-
Khu thứ tám, Lạc gia.
Vốn là một gia tộc lớn thuộc Khu thứ tám, thực lực vượt qua cả Mộc gia.
Nhưng từ hai trăm năm trước liền âm thầm mưu tính, cấu kết một ít dị tộc, thế mà bí mật nghiên cứu kết hợp yêu thú cùng nhân loại.
Thậm chí dã tâm của Lạc gia không chỉ ngừng ở điểm này, muốn nội ứng ngoại hợp với dị tộc, thừa dịp đông tây phương đại chiến căng thẳng, muốn trực tiếp đoạt quyền.
Chỉ tiếc, người tính không bằng trời tính, chung quy Lạc gia vẫn đi tới ngõ cụt.
Lúc này, Lạc gia bị rất nhiều quân đoàn vây quanh, các phần tử bên ngoài đã bị quét sạch.
"Đáng chết, làm sao mà xuất hiện chuyện ngoài ý muốn thế này?"
Trong Lạc gia, cao tầng cùng tinh anh tề tụ một chỗ, mỗi người đều khẩn trương lại sợ hãi.
Cầm đầu là một người trẻ tuổi, tuấn lãng, dáng vẻ vô cùng yêu dị.
Người này đúng là người có thiên phú, thực lực cường đại nhất Lạc gia, Lạc Thiếu Minh.
"Thiếu chủ, hiện tại làm sao bây giờ?"
Một tên quản gia khẩn trương dò hỏi.
Vẻ mặt Lạc Thiếu Minh vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt nói: "Hoảng cái gì, có mười mấy cao thủ Huyễn ma tộc tọa trấn, còn sợ không nên chuyện sao?"
"Huống hồ, Mộc Phàm đã đi vùng cấm Côn Luân, chắc chắn không về được, đây là một cơ hội tuyệt hảo."
Giọng điệu Lạc Thiếu Minh tràn đầy tự tin.
Hắn đã sớm tính toán, Mộc Phàm rất mạnh, điểm này hắn thừa nhận.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn phải chờ đến hai bên đông tây đại chiến, cấu kết dị tộc, sau khi nghe tin Mộc Phàm tiến vào vùng cấm Côn Luân liền lập tức bắt đầu kế hoạch.
Đáng tiếc chính là hắn tính lệch một chút, Mộc Phàm không có chết trong vùng cấm.
"Quân chủ lực của Khu thứ tám đang chém giết cùng đám người phương tây, căn bản không thể phân tâm, Lạc gia ta chấp chưởng Khu thứ tám là chuyện chắc chắn."
Nói đến đây, hắn đứng lên hô lớn: "Triệu tập tất cả chiến sĩ Bán yêu của Lạc gia, giết ra ngoài, ta ngược lại muốn xem là ai giải cứu lão già Long Xuyên, thậm chí còn giết phụ thân cùng gia gia ta."
Vừa nói xong, hắn dẫn rất nhiều chiến sĩ Bán yêu, cuồn cuộn ra khỏi Lạc gia, thấy quân đội đang vây quanh.
Đi đầu đúng là người quản lý Khu thứ tám, Long Xuyên.
Còn các thế lực, gia tộc khác thì đang quét sạch một ít sản nghiệp, thế lực còn lại của Lạc gia, nhổ cỏ tận gốc.
"Long Xuyên, không nghĩ tới ngươi có thể chạy thoát."
Vừa ra tới, ánh mắt Lạc Thiếu Minh nhìn thẳng Long Xuyên, trong mắt tràn ngập sát khí.
Long Xuyên không rên một tiếng, nhìn Lạc Thiếu Minh, trong lòng nhịn không được thở dài một tiếng.
"Ngươi vốn có tiền đồ rất tốt, tiềm lực vô hạn, vì sao lại đi con đường này, nếu bằng năng lực của mình mà thượng vị, không ai có thể nói gì."
