Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 318: Mảnh kim loại dính máu

Ngày cập nhật : 2025-10-16 05:51:18
Khu thứ nhất, trong căn cứ bí mật.
Cao tầng chín khu đến đông đủ, mỗi người đều nghiêm túc đứng.
Ở trước mắt bọn họ có một màn hình ảo, bên trên chiếu một cảnh tượng thảm thiết.
Đúng là thảm cảnh Long Thành.
Hình ảnh trước mắt đã truyền về từ trước, bọn họ đã biết tình trạng Long Thành từ lâu.
Cao tầng chín khu đều biết Long Thành luân hãm.
Hiện trường yên tĩnh, không khí nặng nề, không có ai nói lời nào.
Đôi mắt mỗi người đều hồng lên, chất chứa sát khí, lửa giận.
Long Thành luân hãm, hai mươi vạn người chết thảm ở nơi đó.
"Tiêu lão, mấy hài tử này có thể hoàn thành nhiệm vụ gian khổ này sao sao?"
Im lăng một hồi lâu, một nam tử trung niên chậm rãi mở miệng.
Đó là người quản lý Khu thứ tám, Long Xuyên.
Hắn mở miệng khiến những người khác đều nhìn về lão giả cầm đầu, người quản lý Khu thứ nhất.
"Bọn họ là chín người ưu tú nhất trong nhân loại hiện tại, nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ gian khổ này."
Lão giả chậm rãi mở miệng, giọng điệu kiên định.
Hắn tin tưởng vững chắc rằng đám Mộc Phàm có thể hoàn thành nhiệm vụ.
"Dù bọn họ thành công tiến vào Long Thành nhưng nhìn thấy cảnh tượng bi thảm như vậy có chịu nổi hay không, có hiểu sứ mệnh cùng nhiệm vụ của mình hay không?"
Một vị lão nhân mở miệng.
Đây là người quản lý Khu thứ năm.
"Đúng vậy, vị tiểu hữu Mộc Phàm kia có tỉnh ngộ, hiểu được ý định thật sự của chúng ta hay không?"
Những người khác cũng sôi nổi mở miệng, đều mang tâm tình sầu lo.
Bi thống, phẫn nộ tràn ngập nội tâm mọi người ở đây.
Bọn họ nhận được tin Long Thành luân hãm, Quân đoàn thứ ba cùng năm vạn quân ở Long Thành đều bỏ mình, bi thống và phẫn nộ biết bao.
Nhưng đã chậm, Long Thành luân hãm là sự thật.
Điều cần làm hiện tại là phải tiêu diệt toàn bộ dị tộc xâm lấn, mới có thể báo thù rửa hận, mới có thể rửa mối nhục năm xưa, bảo vệ an toàn cùng tôn nghiêm của nhân loại.
Long Thành luân hãm là một chuyện lớn, chỉ có bọn họ biết, những người bên ngoài không ai hay biết.
Cả đám người Mộc Phàm tham dự nhiệm vụ lần này cũng không rõ, chẳng hay biết gì, hoàn toàn không biết Long Thành đã luân hãm lâu rồi.
Không đơn giản như tin tức phòng tuyến thứ nhất bị hỏng đã truyền ra, mà là Long Thành đã luân hãm, hai mươi vạn người bỏ mình, sư thật bi thương.
Một khi tiết lộ tin tức, chín khu sẽ rung chuyển, nhân loại sẽ rơi vào tình trạng hỗn loạn, cho nên phải phong tỏa tin tức.
Hiện tại, bọn họ ký thác hết thảy hy vọng vào chín người, mấu chốt là một người trong nhóm, Mộc Phàm.
Không sai, tất cả mọi người ở đây đều hiểu, mấu chốt của nhiệm vụ lần này là Truyền kỳ trận sư Mộc Phàm có thể thuận lợi tiến vào Long Thành hay không.
Có thể hiểu được mục đích thật sự của bọn họ hay không, từ đó hoàn thành mình nhiệm vụ cùng sứ mệnh, cho nhân loại cơ hội báo thù.
"Ta tin tưởng Mộc Phàm."
Lúc này, một giọng nói vang lên, mọi người đồng thời nhìn lại.
Thì ra là hiệu trưởng cao giáo Thanh Bắc, Diêm Thanh Sơn, hắn cũng tới.
Không chỉ là hắn, cường giả các trường học trong chín khu đều đến đông đủ, một đám mang sắc mặt nặng nề, lòng chờ đợi.
