Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 520: Mọi người ngây ngốc

Ngày cập nhật : 2025-10-16 05:52:13
"Ngươi dám giết ta?"
Tên thanh niên kinh hoảng xen lẫn tức giận rống to.
Hắn chính là Già diệp thần tử, đang quỳ trên mặt đất, vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ nhìn Già Lam trước mắt.
"Ta là Thần tử Già diệp Thần tộc, nếu ngươi giết ta, chắc chắn sẽ bị Già diệp Thần tộc đuổi giết."
Già diệp thần tử còn muốn uy hiếp nhưng không nghĩ tới Già Lam đã không còn e ngại Thần tộc gì nữa.
Nàng cười lạnh, nói: "Nếu là trước đó thì ta còn lo lắng, còn hiện tại, ngươi lên đường đi."
Phanh!
Vừa dứt lời, Già Lam vỗ nát đầu đối phương, thân thể cũng hóa thành mưa máu phiêu tán, vô số sinh vật xung quanh hoảng sợ không thôi.
Quản lý Khu mậu dịch, Già Lam, đã tiêu diệt thương đoàn của Già diệp Thần tộc, không chừa một tên nào, thật sự tàn nhẫn, quyết đoán.
Điều này làm cho rất nhiều sinh vật thuộc các chủng tộc khác cảm thấy hoảng sợ, ánh mắt nhìn Già Lam càng thêm tôn kính.
Nói như thế nào thì Già diệp Thần tộc cũng là một tộc cường đại, không nghĩ tới Già Lam không sợ chút nào, trực tiếp chém giết toàn bộ.
Chọc ai không tốt, cố tình chọc người của Mộc Phàm, thực lực của Già Lam được đề cao, đã bước vào cấp bậc Chủ thần nên nàng liền tiêu diệt cả đám.
"Đi thôi, ta ở lại đây hai ngày rồi trở về địa cầu."
Mộc Phàm nhẹ nhàng phất tay, một ngọn lửa màu đen lan ra đốt tất cả thi thể thành tro tàn.
Già Lam kéo cánh tay hắn, cả hai rời khỏi nơi này.
Các sinh vật chung quanh vừa nhìn thấy cảnh này, có vài tên lập tức nhận ra Mộc Phàm, biết hắn đúng là chủ nhân thật sự của Khu mậu dịch.
"Thì ra là hắn?"
"Chủ nhân thật sự của Khu mậu dịch."
"Là nhân loại chúng ta sao?"
"Thật quen mắt nha."
Lúc này, một ít nhân loại trong Khu mậu dịch kinh ngạc nhìn Mộc Phàm, cảm giác quen mắt.
Sau khi suy nghĩ kỹ lại thì cả đám tức khắc trừng to mắt.
"Là Mộc Phàm!
"Truyền kỳ của nhân loại!"
"Trời đất ơi, ta từng xem nhiều đoạn phim quay cảnh hắn chiến đấu."
"Còn đi tế bái ở mộ hắn nữa."
Một ít nhân loại kinh ngạc hô to, bỗng nhiên nhận ra Mộc Phàm, không phải là người đã đánh bạn các chủng tộc xâm lấn.
Cuối cùng chết trận trên tinh không, sáng tạo một chương sử thi hào hùng cho nhân loại.
Không phải hắn đã chết trận rồi sao, còn được lập bia mộ tưởng niệm, vô số người tới thăm viếng.
Trong lúc nhất thời, vô số nhân loại sôi trào, hoan hô, nhanh chóng truyền tin tức về địa cầu.
Tin tức này tuyệt đối gây chấn động lớn, thần thoại Mộc Phàm vẫn còn sống, tin tức khiến vô số nhân loại phấn chấn.
Mộc Phàm còn sống!
........
Phương đông địa cầu, trong mười khu nhân loại.
Phía trước có chín khu, hiện tại thêm Khu thứ mười.
"Có tin tức truyền đến, Mộc Phàm còn sống."
Đại lão các khu đang tập trung trong phòng hội nghị đột nhiên nhận được tin tức kinh người này.