Long Xuyên bình tĩnh, giọng nói mang theo chút tiếc hận: "Đáng tiếc, ngươi không nên cấu kết dị tộc, chẳng lẽ không rõ chuyện chủng tộc dị vực mang đến cho nhân loại chúng ta biết bao nhiêu tai nạn rồi sao?"
"Ngươi đã quên cuộc chiến Thiên trụy, nhân loại thiếu chút nữa bị diệt chủng sao?"
Hắn phẫn uất răn dạy, giận vì không thể cứu vãn.
Vì sao cố tình cấu kết dị tộc, tranh đấu nội bộ thì không có gì to tát, dựa vào thực lực của mình thượng vị thì không ai làm gì được ngươi.
Nhưng cố ý ở thời điểm mấu chốt cấu kết dị tộc, tàn hại đồng tộc, quả thực là tội lỗi không thể tha thứ.
"Thắng làm vua thua làm giặc, chỉ cần ta thành công, lịch sử do ta viết, ai mà biết ta đã làm chuyện gì?"
Lạc Thiếu Minh tỏ vẻ khinh bỉ.
Hắn tràn đầy tự tin nói: "Lịch sử do người thắng cuộc viết, giết ngươi, tiêu diệt toàn bộ lực lượng phản kháng trong Khu thứ tám, lại tiêu diệt đám dị tộc kia, ta liền trở thành người thắng cuộc."
"Khi đó, các ngươi sẽ trở thành tội nhân, bị bêu danh thiên cổ, còn không phải chuyện do ta định đoạt sao?"
Nói tới đây, Lạc Thiếu Minh bỗng nhiên khuyên: "Long Xuyên, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ta khuyên ngươi không cần giãy giụa vô ích, đầu hàng, quy thuận ta, có lẽ ngươi còn có thể giữ mạng, còn có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý."
"Bằng không..." Lạc Thiếu Minh cười lạnh.
Lời này làm người nghe câm nín.
Hiện tại ngươi đã bị quân đội vây quanh rồi, thế mà còn dám dõng dạc, là ai cho ngươi dũng khí, tự tin, hay là dị tộc cho ngươi dũng khí?
"Quên gốc quên nguồn, phản bội nhân loại, giết!"
Long Xuyên hừ lạnh một tiếng, phất tay hạ lệnh.
Oanh!
Hô hô hô...
Bốn phía, quân đội đồng loạt khai hỏa, hoả lực dày đặc gào thét bay đến, nháy mắt biến Lạc gia thành một biển lửa, tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên.
Súng năng lượng cường đại liên tục nổ vang, khiến toàn bộ Lạc gia tan tành.
Khi tất cả bình ổn, trong biển lửa có một quầng sáng bao phủ tất cả người Lạc gia, bao gồm những tên thủ hạ Bán yêu đó, không chết tên nào.
"Ngây thơ."
Trong biển lửa, Lạc Thiếu Minh bước ra một bước, nhẹ nhàng nâng tay xé rách biển lửa, vẻ mặt nhẹ nhàng thoải mái đi ra.
Hắn nhìn quân đội bốn phía, khinh thường nói: "Ngươi cho rằng dùng mấy thứ đồ chơi cùn này này có thể diệt Lạc gia ta sao?"
"Long Xuyên, hôm nay ta sẽ cho ngươi nhìn xem, thế nào mới là cường giả thật sự."
Oanh!
Vừa dứt lời liền thấy trong biển lửa có từng bóng dáng lao ra, tất cả đều tản ra hơi thở cường đại.
"Cường giả Truyền kỳ?"
Đồng tử Long Xuyên co rụt lại, nhìn mười mấy tên dị tộc cường đại đột nhiên lao ra, thế mà đều là cường giả cấp Truyền kỳ.
Mười mấy cường giả cấp Truyền kỳ, trách không được Lạc gia tràn đầy tự tin, cấu kết dị tộc, mời mười mấy cường giả cấp Truyền kỳ dị tộc tới, lặng yên mang vào Khu thứ tám.