Diêm Thanh Sơn khẳng định: "Chắc chắn Mộc Phàm có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này, hắn nhất định sẽ hiểu ý chúng ta."
"Hy vọng là như thế."
Rất nhiều người lo lắng sốt ruột, tuy rằng nói thế này nhưng vẫn rất lo lắng.
Dù sao đám người Mộc Phàm có hiểu hay không thì không ai đoán trước được, cũng không có cách nào nhắc nhở.
Bởi vì một khi nhắc nhở, dị tộc sẽ biết được, như vậy thì không thể thực hiện kế hoạch bọn họ đã đề ra, cũng không có cơ hội phản công.
"Ta cũng tin tưởng hắn."
Người quản lý Khu thứ tám, Long Xuyên, trấn định nói.
Hắn nhìn mọi người, nghiêm túc nói: "Hiện tại, đã thu xếp xong quân đoàn ở các khu, mọi người chỉ chờ xuất phát, liền xem Mộc Phàm có thể thành công hay không."
"Vạn sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông."
Người quản lý Khu thứ nhất, vị lão nhân kia lẩm bẩm, trong ánh mắt bừng bừng lửa giận.
Hai mươi vạn người chết, Long Thành luân hãm, không có chuyện nào không kích thích thần kinh bọn họ, lòng đè nặng khao khát báo thù.
Vì vậy mà không tiếc phái ra chín cao thủ trẻ tuổi có thiên phú tốt nhất, thực lực cường đại nhất của chín khu đi tới Long Thành.
Vì sao không phái người càng cường đại hơn, thật ra không phải không muốn mà là các phòng tuyến khác cũng đang gặp phải uy hiếp rất lớn.
Dị tộc như muốn một lần đánh vỡ phương phòng tuyến của nhân tộc phương đông, muốn đánh tan nhân tộc, thậm chí tiêu diệt chủ lực của nhân tộc.
........
Thời điểm cao tầng chín khu sốt ruột chờ đợi, trong phế tích Long Thành bên kia.
Đám người Diệp Hồng Trần rối loạn, hoàn toàn không có người tỉnh táo.
Trăm cay ngàn đắng tiến vào nhưng lại nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết trước mắt, bọn họ không cách nào tiếp thu.
Long Thành luân hãm, mọi người chết trận, không ai sống sót.
Sự thật thảm thiết như thế làm cho bọn họ không có biện pháp tiếp thu, cho dù thành công vào được thành thì có tác dụng gì chứ?
"Chẳng lẽ, chúng ta xong rồi sao?"
"Chúng ta liều mạng với dị tộc."
Cảm xúc của đám Phó Bân, Đồ tể cực kỳ nóng nảy, hơi thở bất ổn, hai mắt đỏ tươi tràn đầy sát khí, đã sắp mất khống chế.
Bọn họ hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt kích thích cực mạnh, mất bình tĩnh, một lòng chỉ muốn liều mạng với dị tộc.
Diệp Hồng Trần thất hồn lạc phách ngồi một chỗ, không rên một tiếng, mất đi sức sống.
Những người khác cũng không tốt hơn bao nhiêu, cảnh tượng thảm thiết thế này, ai có thể chịu đựng?
Dù bọn họ thành công tiến vào rồi, nhưng đối mặt với vô số dị tộc bên ngoài, chín người có thể làm cái gì.
Chỉ có mình Mộc Phàm yên lặng đi quanh Long Thành, nhìn núi đầu người, từng đôi mắt trợn tròn, chất chứa sự bất khuất, không cam lòng.
Cho dù có chết thì bọn họ vẫn không lùi bước, không chạy trốn, toàn bộ chết trận ở chỗ này.
Không lâu sau, đi tới trước một phòng ốc đổ nát, hắn thấy một thi thể không đầu.
Mộc Phàm yên lặng tới gần, nhìn thi thể quỳ rạp trên mặt đất, mặc một bộ áo giáp đã nát, là một tên tướng quân.
Hắn tiến lên ngồi xổm xuống, đột nhiên phát hiện trên mặt đất có một hàng chữ viết xiêu xiêu vẹo bằng máu, máu còn chưa khô hẳn, vẫn đỏ tươi.
"Người còn thành còn..."
Hắn im lặng một hồi, tiếp tục tới, rất nhanh lại thấy một thi thể không đầu nửa quỳ, thẳng lưng, sừng sững không ngã.
Trước thi thể không đầu cũng có một hàng chữ bằng máu.
