Trung tâm bí cảnh có một tế đàn thật lớn đứng sừng sũng ở đó, không biết làm từ kim loại gì, khắc hoạ vô số ký tự thượng cổ.
Bên rìa tế đàn có vài nam nữ đang khẩn trương nhìn ba đầu hung thú đáng sợ, hai nam tử cùng hai nữ tử xinh đẹp.
Năm người này đúng là Tiêu Văn, mập mạp, Diệp Hồng Trần, còn có một thanh niên khác, mỗi người đều chật vật, đã bị thương rồi.
"Xong rồi!"
Mập mạp có chút kinh hoảng nhìn ba con hung thú vây đang quanh mình, mặt mũi trắng bệch.
"Rống!"
Quanh tế đàn có ba con hung thú vây kín bọn họ, nhe răng gầm gừ, âm thanh đinh tai nhức óc.
Bên trái là một thú nhân cao khoảng năm trượng, mặt người thân thú, lông dài màu đen không gió tự bay, miệng mọc răng nanh tựa như đao nhọn sắc bén lập loè hàn mang.
Nó là một trong tứ đại hung thú thượng cổ, Đào Ngột.
"Đào Ngột, Hỗn Độn, Thao Thiết, ba con trong tứ đại hung thú thượng cổ đều xuất hiện... Chúng ta xong đời rồi."
Sắc mặt Tiêu Văn hơi tái nhợt, nói rồi không ngừng đổ đan dược vào trong miệng.
Ba đầu hung thú đều là hung thú thượng cổ, trừ Đào Ngột còn có một con toàn thân bao phủ trong sương xám, không thấy được hình dáng, nó là Hỗn Độn.
Như như đám khí xám, chỉ lộ ra hai con mắt màu đỏ tươi ẩn chứa sát khí vô tận, rất khiếp người.
Một con khác là Thao Thiết, nghe đồn có khả năng nuốt trời.
Hiện tại, ba conhung thú đang từng bước ép sát, nhưng chúng nó có vẻ táo bạo, cảm giác như chúng đang sợ hãi, kiêng kị thứ gì đó.
Tiêu Văn quan sát ba đầu hung thú này, hơi thở rất dọa người, nhưng hình như chúng nó e ngại tế đàn, cố kỵ gì đó.
Điều này làm mấy người ở đây đều nhẹ nhàng thở ra.
"Ta nói này biểu ca, biểu tỷ, sao hai người các ngươi lại đi theo ta, nhìn xem hiện tại xong rồi đó." Tiêu Văn có chút cạn lời nhìn Diệp Hồng Trần cùng một thanh niên anh tuấn khác.
Thanh niên này thế mà là biểu ca của Tiêu Văn, ca ca của Diệp Hồng Trần, Diệp Thiên, là một vị thiên tài có thiên phú cực cao.
"Ca, ngươi tới bảo hộ Tiêu Văn sao?" Diệp Hồng Trần nhìn Diệp Thiên rồi hỏi.
Diệp Thiên hơi hơi gật đầu, bất đắc dĩ nói: "Hai cô nãi nãi các ngươi thật sự biết gây chuyện, thế mà xâm nhập vào loại tuyệt địa thế này."
"Nhìn cảnh tượng chung quanh, hiển nhiên nơi này là một phong ấn thượng cổ, không cẩn thận thì chúng ta đều phải ngủm ở chỗ này."
Hắn có vẻ rất nghiêm trọng.
Ngoài mặt thì Tiêu Văn không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại thầm đắc ý, nàng biết rõ nơi này là địa phương nào, là bí cảnh thượng cổ, cất giấu vô số bảo vật.
Chính là nơi mà thần linh đánh vỡ đầu đều muốn tranh đoạt, thân là người trọng sinh, nàng biết nơi này cất giấu thứ gì.
Bởi vì ở đời trước, bí cảnh này bị đánh nát, sau đó một đại ma khủng bố đã thoát ra.
Đại ma này vừa xuất thế, lập tức cuốn lên một trận gió tanh mưa máu, hủy diệt vô số văn minh, giết chết vô số thần linh, cuối cùng khiến Thần quốc tức giận.
Đáng tiếc, khi Thần quốc muốn bao vây tiêu trừ đại ma thượng cổ này, nó đột nhiên biến mất.
"Rống..."
Ba đầu hung thú gầm nhẹ, rốt cuộc không chịu nổi, chậm rãi lại gần, tuy rằng sợ hãi thứ gì đó nhưng bản năng hung thú vẫn khiến chúng nó đi tới.
"Hình như chúng nó e sợ tế đàn."
Diệp Hồng Trần đã nhận ra điều này, có chút ngạc nhiên.
Mọi người sôi nổi xoay người nhìn về phía tế đàn, chỉ thấy ở chín hướng của tế đàn, mỗi hướng đều có một sợi xiềng xích quấn quanh trung tâm tế đàn.
"Rống..."
"Ngao!"
Lúc này, ba con hung thú đồng thời rít gào, lập tức nhào về phía bốn người.
"Không tốt, mau lên tế đàn!"