Chỉ thấy Tiêu lão kích động hỏi: "Tin tức chính xác sao, có thể chắc chắn Mộc Phàm còn sống?"
"Chắc chắn, tin tức đến từ nhân loại trong Khu mậu dịch, bọn họ tận mắt nhìn thấy Mộc Phàm xuất hiện, đi cùng nữ hoàng Già Lam."
"Nghe nói, Già Lam giết toàn bộ thương đoàn của Già diệp Thần tộc, Mộc Phàm đứng ngay bên cạnh."
Có người mở miệng nói, rất chắc chắn về tin tức này.
"Mọi người xem, đây là hình ảnh mà một người dùng trí tuệ nhân tạo quay lại."
Mọi người nhanh chóng xem, trong đoạn phim có một người xuất hiện, người này đúng là Mộc Phàm.
Vừa thấy hình Mộc Phàm, mọi người đều kích động đứng lên.
Bọn họ vốn cho rằng vị truyền kỳ này đã chết, không nghĩ tới hắn còn sống, thật sự quá tốt rồi.
"Mộc Anh, Mộc Phàm còn sống, các ngươi có thể yên tâm."
Tiêu lão nhìn một vị lão giả trong phòng, đúng là Mộc Anh, hiện tại là người quản lý Khu thứ mười.
Mộc Anh cũng rất kích động, nhìn Mộc Phàm đi cùng Già Lam trong hình, liếc mắt liền xác định đúng là hắn.
"Không sai, là hắn, hắn còn sống, còn sống liền tốt."
Mộc Anh kích động đến mức nói năng lộn xộn, trong lòng buông xuống một tảng đá lớn.
Tin tức truyền ra, khiến nhân loại địa cầu rất chấn động, bên phía yêu thú cũng chấn động.
Dù nhân loại hay yêu thú đều có vướng bận đối với sự tồn tại của Mộc Phàm.
"Ngươi còn sống..." Trên tầng đỉnh của Tụ tiên lâu, Diệp Hồng Trần kích động nhìn thiếu niên xuất hiện trước mắt.
Thiếu niên này đúng là Mộc Phàm, hắn đã trở lại.
Vừa trở về liền cảm ứng được hơi thở của Diệp Hồng Trần, hắn nhanh chóng hạ xuống.
"Hồng Trần, đã lâu không gặp nha." Mộc Phàm mỉm cười chào hỏi.
Hai mắt Diệp Hồng Trần rưng rưng, yên lặng đi tới gần, nhẹ nhàng ôm hắn, không nói một lời.
Mộc Phàm sửng sốt, ngay sau đó mỉm cười, nếu nàng chủ động ôm mà không ôm thì uổng.
Hai người ôm nhau, sau một hồi Diệp Hồng Trần mới đỏ mặt lui lại một bước, không dám nhìn Mộc Phàm, vừa rồi nàng thật gan.
"Ta gửi tin cho những người khác, kêu bọn họ tập trung ở đây."
Mộc Phàm nhìn Diệp Hồng Trần, cười nói.
"Nhanh chóng tới Tụ tiên lâu ở Khu thứ nhất."
Lúc này, Diệp Hồng Trần trộm nhìn Mộc Phàm, phát hiện Mộc Phàm trông trẻ hơn, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Những người khác nhận được tin đều kích động, hưng phấn chạy tới.
"Ha ha ha, Mộc ca, là Mộc ca gửi tin, hắn còn sống."
Mập mạp đã thấy đoạn phim, hiện tại nhận được tin nhắn từ Mộc Phàm thì kích động la to.
"Văn Văn, đi Tụ tiên lâu Khu thứ nhất, Mộc ca đã trở lại."
Mập mạp vội vã muốn chạy tới Khu thứ nhất.
"Mộc Phàm còn sống sao?"
Tiêu Văn nhận được tin, trợn mắt há hốc mồm, trong mắt tràn ngập sự kích động, đồng thời có chút bất ngờ.
Đây chính là chuyện nằm ngoài dự đoán của nàng, Mộc Phàm không chết, hơn nữa còn trở lại.
"Mộc Phàm, ta biết ngươi không chết mà."
Đám Nặc Á, Thanh Trĩ nhận được tin nhắn mời tới Tụ tiên lâu, một đám cũng kích động.
"Thật tốt quá, sư phó của ta còn sống."
Mặc Huỳnh, vị nữ đồ đệ trên danh nghĩa này khi nghe tin Mộc Phàm chết trận đã quỳ gối bên bia mộ Mộc Phàm mấy ngày, không ăn không uống.
Hiện tại vừa nhìn thấy tin nhắn từ Mộc Phàm, kích động không nói nên lời, lập tức chạy tới Khu thứ nhất.
Giờ phút này, một số người khác cũng đang chạy tới Tụ tiên lâu ở Khu thứ nhất.
"Thanh Sơn, Thiên Cao, Mặc Uyên, các ngươi đều tới sao?"
Mấy người kinh ngạc vì chạm mặt nhau trước cửa Tụ tiên lâu.
Thì ra bọn họ đều nhận được tin nhắn từ Mộc Phàm, sôi nổi chạy tới.
"Liễu Sơn, Dư Hải, còn có thống soái Quân đoàn thứ nhất, Tiêu Dục."
Diêm Thanh Sơn kinh ngạc nhìn mọi người, Tiêu Dục là phụ thân Tiêu Văn.
Không chỉ bọn hắn, thống soái Quân đoàn thứ hai, Xích Cửu Phượng cũng tới.
Còn có thống soái mới của Quân đoàn thứ ba, Diệp Thiên, ca ca Diệp Hồng Trần cũng tới.
Thống soái Quân đoàn thứ tư, Lăng Duệ.
Thống soái Quân đoàn thứ năm, Trình Thế Phi.
Thống soái Quân đoàn thứ sáu, Thần Nghĩa, hắn là phụ thân của Thần Thập Nhất.
Thống soái Quân đoàn thứ bảy, Lâm Khang cùng thống soái Quân đoàn thứ tám Liễu Sơn và Quân đoàn thứ chín Dư Hải.
Thêm thống soái Quân đoàn thứ mười, Mộc Hùng.
Không sai, chính là Mộc Hùng.
Mộc Anh trở thành người quản lý Khu thứ mười, hai vị đứng đầu Mộc gia đảm nhận hai chức vị quan trọng, địa vị cao cả.
Bởi vì Mộc Phàm nên hai người mới có thành tựu thế này.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều ngạc nhiên, Mộc Phàm lại mời thống soái cả mười quân đoàn.
"Đều tới sao?"
Tiêu lão cũng bất ngờ khi nhìn thấy mọi người.
"A, thật nhiều nhân vật lớn nha."
Mập mạp vừa tới cũng tỏ vẻ kinh ngạc khi thấy các đại lão.
Tiêu Văn nheo mắt, cười hì hì nói: "Xem ra, mọi người đều biết tin Mộc Phàm ca ca trở về."
"Chư vị, đi lên thôi."
Đúng lúc này, trong hư không truyền đến giọng Mộc Phàm.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng liền thấy phía trước xuất hiện một lỗ hổng, một cánh cổng không gian.
Mọi người sửng sốt, sau đó liền hiểu ra đây là Mộc Phàm để cho bọn họ tiến vào một không gian dị độ, hắn đã ở nơi đó chờ đợi.
"Chúng ta đi."
Đám người Tiêu lão dẫn đầu bước qua cổng không gian, chớp mắt liền tới tới thế giới của Mộc Phàm.
Mộc Phàm cùng Diệp Hồng Trần đã chờ một lúc rồi.
"Nhanh lên, chúng ta cũng đuổi theo."
Tiêu Văn, mập mạp, Nặc Á, Thanh Trĩ, Mặc Huỳnh cùng một nhóm quen biết Mộc Phàm đều bước nhanh qua cánh cổng.
Sau khi tất cả mọi người đã đi qua thì cánh cổng liền biến mất.
"Oa..."
Mới vừa vào tới, mọi người cùng đại lão các khu đều sợ ngây người.
Bọn họ nhìn xung quanh phát hiện cả đám đang đứng trên đám mây, từ trên mây nhìn xuống nhìn là một thế giới vô tận.
Cảnh tượng này nằm ngoài dự đoán của mọi người.
"Thiên, Thiên cung?"
Đột nhiên, có người ngây ngốc nhìn lên trên tầng mây cao cao, có một tòa Thiên cung tản ra ánh sáng chói lóa, tiên quang lượn lờ.
Đám mây mang theo bọn họ bay về phía Thiên cung, ánh vào mi mắt chính là một tòa Thiên môn to lớn.
"Nam thiên môn?"
"Trời đất!"
Đám mập mạp, Diệp Thiên không nhịn được mà trợn mắt há hốc mồm khi thấy Nam thiên môn.
"Chẳng lẽ chúng ta tiến vào Thiên Đình rồi?"
Tiêu Văn ngây ngẩn, ngơ ngác, trợn tròn mắt.
Nơi này chính là Thiên giới, còn Thiên cung là do Mộc Phàm tạm thời luyện chế ra.
Thiên Đình trước kia đã để lại trong vũ trụ sơ khai, Thiên Đình hiện tại do hắn chế tạo lần nữa.
"Lăng Tiêu điện!"
Mọi người được đám mây mang tới trước một tòa đại điện.
Trên điện có khắc ba chữ to, Lăng Tiêu điện.
Cả đám nhìn nhau, trong lúc nhất thời có chút khó hiểu, không phải Mộc Phàm mời bọn họ tới đây sao, vì sao lại tiến vào một thế giới vô tận, còn thấy Lăng Tiêu bảo điện trong truyền thuyết nữa?
"Có phải chúng ta đến gặp Thiên Đế trong truyền thuyết hay không?"
Tiết Tiểu Lỵ nuốt nuốt nước miếng, có chút kinh hãi hỏi.
Mọi người đều ngây ngốc, không ai trả lời được.
"Mọi người thất thần làm gì, bàn tiệc đã bày ra rồi, mau tiến vào đi."
Đúng lúc này, có hai bóng dáng thướt tha đi ra từ trong Lăng Tiêu điện, là Già Lam và Diệp Hồng Trần.
Hai nàng mỉm cười dẫn mọi người vào Lăng Tiêu điện.
Vừa vào Lăng Tiêu điện, mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn, khi thấy Mộc Phàm đang ngồi trên bảo tọa Thiên Đế cao cao, tức khắc chấn động, trợn mắt há hốc mồm.
"Chư vị, mời an tọa, buổi tiệc sắp bắt đầu."
Mộc Phàm ngồi trên cao mỉm cười nhìn mọi người.
Trong Lăng Tiêu điện có bày các bàn ngọc, mấu chốt là trên bàn xếp đầy rượu và các loại thức ăn kỳ lạ, chưa từng thấy qua, lấp lánh tiên quang.
Giờ khắc này, mọi người đều ngây dại.
"Đó... Đó là rồng sao?"
Diêm Thanh Sơn chỉ vào bàn rượu và thức ăn phía trước, trên bàn có một con rồng, đúng vậy, một con rồng màu vàng kim.
Bàn bên cạnh còn có một con Phượng hoàng, càng kinh người hơn nữa là có cả một con Kỳ lân dài ba thước, mọi người xem mà đơ ra.
"Phượng hoàng, Kỳ lân?"
"Còn có Huyền quy?"
"Trời ơi, đây là giả phải không?"
"Chúng ta tiến vào Thiên Đình?"
Tất cả mọi người ngơ ngác, một đám như máy móc chọn chỗ ngồi xuống, nhìn Mộc Phàm ngồi trên bảo tọa Thiên Đế mà sững sờ.
Hắn, hắn là Thiên Đế sao?

Bình Luận

0 Thảo luận