"Cuộc đời này... Không hối hận nhập Hoa Hạ..."
Hàng chữ thứ nhất, đỏ tươi chói mắt.
Mộc Phàm đỏ mắt, xem tiếp, có một hàng chữ không rõ.
"Kiếp sau còn sẽ... Bồi hoa gia."
Mộc Phàm ngây ngốc nhìn hàng chữ này, nhớ tới kiếp trước kiếp này, hơi thở tăng dần.
"Đây là.."
Bỗng nhiên, hắn thấy tay phải thi thể ở thi thể nắm chặt vật gì đó, mở ra xem là một mảnh kim loại, bên trên có vài chữ không rõ.
"Trước..." Mộc Phàm đọc lên, đột nhiên sửng sốt.
Oanh!
Giờ khắc này, Mộc Phàm hoàn toàn bạo phát, khí thế cả người sôi trào, lập tức phá tan hư không, gây ra động tĩnh thật lớn.
Hơi thở cường đại tạo thành cột sáng chiếu tận trời cao, chấn động tám phương, khiến vô số cường giả dị tộc chú ý.
"Hơi thở thật mạnh."
"Là nhân loại cấp Truyền kỳ kia."
Trong hư không u ám, vài bóng dáng mơ hồ chú ý tới, ánh mắt đầu sát khí lạnh lẽo.
Hơi thở của Mộc Phàm rất khủng bố, bọn chúng cảm thấy có sự uy hiếp, tất nhiên phải coi trọng, thậm chí muốn trực tiếp tới mạt sát hắn.
Trong Long Thành, Mộc Phàm cô đơn đứng đó, cả người như mất đi linh hồn.
Hắn nhìn trước mắt vô số người đầu người xếp thành núi, lại xem nhìn thi thể không đầu trước mắt, rồi nhìn mảnh kim loại dính máu trong tay trong tay, lặng yên cất đi, hẳn là trước khi chết dùng máu viết ra hàng chữ này.
Hơn nữa, chữ trên mảnh kim loại mới là mấu chốt.
Hắn chưa viết xong đã bị dị tộc chặt đầu, đặt đầu ở nơi cao nhất trên núi, nơi đó có một đầu lâu vĩnh viễn không nhắm mắt.
"Nào có năm tháng yên bình, chẳng qua là bọn họ dùng máu tươi, dùng sinh mệnh đổi lấy hoà bình."
Mộc Phàm đột nhiên lẩm bẩm, hồi tưởng kiếp trước kiếp này, thế giới trước kia cùng thế giới hiện tại có gì bất đồng chứ.
Trong lúc nhất thời, hình ảnh hai thế giới trong đầu lồng ghép vào nhau, hợp nhất, tuy hai mà một.
Tới rồi giờ khắc này, Mộc Phàm mới thật sự dung nhập bản thân vào thế giới này, trở thành một phần tử của thế giới này.
"Ta hiểu được, vì sao các ngươi không tiếc mọi giá phái người đưa ta vào Long Thành."
Mộc Phàm đã hiểu ra, suy nghĩ tới điểm mấu chốt.
Vì sao cao tầng chín khu biết rõ Long Thành đã luân hãm, toàn bộ thủ vệ tướng sĩ bỏ mình, không ai sống sót còn muốn phái bọn họ lại đây.
"Hư không khắc trận, lên!"
Ngay sau đó, Mộc Phàm đột nhiên bùng nổ, tế trận bàn tản ra ánh sáng chói loá, bừng tỉnh đám người Diệp Hồng Trần đang mờ mịt, phẫn nộ, tuyệt vọng.
Mọi người đều đồng loạt nhìn qua, thấy Mộc Phàm đang bùng nổ lực lượng cường đại.
"Dị tộc, các ngươi chuẩn bị nghênh đón lửa giận của nhân loại."
Mộc Phàm gầm nhẹ một tiếng, đôi tay đột nhiên ấn trên mặt đất, từng trận văn sáng lên, chui ra từ mặt đất.
Vô số trận văn rách nát đột nhiên kết nối lại với nhau, dưới lực lượng cường đại của Mộc Phàm được chữa trị dần, hình thành một trận pháp khổng lồ hơn.
Ong!
Long Thành chấn động, đột nhiên bộc phát ra từng luồng sáng mãnh liệt, kinh động vô số sinh vật cùng cường giả dị tộc chung quanh.

Bình Luận

0 Thảo luận