Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 204: Nhiệm vụ khẩn cấp

Ngày cập nhật : 2025-10-16 05:48:07
--
"Chậc chậc, thật là thuận tiện nhanh chóng."
Trong vườn trường, Mộc Phàm tấm tắc bảo lạ, càng hiểu sâu hơn về năng lực của hệ thống.
Hệ thống hố người này tuy rằng hay đào hố, nhưng vẫn rất lợi hại.
Hắn nhẹ nhàng cười nói: "Giao hàng không cần phiền toái nữa, chỉ cần có đơn, bất kỳ lúc nào cũng có thể đưa đến trên tay khách hàng, thuận tiện nhanh chóng, đáng giá khen ngợi."
"Cảm tạ ký chủ khen ngợi."
Hệ thống nói một câu cảm tạ.
Mộc Phàm cười cười, đang muốn nói chuyện, lúc này tiếng chuông di động vang lên.
Vừa nhìn liền ngạc nhiên, là dãy số của Nặc Á.
"Nặc Á hả?"
Mộc Phàm nghe điện thoại.
"Mộc Phàm, có thời gian sao, tới trà lâu đi, ta chờ ngươi."
Trong điện thoại, giọng Nặc Á thanh âm có chút nghiêm trọng, hình như đã xảy ra chuyện gì đó.
Điều này làm cho Mộc Phàm thắc mắc khó hiểu, cất điện thoại rồi bay thẳng đến trà lâu.
Trước đó đã tới trà lâu một lần, không bao lâu liền tới nơi, đi lên lầu hai, quả nhiên thấy Nặc Á đang chờ, hơn nữa vẫn ngồi chỗ cũ.
"Mộc Phàm, bên này." Nặc Á nhìn thấy Mộc Phàm lập tức chào hỏi.
Dọc theo đường đi hắn luôn thắc mắc Nặc Á tìm hắn có chuyện gì, xem tình huống hình như là có chuyện lớn.
"Ngồi xuống, uống ly trà trước."
Nặc Á mỉm cười rót cho Mộc Phàm một ly trà, hai người ngồi đối diện.
Mộc Phàm cầm một ly lên uống, sau khi đặt xuống hỏi: "Nặc Á, ngươi tìm ta có chuyện gì, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?"
"Ừ!" Nặc Á gật gật đầu, lại rót cho Mộc Phàm một ly.
Nàng buông ấm trà mới nói: "Đã xảy ra chuyện lớn, trường học mặt đột nhiên phát một nhiệm vụ khẩn cấp."
"Nhiệm vụ khẩn cấp?" Mộc Phàm kinh ngạc nói.
Hắn nhìn Tiểu Linh bên cạnh, hỏi: "Có nhiệm vụ khẩn cấp sao ngươi không nhắc ta?"
"Chủ nhân, ta thấy ngài đang vội, vừa rồi muốn nhắc nhở ngài, nhưng điện thoại liền đổ chuông." Tiểu Linh có chút ủy khuất nói.
Nặc Á ngồi ở đối diện ngạc nhiên nhìn trí thông minh nhân tạo của Mộc Phàm, nhìn bề ngoài không có gì đặc biệt, nhưng luôn cảm thấy có chút khác biệt với trí thông minh nhân tạo của mình.
Nói như thế nào đây, nàng cảm giác trí thông minh nhân tạo của Mộc Phàm sinh động hơn, thậm chí còn biểu hiện cảm xúc.
Một cái trí thông minh nhân tạo sao có thể có cảm xúc, Nặc Á buồn cười lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ vớ vẩn này.
"Là nhiệm vụ khẩn cấp gì?" Mộc Phàm nghiêm túc nhìn Nặc Á.
Chỉ nghe nàng nhẹ giọng giải thích: "Vừa rồi trường học đột nhiên tuyên bố một nhiệm vụ khẩn cấp, là về tiết điểm không gian bảo hộ số hai."
"Tiết điểm bảo hộ số hai?"
Mộc Phàm kinh ngạc.
Nặc Á gật gật đầu nói: "Không sai, tiết điểm bảo hộ số hai bị hủy, hiệu trưởng tự mình mang theo rất nhiều Trận pháp sư đi qua xử lý."
"Nhưng gần đây vấn đề càng nghiêm trọng hơn, hiệu trưởng đưa tin trở về muốn triệu tập thêm nhiều Trận pháp sư đi giúp đỡ."
Lời nàng nói làm hai mắt Mộc Phàm phát sáng.
Trận pháp sư a, hắn chính là một Trận pháp đại sư, nhưng có thể tiếp được nhiệm vụ khẩn cấp này sao?
Hơn nữa trong lòng Mộc Phàm cũng muốn đi xem cái gọi là tiết điểm bảo hộ, đó là một tiết điểm không gian, bị sinh vật dị vực xâm nhập.
Thanh Bắc cao giáo, không chỉ là nơi bồi dưỡng nhân tài, còn tọa trấn mấy cái tiết điểm không gian quan trọng, phòng ngừa dị vực xâm lấn.
Điều này cũng giải thích vì sao trong trường học có ít học sinh, lão sư, thật ra đều đi trấn thủ tiết điểm không gian.
Chỉ có một ít đạo sư thường trú mới có thể lưu lại toạ trấn trường học, dạy dỗ học sinh..., những người khác đều phải đi trấn thủ tiết điểm không gian.
Mộc Phàm cũng biết mấy tiết điểm mà Thanh Bắc cao giáo tọa trấn, phân biệt là số hai, số sáu, số mười một, số mười tám.
Hiện tại tiết điểm không gian số hai xuất hiện vấn đề, hiệu trưởng tự mình đi xử lý, thế mà còn không xong.
"Tiết điểm không gian số hai xảy ra chuyện lúc các ngươi khảo nghiệm nhập học."
Nặc Á giải thích một câu, nàng nói: "Lúc ấy hiệu trưởng liền dẫn đội đi nơi đó, nhưng đến bây giờ còn chưa giải quyết được vấn đề."
Mộc Phàm nghe xong nhíu mày, hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có cường giả dị vực tấn công phá hư, hay là như thế nào?"
"Cụ thể ta cũng không rõ lắm, lần này triệu tập học viên có giới hạn, phải là cấp Siêu phàm hoặc là Trận pháp sư trung cấp trở lên mới có thể tiếp nhiệm vụ."
Sắc mặt nàng nghiêm túc, biết chuyện này rất nghiêm trọng.
Nếu không hiệu trưởng cũng không có phát xuống nhiệm vụ khẩn cấp, không chỉ có yêu cầu học viên tu vi Siêu phàm cấp, còn phải Trận pháp sư trung cấp trở lên mới có thể đi.
Điều này mang ý nghĩa nơi đó rất nguy hiểm, dưới Siêu phàm mà tới nơi đó chính là làm thức ăn.
Ánh mắt Mộc Phàm lập loè, kêu Tiểu Linh mở mạng lưới của trường xem xét nhiệm vụ khẩn cấp kia, nó được treo ở vị trí cao nhất, đỏ tươi bắt mắt.
"Nhiệm vụ khẩn cấp: Tiết điểm không gian bảo hộ bị cường giả dị tộc công phá, chuyện quá khẩn cấp, cần học viên cấp Siêu phàm, đạo sư, Trận pháp sư trung cấp tới tiết điểm không gian số hai chi viện cho hiệu trưởng."
Nhìn phần giới thiệu của nhiệm vụ khẩn cấp này, trong lòng Mộc Phàm đã có quyết định, nhanh chân đi xem.
Nghe nói có cường giả dị vực, tâm tư Mộc Phàm liền rung động.
Chủ yếu nhất là khen thưởng của nhiệm vụ này, do cá nhân yêu cầu, chỉ cần hợp lý chắc chắn sẽ được thoả mãn.
Đương nhiên, tiền đề là ngươi có đủ cống hiến mới được, nếu không nói ra chính là trò cười.
Ngươi đi nơi đó, không làm được gì liền đưa ra một đống yêu cầu, ai sẽ ngu ngốc cho ngươi chỗ tốt đây?
Mộc Phàm hiểu được đạo lý này cho nên muốn tiếp nhiệm vụ này, dù sao xét các yêu cầu của nhiệm vụ thì hắn cũng không có lý do gì để bỏ qua.
Một là thực lực của hắn đã tới cấp Siêu phàm, hai thì hắn chính là Trận pháp sư, còn là Trận pháp đại sư.
Quan trọng hơn là hắn muốn đánh cướp dị tộc.
Mộc Phàm còn nhớ rõ, trước đó cướp một tên ba mắt đã hốt được một mớ tiền của phi nghĩa, sớm tính toán muốn tiếp tục đánh cướp thêm mấy sinh vật dị vực.
Hiện tại có cơ hội tốt như vậy, tất nhiên không thể bỏ lỡ.
"Ta muốn tiếp nhiệm vụ này."
Sau khi suy nghĩ kỹ, Mộc Phàm đột nhiên nói một câu, khiến Nặc Á hết hồn.
Nhưng nàng nghĩ đến hình như Mộc Phàm biết trận pháp, trong lòng bừng tỉnh, đã hiểu.
Nặc Á trầm tư, đột nhiên nghiêm túc hỏi: "Mộc Phàm, ngươi thật sự biết luyện khí, luyện đan, trận pháp, toàn bộ đều biết sao?"
"Không sai." Mộc Phàm hào phóng thừa nhận, cười nói: "Không chỉ biết luyện đan, ta còn biết luyện khí, trận pháp, đúng lúc phù hợp yêu cầu của nhiệm vụ này."
"Ngươi lợi hại." Nặc Á kinh ngạc cảm thán không thôi, lại có thêm nhận thức về sự cường đại, ưu tú của Mộc Phàm.
Quả thực chính là lần lượt đổi mới nhận thức của nàng, mỗi lần tiếp xúc đều cảm giác Mộc Phàm như là một cái động không đáy.
Ngươi vĩnh viễn không biết rõ về hắn, không biết hắn có bao nhiêu thủ đoạn cùng bí mật, gia hỏa này quá thần bí.
"Ngươi đi con đường tu chân luyện khí, học một chút trận pháp đối với ngươi có lợi."
Mộc Phàm đánh giá Nặc Á, đột nhiên mở miệng nói ra một câu không đầu không đuôi.
Nặc Á kinh ngạc, nghe không hiểu.
"Đây là ngọc giản truyền thừa, tặng cho ngươi." Hắn lấy ra ba cái ngọc giản truyền thừa.
Phân biệt là tri thức trận pháp sơ cấp, trung cấp, cao cấp, chỉ cần chăm chỉ lĩnh ngộ học tập sẽ có thu hoạch.
Người có thiên phú nhất định sẽ trở thành Trận pháp sư cao cấp, đương nhiên không thiên phú liền không có cách nào khác.
"Ngọc giản truyền thừa?" Sắc mặt Nặc Á thay đổi.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới cái gì, kinh ngạc nói: "Đây là mua từ cửa hàng tạp hóa Tiên phàm sao?"
"A, ngươi biết?" Mộc Phàm kinh ngạc, gật gật đầu cười nói: "Xem như vậy đi, tặng cho ngươi, có lẽ có thể lĩnh ngộ chút gì đó."
Nặc Á có chút ngượng ngùng, nói: "Ta cũng chỉ vừa mới nhìn thấy cửa hàng này, thấy bán ngọc giản truyền thừa, đầy đủ hết ba hệ, ta rất tò mò là ai mở...."
Nói rồi nàng ngẩn người, nhìn Mộc Phàm trước mắt, đôi mắt bỗng trừng to, hình như nghĩ tới điều gì đó.
"Ngươi, không phải là ngươi chứ?" Nàng có chút khiếp sợ hỏi.
Mộc Phàm thấy nàng đã đoán được, gật gật đầu thừa nhận: "Không sai, cửa hàng tạp hoá Tiên phàm chính là ta mở, ngọc giản truyền thừa là ta bày bán."
"Không nghĩ tới, thì ra là ngươi a." Nặc Á nói xong nàng kinh hãi nhìn Mộc Phàm, rất khó tưởng tượng.
Gia hỏa này thế mà làm một đống ngọc giản truyền thừa để bán, chẳng lẽ không sợ tổn hại căn cơ cùng tinh thần sao?
Nàng có chút lo lắng nói: "Mộc Phàm, ngươi tạo nhiều ngọc giản truyền thừa như vậy sẽ tổn hại căn cơ, mất nhiều hơn được a, nếu ngươi thiếu tiền ta có thể cho ngươi mượn."
"Không có việc gì." Mộc Phàm không nhịn được mà bật cười, trong lòng rất cảm động.
Hắn tự tin nói: "Mấy cái ngọc giản truyền thừa này tiêu hao không lớn, ngươi không cần lo lắng."
Mộc Phàm nói tiêu hao không lớn, thật ra có tiêu hao gì đâu, chỉ là tốn chút tiền mà thôi, hết thảy đều do hệ thống làm.
"Đúng rồi, ngươi tu luyện pháp thuật gì?"
Mộc Phàm đột nhiên tò mò hỏi một câu.

Bình Luận

0 Thảo luận