Đây là nguyên nhân mà bọn họ tự tin.
"Chỗ dựa của ngươi chính là mười mấy cường giả cấp Truyền kỳ trước mắt sao?"
Long Xuyên kinh ngạc không loạn, không có một chút sợ hãi, huống chi hắn vừa mới đột phá, đã bước vào cấp Truyền kỳ.
Tuy rằng sức của một người không đủ đánh, nhưng đừng quên bọn họ có vũ khí giết chết thần linh, nói gì tới chuyện giết cấp Truyền kỳ.
"Ha ha ha, ngươi dám dùng Thí thần đạn, hay là đạn hạt nhân sao?"
Lạc Thiếu Minh châm chọc nói, giống như chắc chắn Long Xuyên không dám sử dụng đạn hạt nhân hay Thí thần đạn trong Khu thứ tám.
Nếu dùng thì toàn bộ Khu thứ tám đều chôn cùng, ai dám dùng?
"Long Xuyên, quên nói cho ngươi biết, không chỉ có Khu thứ tám, các khu khác cũng rơi vào cảnh hỗn loạn, có lẽ hiện tại đã luân hãm."
Lạc Thiếu Minh cuồng ngạo cười to, như đã ăn chắc Long Xuyên.
Không nghĩ tới, một màn này rơi vào trong mắt Mộc Phàm, hắn khinh thường không thôi, gia hỏa này có lòng tự tin cao tới trời nha, cho rằng bản thân vô địch rồi sao?
"Cường giả cấp Truyền kỳ mà thôi, chẳng lẽ ngươi không biết bên chúng ta có một vị Truyền kỳ giết Bán thần như giết gà sao?"
Long Xuyên cười cười, không hề sợ hãi.
Vừa nghe lời này, Lạc Thiếu Minh liền cười to: "Ngươi nói chính là Mộc Phàm sao, ta thừa nhận hắn rất cường đại, một mình đánh bại năm tên Bán thần, có thể chống lại cả thần linh."
"Đáng tiếc, hiện tại hắn đã chết trong vùng cấm Côn Luân, e là ngươi phải thất vọng." Nói đến đây, hắn có vẻ đắc ý.
Mình tính toán không sai sót, tự nhiên không có khả năng không tính đến gia hoả yêu nghiệt Mộc Phàm kia, cho nên khi nghe tin hắn tiến vào Côn Luân mới dám bắt đầu kế hoạch.
Vốn đã sớm khởi động kế hoạch, nhưng lại toát ra một tên như Mộc Phàm, thanh danh quá vang dội, sau trận chiến Long Thành có uy danh lớn, khiến Lạc gia không dám tuỳ tiện hành động.
Lần này không cần băn khoăn, nên trực tiếp động thủ rồi.
"Mộc gia hiện tại hẳn là bị đệ đệ Lạc Thiên của ta diệt sạch rồi."
Lạc Thiếu Minh tự tin nói.
"Không, ngươi sai rồi."
Đúng lúc này, có một giọng nói truyền đến, mọi người đồng loạt nhìn lại.
Kẻ tới chính là nhóm tinh anh Mộc gia, cầm đầu đúng là lão tổ Mộc Anh, tự mình dẫn người tới hỗ trợ Long Xuyên.
"Long lão, không cần nói nhiều, trực tiếp tiêu diệt đám phản bội này đi, cấu kết dị tộc, chết không hết tội."
Mộc Anh nói thẳng, muốn đấu võ.
Long Xuyên vội vàng ngăn lại, nhỏ giọng hỏi: "Mộc Phàm đâu, Lạc gia có rất nhiều cường giả dị tộc chi viện, có hơi khó giải quyết."
"Yên tâm, Mộc Phàm đã ở nơi này." Mộc Anh tự tin đáp lại.
Lời này khiến Long Xuyên yên tâm, còn Lạc Thiếu Minh thì kinh ngạc.
"Sao có thể, sao lão thất phu Mộc Anh ngươi có thể còn sống, đệ đệ ta đâu?" Lạc Thiếu Minh cảm thấy bất an.
Mộc Anh cười lạnh nói: "Đệ đệ của ngươi đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi, nếu ngươi nhớ hắn thì ta có thể tiễn ngươi một đoạn đường."
"Lão thất phu, ngươi tìm chết."
Lạc Thiếu Minh giận tím mặt, nhưng vì cẩn thận nên hắn cũng không có tự mình động thủ.
"Các vị, giết bọn họ."
Hắn trực tiếp chỉ huy mười mấy cường giả Truyền kỳ dị tộc kia động thủ giết Mộc Anh cùng đám Long Xuyên trước mắt.
Mọi người lập tức đề cao cảnh giác, chuẩn bị chiến đấu.
Nhưng điều khiến tất cả ngạc nhiên chính là mười mấy tên Truyền kỳ dị tộc kia vẫn không nhúc nhích, đứng cứng ngắc tại chỗ, giống như không nghe thấy.
Lạc Thiếu Minh sửng sốt, tức giận nói: "Các ngươi còn thất thần làm gì, mau ra tay."
"Đừng hô, bọn chúng không thể động đậy nữa."
Đúng lúc này, một giọng nói lười biếng từ trên đỉnh đầu truyền đến, mọi người đồng thời ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện không biết Mộc Phàm đã ở trên không trung khi nào.
Hắn đang cưỡi một đầu gấu trúc, trong ngực ôm một con hồ ly bốn đuôi trắng như tuyết, hai bên trái phải có hai vật nhỏ đang lơ lửng.
Kỳ lân, Côn lơ lửng hai bên Mộc Phàm, lười biếng ngủ gật, cảm thấy không thú vị.
"Mộc Phàm?"
Lạc Thiếu Minh thấy người tới, vẻ mặt như gặp quỷ.
Người tới không phải là Mộc Phàm thì là ai?
"Nghe nói ngươi đang tìm ta, cho nên ta nhanh chóng từ vùng cấm Côn Luân trở về, như thế nào, có phải rất kinh hỉ, rất cảm động hay không?"
Mộc Phàm lạnh nhạt nhìn Lạc Thiếu Minh, giọng điệu làm ngọn lửa không tên trong lòng Lạc Thiếu Minh bốc lên.
"Mộc Phàm, có thể sống sót trở ra thì như thế nào, nếu xuất hiện, vậy cùng lúc giải quyết luôn."
Vẻ mặt Lạc Thiếu Minh trở nên hung ác, hừ một tiếng rồi nói: "Hai vị đại nhân, xuất hiện đi, giết tên Mộc Phàm này."
Vèo vèo!
Vừa dứt lời, liền thấy hai bóng đen một trái một phải xuất hiện bên cạnh Lạc Thiếu Minh, hơi thở khủng bố, cả người tản ra thần uy nhàn nhạt.
Hai tên Bán thần xuất hiện như hai cái bóng, mang đến cho người ta cảm giác vô cùng quỷ dị.
"Huyễn ma tộc, hai tên Bán thần, mười mấy tên Truyền kỳ, xem ra các ngươi thật sự bỏ vốn gốc, đáng tiếc các ngươi chắc chắn sẽ diệt vong."
Nhìn hai tên Bán thần Huyễn ma tộc, Mộc Phàm không hoảng hốt chút nào, ngược lại cười lạnh.
"Tiểu Côn Côn, ăn bọn chúng."
Mộc Phàm vừa dứt lời, mọi người liền thấy con cá nhỏ kỳ quái đang lười biếng đột nhiên há mồm hướng về hai tên Bán thần dị tộc cùng mười mấy cường giả cấp Truyền kỳ hét to, táp tới.
"Tìm chết!"
Hai tên Bán thần Huyễn ma tộc Bán nổi giận hét lên, thân thể đồng thời biến mất.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận