Trong lúc này, mấy người Từ Bác Văn cũng biết mình không giúp được gì, cố gắng trốn ở một bên.
Cũng may Tạ Giác rất nhanh nhẹn, chẳng những không bị hất xuống, còn thành công dùng tốc độ cực nhanh chạy đến vị trí đầu rồng.
Tạ Giác tới chỗ Bạch Hàng, đâm kiếm ra.
Bạch Hàng phản ứng cũng nhanh, xoay người chạy khỏi đầu rồng.
Kỳ lạ là không có Bạch Hàng khống chế, rồng xương này có vẻ càng thêm thô bạo, tựa hồ không kiểm soát được
dục vọng muốn phá hoại mọi thứ.
Khương Mặc Ngôn động ý niệm, dùng xích khóa miệng rồng, trong lúc con rồng giãy giụa thì anh hét hướng Cố
Khanh:
"Vảy ngược!"
Cố Khanh lập tức hiểu ý.
Rồng có vảy ngược, chạm vào đó là chết. Nguyên nhân đụng vào vảy ngược của rồng sẽ bị nó giết vì vị trí vảy
ngược đó chính là tử huyệt của rồng
Cố Khanh đâm kiếm vào một khúc xương đen ngòm dưới cằm rồng xương.
Ầm ầm!
Rồng xương khựng lại, sau đó nổ tung, sóng xung kích hất bay nhóm Cố Khanh, Tạ Giác và Bạch Hàng chiến đấu
ở vị trí đầu rồng.
Vị
trí Khương Mặc Ngôn té ngã vừa lúc gần chỗ Từ Bác Văn.
Từ Bác Văn vội vàng đỡ Khương Mặc Ngôn dậy: "Mặc Ngôn, cháu không sao chứ?"
Khương Mặc Ngôn vừa định nói không sao, bỗng nhiên cảm giác được bụng đau nhức.
Khương Mặc Ngôn cúi đầu, thấy một con dao găm đen kịt cắm vào bụng mình, anh vỗ chưởng vào Từ Bác Văn:
"Ông không phải Từ Bác Văn!"
Nhưng trước khi bị chưởng vỗ trúng thì Từ Bác Văn đã biến mất tại chỗ.
Hoa mắt một cái, Từ Bác Văn xuất hiện bên cạnh Bạch Hàng.
Bạch Hàng chậm rãi quỳ xướng trước Từ Bác Văn, kêu lên:
"Chủ nhân!"
Từ Bác Văn không ngờ là Tà Thần?!
"Khương Mặc Ngôn, không ngờ tới đúng không?"
Từ Bác Văn, không, hoặc nên nói là Tà Thần chiếm cứ thân thể Từ Bác Văn vẻ mặt tự đắc.
"Ta cũng thật không ngờ, sau khi phục hồi khả năng hành động, tìm được một thân thể thích hợp với mình vậy
mà có quan hệ thân thích với ngươi! Thấy sao hả? Ta bố trí cục trong cục tốt lắm đúng không?" "Lần trước bị các người ngăn cản kế hoạch của ta! Lúc này địa phủ bị kiềm chế không thể hành động, Âm Dương
Tuần Tra Sử lại bị thương nặng, phỏng chừng hồn phách vừa rời khỏi là thân thể sẽ chết ngay. Ta chờ xem còn ai
có thể ngăn cản ta!"
"Chúng ta đều sẽ ngăn cản ngươi!" Cố Khanh che ở trước mặt Khương Mặc Ngôn.
Cố Khanh cảm giác được sách ngọc trong đầu mình đang điên cuồng nhảy lên, tựa hồ muốn nói cho cô biết cái
gì đó.
"Chỉ bằng vào các người sao?" Tà Thần lộ vẻ khinh thường: "Loài người quá nhỏ yếu, nhưng ta khá thích ác ý và dục vọng mà bọn họ sản sinh ra"
Tà Thần nhẹ vung tay hướng bọn họ, gió rít ập tới, Cố Khanh và mấy người lợi hại một chút chỉ lùi vài bước rồi
ngừng lại. Số khác bay ra ngoài.
Ngón tay Tà Thần chỉ về phía Bạch Hàng, Bạch Hàng trong nháy mắt hóa thành một luồng khói đen dung hợp
vào trong thân thể hắn, thì ra Bạch Hàng thật đã sớm chết, hóa thành chất dinh dưỡng của Tà Thần.
Tiêu Tiêu và Lâm Lâm không ngừng kêu rên, lúc trước rồng xương trùng kích đánh ngã bể cá, cá rồng đỏ không
có nước, giãy giụa
trong chốc lát rồi lần lượt chết đi.
Sau khi cá rồng đỏ chết, âm sát khí ẩn giấu trong bụng cá giống như đạt được tự do, hóa thành đám đầu quỷ
không
ngừng cắn xé
thân
thể Tiêu Tiêu.
Lâm Lâm bởi vì hơi thở giống Tiêu Tiêu nên cũng bị đầu quỷ 'chăm sóc.
Quá thống khổ, bị cắn một chút cũng sẽ không xuất hiện vết thương, bởi vì những vết thương kia không ở trên
người mà là trên linh hồn bọn họ, đau đớn đến từ linh hồn tuyệt đối không phải người bình thường có thể chịu
đựng được.
Nhưng!
Vị thần mà hai người thờ cúng, Tà Thần làm ngơ tiếng kêu gào của họ.
Rốt cuộc khi không chịu nổi đau đớn nữa, hai người phụ nữ quay mặt về phía đối phương bóp cổ nhau đến chết.
Lúc chết, trên mặt họ còn mang theo nụ cười giải thoát.
Nhưng hai người không ngờ rằng không có thân thể bảo hộ, khoảnh khắc trở thành quỷ hồn bọn họ đã bị cắn
nuốt
sạch
sẽ.
Tà Thần ngoắc ngón tay, những đầu quỷ biến ra từ khói đen bay tới, chui vào người hắn.
Tà Thần nói:
"Được rồi, kế tiếp đến lượt các ngươi"
856 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận