Cố Khanh sốt ruột hỏi: "Anh ấy mất tích lúc nào, ở nơi nào?! Anh có tìm thấy manh mối gì không?"
Đầu dây bên kia, Tam Kim nói: "Thật ra tôi cũng không biết rõ nữa. Khoảng thời gian trước sếp làm một nhiệm
vụ, cứu một cô gái, sau đó bị cô ta quấn quýt, chắc cô biết chuyện này chứ?"
Cố Khanh nhíu mày nói:
"Anh ấy có nói một chút với tôi, nói là cô gái kia có vấn đề, anh ấy để lại bên cạnh chờ xem đối phương muốn giở
trò gì?
"Sự tình có quan hệ với người phụ nữ tên Lâm Lâm kia. Sếp đã tra được sau lưng người phụ nữ này có dấu vết
của người khác, cũng xác định đại khái vị trí ẩn núp của đối phương" Tam Kim nói.
"Nhưng không biết chuyện gì xảy ra, chúng tôi điều tra được chính là đêm qua sau khi sếp về nhà, Lâm Lâm tìm
đến sếp, rồi sếp lái xe rời đi cùng với cô ta.
"Chúng tôi đã tìm được xe của sếp, nhưng không thấy sếp và Lâm Lâm kia đâu. Chúng tôi hoài nghi sếp còn ở
khu vực gần đó, đang điều tra "
Cố Khanh cúp điện thoại, trước tiên nói cho Tạ Vọng Sóc biết Tạ Giác mất tích, hai cha con bàn bạc rồi quyết
định lập tức trở về thủ đô một chuyến.
Cố Khanh cùng Tạ Vọng Sóc vừa ra cửa, liền nhìn thấy Khương Mặc Ngôn ở cửa chuẩn bị xuống xe.
Nghe Cố Khanh báo tin Tạ Giác mất tích, Khương Mặc Ngôn tỏ vẻ muốn theo bọn họ cùng trở về thủ đô, anh
cũng muốn giúp một tay.
Sau khi máy bay ngừng tiếng gầm rú.
Ba người Cố Khanh dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới vị trí mà Tam Kim nói trong điện thoại.
Chẳng những người của Bộ Đặc Dị đều hành động, bọn họ còn vận động cảnh sát ở xung quanh sàng lọc bất cứ
chỗ
nào
đáng
ngờ.
Cố Khanh nhìn thấy Tam Kim nhận được điện thoại liền chạy tới đón họ, cô hỏi:
"Thế nào? Tìm được người rồi sao?"
Tam Kim gật đầu lại lắc đầu: "Sếp để lại manh mối, chúng tôi dựa vào ký hiệu mà sếp để lại tìm được một căn hộ,
nhưng lúc tìm được thì người đã đi mất. Hỏi người quản lý căn hộ, họ nói rằng có một người phụ nữ xinh đẹp
sống ở đó, thỉnh thoảng có một cô gái đẹp khác đến tìm.
"Chúng tôi đã phân biệt rồi, một người phụ nữ là Lâm Lâm, một người khác tình nghi là người phụ nữ tên Tiêu
Tiêu bị truy nã trong khoảng thời gian trước.
"Manh mối sếp để lại bị đứt đoạn"
Nghe cái tên Tiêu Tiêu, Khương Mặc Ngôn cau mày.
Người phụ nữ ở thành phố S bị Khương Mặc Ngôn phát hiện manh mối, hiện tại cư nhiên ngàn dặm xa xôi đi tới
thủ đô, còn bồi dưỡng một người phụ nữ khác tiếp cận Tạ Giác, trong này rốt cuộc có âm mưu gì?!
Tạ Vọng Sóc nói:
"Chúng ta hãy đến căn hộ đó trước đã"
Tạ Vọng Sóc không tin con trai mình không để lại một chút manh mối. Ông hiểu con trai mình, dù bị người
khống chế cũng sẽ tìm đủ mọi cách đưa thông tin hữu dụng ra ngoài.
Ba người đi tới căn hộ, trải qua một phen kiểm tra tỉ mỉ, căn hộ này thật đúng là thu dọn sạch sẽ, giống như căn
bản không có người ở chỗ này.
À không, vẫn có một chút manh mối.
Cố Khanh phát hiện chỗ bị tấm thảm lót che đậy tựa hồ đang bốc lên khói đen.
Cố Khanh xốc thảm lên, nhìn thoáng qua không thấy có gì.
Tam Kim tiến lại gần, vội vàng che mũi mình lại, đây là mùi vị gì?!
Một mùi thối rữa, tanh hôi toát ra.
Những người ở đây cùng cau mày.
Nhìn kỹ lại, cuối cùng bọn họ tìm được một mảnh vảy cá nhỏ màu đỏ trong khe hở của sàn nhà.
Khương Mặc Ngôn nhớ tới: "Tiêu Tiêu kia dụ dỗ đàn ông, sau khi hấp thu tinh khí của bọn họ, thi thể tựa hồ bị
biến thành Thức ăn cho cá"
Như vậy xem ra, những miếng vảy này hiển nhiên rơi ra từ thân cá quanh năm ăn xác.
Rơi xuống đất, còn bị thảm phủ lên, chắc chắn đây là manh mối Tạ Giác để lại.
"Vảy này có âm sát khí rất nặng, phỏng chừng ăn nhiều xác chết, mấy con cá đó đã trở thành một loại quái vật
mới." Khương Mặc Ngôn nói.
"Trong lúc thế này vẫn mang cá đi, chắc chắn bọn họ mang theo cá bên mình!"824 chữ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận