Cố Khanh cầm lấy một mảnh vảy cá nhìn một chút: "Chúng ta có thể căn cứ vào vảy cá này tìm được vị trí của bọn họ!"
Về phần tìm người như thế nào, Tạ Vọng Sóc cầm Thiên Cơ Bàn nên chuyện này dễ như chơi, năm xưa nhà họ Tạ lập nghiệp nhờ vào bói toán.
Tạ Vọng Sóc lấy Thiên Cơ Bàn ra chuẩn bị bói, chợt nhớ chuyện này rốt cuộc vẫn có liên quan đến con trai mình, bình thường bói chuyện nhỏ thì không sao, vào giây phút quan trọng liên quan đến tính mạng này, nếu muốn tính chính xác thì cần người khác bói.
Tạ Vọng Sóc nhét Thiên Cơ Bàn vào tay Khương Mặc Ngôn:
"Tôi nói, cậu làm theo. Nhớ kỹ, không thể sai một bước!"
Khương Mặc Ngôn hiển nhiên cũng hiểu được băn khoăn của Tạ Vọng Sóc, anh nhận lấy Thiên Cơ Bàn, hiểu
cách dùng cơ bản liền chuẩn bị bắt đầu.
Cách dùng Thiên Cơ Bàn vô cùng đơn giản, khó ở chỗ nội dung bói toán hiện ra bằng ký hiệu đặc biệt, cần phương pháp giải quẻ truyền nhiều đời của nhà họ Tạ mới đọc ra nội dung được.
Lần này đọc ra nội dung khiến người khó hiểu: Tình huống hiện tại của Tạ Giác là hung, nhưng trong hung có cát, chứng minh hiện tại anh ấy không có nguy hiểm lớn. Quẻ bói biểu hiện muốn tìm được Tạ Giác phải quay về điểm khởi đầu.
Điểm khởi đầu là ở đâu?
Cố Khanh nhớ tới thông tin liên quan Tiêu Tiêu.
"Tiêu Tiêu tên thật là Vu Hiểu Hà, trong tư liệu nói cô ta xuất thân từ một cái thôn nhỏ, chẳng lẽ cô ta quay về thôn?" Cố Khanh nói.
Tam Kim cúp điện thoại, vừa rồi cục giao thông gọi điện tới.
Vừa mới nhận được tin tức, bọn họ phát hiện ra Lâm Lâm lái xe, trong xe có một nam một nữ đã rời khỏi phạm vi thủ đô, phương hướng rời đi hình như đúng là hướng tây bắc, vị trí quê hương của người phụ nữ tên Tiêu Tiêu. Nếu có thể tìm được tung tích, còn nhìn thấy Tạ Giác, vậy đúng là anh ấy thật sự không có nguy hiểm gì.
Điều này là tốt, họ có thể đuổi theo hướng này, một đường điều tra qua.
Một con đường mòn làng quê vắng bóng người.
Một chiếc xe dính đầy bùn chậm rãi dừng lại ở ven đường.
Lâm Lâm thở ra một hơi, trao đổi vị trí với Tiêu Tiêu, ngồi xuống phía sau trông coi Tạ Giác.
Giờ phút này Tạ Giác rõ ràng mở to hai mắt nhìn phía trước, nhưng dường như không hay biết mọi thứ xung quanh. Bánh quy đưa đến bên miệng thì anh ấy máy móc ăn, nước đưa tới bên môi thì bản năng uống, còn những chuyện khác đều không có phản ứng.
Lâm Lâm hỏi:
"Chị Tiêu Tiêu, còn bao xa mới tới?"
Lâm Lâm chưa bao giờ trốn chạy lâu như vậy, cảm thấy rất mệt mỏi. Nhan sắc mà cô ta cố gắng gìn giữ đã có hai quầng thâm đen thui.
Lúc này Tạ Giác vô tri vô giác ngược lại có vẻ thoải mái hơn.
Tiêu Tiêu cũng rất mệt mỏi, nhưng cô ta phải cố chịu đựng:
"Còn một đoạn đường nữa là chúng ta tới nơi, em nghỉ một lát rồi chị gọi cho em?
"Thôi em tám chuyện với chị một lúc, tránh cho chị mệt mỏi ngủ thiếp đi." Lâm Lâm nói: "Chị Tiêu Tiêu, chúng ta đi quê của chị để làm gì? Tại sao phải đưa anh ta qua?"
Lâm Lâm chỉ vào Tạ Giác ngồi bên cạnh.
Tiêu Tiêu cười cười: "Chỉ cần giao hắn lên là chúng ta sẽ có sinh mệnh vô cùng vô tận và sắc đẹp. Cùng lúc đó muốn làm cái gì thì làm cái đó! Em nói xem có nên mang người này qua đó không?"
Mắt Lâm Lâm sáng rực:
"Nên chứ, nên chứ! Vậy chị Tiêu Tiêu, chỉ cần đưa anh ta qua là sau này em có thể lợi hại như chị sao?"
Tiêu Tiêu cười khẽ một tiếng: "Đương nhiên có thể
Hai người phụ nữ lo nói chuyện, không phát hiện Tạ Giác vốn nên không có cảm giác gì với xung quanh bỗng đáy mắt lóe tia sáng rồi nhanh chóng vụt tắt.
Tiêu Tiêu biến mất bốn năm, ngoại trừ không ngừng săn bắn ra, cô ta từng chút một biến thôn nhỏ quê mình thành căn cứ cỡ nhỏ của bản thân.
Bọn họ dừng xe trước cửa thôn
Thôn này quả thực rất kỳ lạ.
Trong thôn có nhiều người, nhưng trạng thái của họ rất giống trạng thái hiện tại của Tạ Giác.
820 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận