người tới đây, sau đó một lưới
bắt hết!"
Tạ Giác chỉ kiếm về phía Bạch Hàng:
"Giết anh thì hết thảy tính kế đều thất bại!"
Tạ Giác vừa dứt lời, Cố Khanh, Khương Mặc Ngôn, Lệ Hoan, Tam Kim đứng bên cạnh lục tục lấy ra vũ khí của
mình, vận sức chờ phát động.
Bạch Hàng trước một bước đi vào nhà tre, chừng nào ngôi nhà này không sập thì hắn sẽ không có bất cứ nguy
hiểm.
Khoảnh khắc Bạch Hàng vào trong, nhà tre xinh đẹp dường như thay đổi, biến thành một căn nhà xếp bằng xương trắng, bốc lên khói đen cuồn cuộn.
Tiêu Tiêu cùng Lâm Lâm lúc này cũng biết bọn họ thờ cúng không phải là thần linh. Không! Phải nói là bọn họ kỳ
thật đã sớm đoán được.
Hai người đành phải ra lệnh cho đám con rối tiếp tục công kích.
Nhóm Cố Khanh tấn công nhà xương, không ngờ có tiếng nổ.
Nhà xương biến mất, trước mắt có thêm một con rồng xương.
"Chỉ là bộ xương!" Tạ Giác nói.
Tạ Giác nhìn thấy Bạch Hàng ở trong đầu con rồng xương điều khiển tất cả.
Tất cả mọi người đều đi công kích rồng xương.
Nhưng xương của con rồng này quá cứng, tất cả công kích đều bị bắn ngược trở về.
Vũ khí linh lực không làm gì được nó cũng không lạ, nhưng các pháp khí cũng bị khói đen cuồn cuộn trên người
rồng xương ăn mòn!
Tạ Giác cắn răng một cái: "Các người che giấu giúp tôi, tôi đi lên!"
Giải quyết rồng xương rất tốn sức, Tạ Giác quyết định bắt kẻ điều khiển.
Mấy người Cố Khanh đều không cần nói chuyện, ăn ý phân công hợp tác, người thì quấn lấy đầu rồng, người thì
khống chế đuôi rồng.
Tạ Giác thừa dịp này bám lấy một móng vuốt rồng nhảy lên trên.
Bạch Hàng tự nhiên không thể nào ngồi yên chờ bị bắt, hắn ngay sau đó điều khiển mình rồng điên cuồng đong
đưa, khiến Tạ Giác lảo đảo suýt té.
Mình rồng đong đưa quét bay đám người rối, một số thành viên Bộ Đặc Dị cũng đều bị thương, không thể động
đây.
852 chữ

Bình Luận

0 Thảo luận