Tiêu Văn hô to, xoay người chạy lên tế đàn.
Cả tòa tế đàn cao chín trượng, tản ra một hơi thở thần bí.
Bốn người nhanh chóng chạy lên tế đàn, vừa lên tới thì thấy ba con hung thú kia dừng lại, cũng không đuổi theo, ngược lại hướng về phía tế đàn gầm rống.
Chúng nó không cam lòng, không ngừng rít gào đi quanh, âm thanh vang vọng.
"Rống!"
Đột nhiên, có một tiếng rống to khác truyền đến, liền thấy từ phương xa một đầu hung thú to lớn cấp tốc bay tới, chớp mắt liền tới gần tế đàn rồi cũng ngừng lại.
"Cùng Kỳ sao?"
Mấy người trên tế đàn hoảng sợ, kinh hãi nhìn đầu hung thú đột nhiên toát ra, đúng là một trong tứ đại hung thú, Cùng Kỳ.
Tứ đại hung thú đã tập hợp đủ, đứng ở bốn hướng của tế đàn, không ngừng gầm nhẹ, làm mấy người trên tế đàn kinh hoàng, sắc mặt đều thay đổi.
"Sao tứ đại hung thú đều bị kích hoạt rồi?"
Sắc mặt Tiêu Văn tái nhợt, trong lòng hoảng hốt.
Bởi vì chỉ có nàng mới hiểu tứ đại hung thú tập hợp đại biểu cho điều gì, phong ấn thượng cổ tứ hung đã bị kích hoạt hết rồi.
Các nàng ở đang trên tế đàn, chắc chắn trốn không thoát.
"Sao lại có thêm một con?" Mập mạp sợ tới mức thịt mỡ run run.
Mấy người nhìn tứ đại hung thú, Hỗn Độn, Đào Ngột, Cùng Kỳ, Thao Thiết vây quanh tế đàn, trên thân chúng tản ra một loại ánh sáng kì dị, bao phủ toàn bộ tế đàn.
Cảnh tượng này quá dọa người, làm sắc mặt mấy người đều trắng bệch.
"Ai kích hoạt phong ấn Cùng Kỳ?" Tiêu Văn không ngừng suy nghĩ.
Điều này làm cho nàng ảo não vạn phần, sớm biết vậy thì đã không mang theo bất kỳ một người nào tiến vào, một mình tốt hơn, hiện tại hoàn toàn không có một đường sống.
"Các ngươi nhìn xem, đây là thứ gì?"
Đột nhiên, Diệp Hồng Trần kinh ngạc hô to, giơ tay chỉ về phía sau mọi người, trung tâm tế đàn có một đồ vật đang lơ lửng ở nơi đó.
Một cái đỉnh to đang lơ lửng, bị quấn quanh bởi chín sợi xích, tiên quang lượn lờ, lộ ra một hơi thở tang thương cổ xưa.
"Đây là bảo bối sao?" Hai mắt mập mạp tỏa ánh sáng hỏi.
Hắn hưng phấn nói: "Thứ này trông có vẻ rất cường đại."
"Đừng hành động thiếu suy nghĩ."
Tiêu Văn lập tức gõ đầu mập mạp, cảnh cáo: "Không thể chạm vào thứ này, nhưng chúng ta có thể tạm thời trốn trên tế đàn."
"Nhưng như thế này không phải là biện pháp nha, sớm muộn gì cũng bị vây chết ở chỗ này."
Diệp Hồng Trần u sầu nói.
Nàng nhìn ca ca Diệp Thiên bên cạnh, hỏi: "Ca, ngươi có biện pháp gì sao?"
"Không có biện pháp, thần linh tới cũng phải quỳ."
Diệp Thiên lắc đầu, tỏ vẻ không có biện pháp nào.
"Đúng rồi, đại biểu ca Diệp Thiên, không phải ngươi đã rời khỏi địa cầu sao, sao lại trở về rồi?"
Lúc này, Tiêu Văn nhớ tới chuyện này, kinh ngạc hỏi.
Chỉ thấy Diệp Thiên lắc đầu: "Trước đó thật sự đã rời khỏi địa cầu, nhưng lúc sau lặng lẽ trở về, hình như hạn chế đã biến mất rồi."
Nói đến điểm này hắn cũng cảm thấy kỳ quái, vì sao hạn chế lúc trước đã biến mất, hạn chế cường giả cấp Truyền kỳ trở lên không còn tồn tại.
"Cũng có không ít cường giả Truyền kỳ trở về như ta, bọn họ đều ẩn giấu ở địa cầu, không dám xuất hiện."
Diệp Thiên nói ra nguyên nhân, mọi người nghe xong đều đã hiểu.
Thì ra có một đám cường giả Truyền kỳ lén chạy về địa cầu, chẳng lẽ không sợ Thần quốc phát hiện, sau đó treo cổ hết sao?
"Trước tính chuyện trước mắt đi, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Hắn nhắc nhở một câu, chỉ chỉ bốn con hung thú đáng sợ vây quanh tế đàn, đều là hung thú thượng cổ, đánh không chết.
Trừ phi phát nát toàn bộ phong ấn, nếu không bốn con hung thú này sẽ không bao giờ biến mất.
"Ngàn vạn lần đừng đụng vào tiên đỉnh kia, bên trong phong ấn một đại ma thượng cổ, hồn phách tứ đại hung thú này dùng để trấn áp nó."
Tiêu Văn nghiêm túc cảnh cáo một câu.
Sau đó mấy người bắt đầu thương lượng làm sao thoát khỏi nguy cơ trước mắt.
"Lần này chúng ta cũng lấy được không ít cơ duyên, trước hết nghĩ cái biện pháp thoát khỏi nơi này đi."
Giọng nói của nàng có chút vội vàng, giống như biết được tương lai sẽ phát sinh chuyện gì.
Không bao lâu nữa, bí cảnh thượng cổ này sẽ xuất thế, sau đó dẫn tới vô số thần ma tranh đoạt, chắc chắn sẽ là cảnh máu chảy thành sông.
Đáng sợ nhất vẫn là đại ma bị phong ấn ở nơi này, một khi thoát vây, thật sự không ai địch nổi.
Đám người Tiêu Văn không hề phát hiện có một bóng người lặng yên ẩn giấu phía trên đỉnh đầu các nàng.
Người này đúng là Mộc Phàm, lặng yên đi tới nơi này, không ai phát hiện, không kinh động bất kỳ kẻ nào.
Nhìn đám người Tiêu Văn, mập mạp, Diệp Hồng Trần đang thương nghị bên dưới, Mộc Phàm có chút dở khóc dở cười.
"Nhất định là Tiêu Văn dẫn bọn hắn tiến vào." Mộc Phàm nghĩ tới điểm này.
Cô gái nhỏ Tiêu Văn này là người tương lai trọng sinh, chắc chắn biết nơi này có bí cảnh thượng cổ nên mới dẫn người tới tầm bảo tìm cơ duyên.
Hiện tại rơi vào tình cảnh này, gặp phải tứ đại hung thú.
Mộc Phàm cũng không để ý tới bốn con hung thú này, ánh mắt hắn dừng ở trung tâm tế đàn, nhìn cái đỉnh to đang lơ lửng kia.
"Hệ thống, đây là bảo vật gì, vì sao ta không nhìn thấu?" Mộc Phàm có chút ngạc nhiên, lấy trình độ luyện khí hiện tại của hắn thế mà không nhìn thấu cái đỉnh to này.
Chỉ nghe hệ thống đáp lại: "Ký chủ, đây là một tiên đỉnh, phối hợp với phong ấn tứ hung, trấn áp tà ma nào đó."
"Tiên đỉnh?"
Mộc Phàm nghe xong hai mắt tỏa ánh sáng, không nghĩ tới lại là một tiên đỉnh.
Gọi là tiên đỉnh thì chắc chắn là Tiên khí thượng cổ, đây chính là bảo vật cường đại khác với Thần khí nha.
Không nghĩ tới lại gặp được một cái tiên đỉnh ở chỗ này.
"Tốt nhất là ngươi đừng chạm vào tiên đỉnh."
Lúc này, trên vai truyền đến một giọng nói trong trẻo, cảnh cáo một câu.
Giọng nói này nhiên là của thỏ ngọc Mộng Li rồi, nàng có vẻ kiêng kị nói: "Trong tiên đỉnh phong ấn một đại ma thượng cổ, giết chóc vô số tiên nhân, không có cách nào diệt sát mới phải phong ấn trong hư không."
"Một khi nó thoát vây, không ai có biện pháp trấn áp lần nữa."
Mộng Li từng câu từng chữ nghiêm khắc cảnh cáo, không muốn Mộc Phàm mạo hiểm, thả đại ma thượng cổ bị phong ấn bên trong ra ngoài liền phiền toái.
Đáng tiếc Mộc Phàm không để trong lòng, ngược lại đang nói chuyện với hệ thống.
"Hệ thống, đại ma trong trong phong ấn ở cấp độ nào, có biện pháp giải quyết nó sao?"
Mộc Phàm dò hỏi hệ thống, muốn hỏi coi có biện pháp chơi chết đại ma bị phong ấn trong tiên đỉnh.
"Rà quét cần tốn hai ngàn tỷ, có nạp tiền hay không?"
Hệ thống trả lời làm mặt Mộc Phàm cứng đờ, trong lòng chửi ầm lên.
"Lăn, rà quét chút thôi mà tốn hai ngàn tỷ, ngươi hố tiền quen rồi sao?"
Mộc Phàm cực kỳ tức giận, mình cực cực khổ khổ kiếm tiền mà vẫn không đủ đốt cho hệ thống.
"Nói thẳng đi, tốn bao nhiêu mới có thể luyện hóa đại ma trong tiên đỉnh?"
Hắn nói ra điều mà mình quan tâm nhât, có thể luyện chết đại ma bên trong đỉnh hay không?
Diệt đại ma sẽ lấy được tiên đỉnh, đây mới là ý muốn thật của Mộc Phàm.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận