Nhưng rất nhanh, vui vẻ biến mất.
Bà Như xem Tề Dung là người quan trọng, nhưng trong suy nghĩ của cô ta thì bà Như tựa hồ chẳng qua chỉ là
một người hàng xóm bình thường.
Sau khi có bạn trai thân thiết, hàng xóm hay gì đó càng không quan trọng.
Đối với một người cao tuổi, cảm giác cô đơn là một điều khủng khiếp, nó sẽ ăn mòn trái tim của bạn, khiến bạn
hoài nghi, trở nên tối tăm và đố kỵ.
Bà Như bắt đầu chán ghét, ghen tị với Tề Dung.
Cùng là phụ nữ, dựa vào cái gì?
Tuy Tề Dung mất đi cha mẹ nhưng vô tư lớn lên trong giàu có, còn bà ta thì lớn lên trong sự vũ nhục chửi rủa
của mọi người?!
Tề Dung có thể tìm được bạn trai yêu nhau, kết hôn sinh con, còn bà ta chỉ có thể tìm đại một người sống chung
đã là đủ thỏa mãn?
Dựa vào cái gì bà ta xem Tề Dung quan trọng như vậy, nhưng bà ta chỉ là một nhân vật nhỏ không quan trọng với
cô ta?
Bà ta muốn trở thành Tề Dung!
Sau khi ý niệm này xuất hiện, tựa như cỏ dại lan tràn trong lòng, không cách nào ngăn chặn.
Vì thế, "tình tay ba khiến người trong Bộ Đặc Dị dở khóc dở cười đã mở màn với phương thức này.
Bà Như biết một số huyền học pháp thuật, người chồng đã chết của bà ta để lại một số sách. Trong năm tháng
cô độc dài dòng, bà ta đọc đi đọc lại những cuốn sách kia. Có vẻ như bà ta có thiên phú còn hơn chồng mình.
Bà Như bói ra được Tề Dung sẽ có một tai nạn xe hơi nho nhỏ, sau đó mượn tai nạn xe cộ này, phát động pháp
thuật trên bùa hộ mệnh đưa cho Tề Dung, lấy hồn phách của cô ta ra.
Tiếp theo, linh hồn bà ta rời khỏi thể xác nhập vào bên kia.
Bởi vì là cưỡng ép nhập vào thân thể không thích hợp nên bà ta mất ba ngày, chịu nhiều đau khổ.
Tốt quá rồi, vậy là bà ta có thể sống lại một lần, có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Tề Dung thì sẽ nếm thử mùi vị cô độc bất lực kia.
Nhưng
Bà Như không ngờ nhanh như vậy đã bị Mục Dương phát hiện vấn đề.
Lúc ấy bà ta không sợ, dù biết thì sao chứ? Dù sao bọn họ không thể đổi trở lại.
Một người bạn gái xinh đẹp, một bà già, người bình thường biết nên chọn ai chứ?
Nhưng Mục Dương không nghĩ như vậy!
Anh ta kiên quyết nói:
"Tôi yêu linh hồn Tề Dung! Tôi tình nguyện làm bạn với Tề Dung thật trong thân thể già nua, cũng không muốn
kết hôn với một linh hồn xấu xí sống trong thân thể Tề Dung!"
Còn về tại sao Tề Dung thật không chịu thừa nhận thân phận của mình, đó là vì bị bà Như uy hiếp.
Bà ta nói nếu Tề Dung câm miệng yên phận làm bà Như thì bình an vô sự. Nhưng nếu Tề Dung thừa nhận thân
phận của mình, như vậy tính mạng Mục Dương tùy thời đều có thể
Uy hiếp đơn giản nhưng cực kỳ có hiệu quả.
Nghe bà Như nói ra nguyên nhân, cộng thêm Mục Dương và Tề Dung bổ sung, mọi người trong Bộ Đặc Dị và ba
người nhóm Lâm Ý trưng ra vẻ mặt: Cái quái gì?
Chỉ vì mình cảm thấy cô độc nên ghen tị người ta sống tốt sao? Muốn chiếm dụng cuộc sống của người khác?!
Không lẽ ở một mình lâu quá nên bị hỏng não luôn?
Cảm giác như đang xem một vở kịch có quá nhiều thứ để nói, trong lòng tràn đầy buồn bực, bọn họ muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này, cho bà Như biết trong ngục giam đặc biệt không hề cô đơn! "Chuyện là vậy đấy, chúng tôi có thể đổi lại thân thể của cô, chẳng qua cô bị đổi hồn hai lần, thân thể chắc chắn
sẽ có ảnh hưởng, có lẽ sẽ yếu ớt rất nhiều, ngẫu nhiên vào ngày âm khí nặng còn dễ dàng gặp quỷ. Cô có đồng ý
để chúng tôi đổi hai người như cũ không?"
Cố Khanh không giấu giếm, nói rõ mọi việc cho Tề Dung thật biết.
"Thì ra còn có thể đổi lại. Tề Dung mang khuôn mặt bà Như cảm thán.
"Tôi còn tưởng đâu sẽ cả đời giống như vậy. Bà ta nói với tôi là đã sử dụng một phương pháp đặc biệt, linh hồn
và cơ thể của chúng tôi đã được gắn chặt với nhau, không thể thay đổi"
Cố Khanh hừ lạnh một tiếng:
"Cô đừng nghe bà ta nói bậy!"
851 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận