Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 341: Thiên sứ, tình nhân cũ sao?

Ngày cập nhật : 2025-10-16 05:51:18
Trong hư không u ám có thánh quang lóe lên.
Mơ hồ thấy được một bóng dáng mông lung từ trong thánh quang chậm rãi đi tới, như thần linh từ thiên đường buông xuống phàm trần.
Đây là một thiên sứ, có một đôi cánh trắng muốt thánh khiết, dáng người hoàn mỹ, tựa như kiệt tác của thượng đế.
Nàng là một thiên sứ nữ tính, có một gương mặt hoàn mỹ làm vô số nam nhân điên cuồng, một mái tóc dài màu vàng kim không gió tự bay, ba đôi cánh thánh khiết sau lưng vỗ nhẹ, thánh quang ngập tràn.
"Thiên sứ?"
Mộc Phàm kinh ngạc nhìn kẻ tới, thế mà là một thiên sứ xinh đẹp, giống như sứ giả thiên đường.
Tây Ma vừa thấy nàng, sắc mặc tức khắc thay đổi, có xấu hổ, khẩn trương,.. đủ loại cảm xúc.
Mộc Phàm nhìn Tây Ma, lại nhìn nhìn thiên sứ kia, một bên là Thánh thiên sứ, một bên là Đọa thiên sứ, hai thái cực.
Nhưng hắn cảm giác giữa hai bên có gian díu gì đó, trong lòng tức khắc hứng thú.
Một Đọa thiên sứ yêu một Thánh thiên sứ sao?
"Mễ Á, sao ngươi lại ở đây?"
Tây Ma xấu hổ hỏi một câu.
Mễ Á chính là Thánh thiên sứ sáu cánh trước mắt này, trên mặt nàng có vẻ tức giận.
"Vì sao ở đây, còn không phải là vì ngươi?"
Nàng phẫn nộ, giống như nàng với Tây Ma có thâm cừu đại hận gì đó.
Điều này làm cho máu tò mò của Mộc Phàm hừng hực thiêu đốt, chẳng lẽ thiên sứ thánh khiết này là tình nhân cũ của Tây Ma?
Đang nghĩ ngợi liền thấy nàng giơ tay ngưng tụ một đoàn thánh quang, oanh vào người Tây Ma.
Còn Mộc Phàm thì không bị hao tổn gì bởi vì nàng không có nhằm vào hắn, chỉ công kích Tây Ma, khiến Tây Ma đau đớn kêu la.
"A..." Tây Ma kêu thảm thiết, cả người bốc khói.
Hắn bị thánh quang thiêu đốt rất thống khổ, ánh sáng thần thánh sự khắc chế rất mạnh đối với Đọa thiên sứ, Tây Ma vốn đã trọng thương nên chịu không nổi.
Vốn dĩ đã rất thảm, hiện tại càng thê thảm hơn, cả người bốc khói, cảm giác bị thánh quang thiêu đốt thật sự không dễ chịu.
Mộc Phàm xem mà run run, trong lòng có chút xấu hổ, tính tình Thánh thiên sứ này thật nóng nảy nha, vừa thấy mặt liền đánh Tây Ma kêu thảm thiết, thật đáng thương.
"Mễ Á, mau dừng tay." Tây Ma đau đớn kêu lên.
Mà Mộc Phàm thối lui sang một bên, vui sướng hài lòng nhìn hai người, có trò hay để xem.
Quả nhiên, Mễ Á nghe xong, sắc mặt tức khắc trở nên lạnh lẽo, vỗ cánh, chớp mắt đã tới trước mặt Tây Ma, một tay nắm lấy cổ áo hắn.
"Dừng tay sao?" Mễ Á cười lạnh nói: "Tây Ma, chẳng lẽ ngươi đã quên, năm trăm năm trước, ngươi xâm nhập Thánh điện, phá hủy buổi tấn chức thần thánh của ta, còn đoạt đi Tinh khế lãnh địa thuộc về ta."
Vừa nghe lời này, Mộc Phàm đang xem kịch bỗng ngây ngẩn.
Hắn dùng ánh mắt quái dị nhìn Tây Ma, không phải Tinh khế mà gia hỏa này vừa mới cho hắn chính là cái mà nàng nói chứ, Tây Ma đoạt từ nàng sao?
Quả nhiên, sắc mặt Tây Ma mất tự nhiên, miễn cưỡng cười nói: "Đó là chuyện ngoài ý muốn, thật đó, ngươi phải tin tưởng ta, ta chỉ vô tình xâm nhập, lúc ấy chưa thấy gì cả."
"Ta thề." Tây Ma nghiêm trang giải thích.
Mễ Á lạnh lùng, hừ nói: "Đọa thiên sứ dơ bẩn, các ngươi đều thích nói dối, không thể tin một câu nào, làm bẩn thánh dự của ta, còn đoạt khế ước lãnh địa, ta đã đợi năm trăm năm, hôm nay phải tính toán rõ ràng với ngươi."
"Đừng đừng đừng, từ từ nói." Tây Ma trong lòng run sợ nói.
Hắn nhìn về phía Mộc Phàm, kinh hô: "Huynh đệ, cứu mạng a, nàng điên rồi, sẽ giết hai chúng ta."
Mễ Á nheo mắt, bỗng nhiên quay đầu liếc Mộc Phàm một cái, ra vẻ cảnh cáo, giống như đang nói ngươi dám nhúng tay sao?
Mộc Phàm buông tay, nhún nhún vai tỏ vẻ: "Các ngươi tiếp tục, ta không thấy gì hết, đây là chuyện riêng của các ngươi, ta thương mà không giúp được gì a."
Lời này làm Tây Ma tuyệt vọng, vẻ mặt khẩn trương nói: "Mộc Phàm, huynh đệ tốt, ngươi cũng không thể thấy chết mà không cứu a."
"Ngươi chính là người cầm Tinh khế, chắc chắn nàng sẽ không bỏ qua cho ngươi." Tây Ma vừa nói câu này, Mễ Á vốn dĩ không để ý tức khắc nổi giận.
Hai mắt nàng sắc bén nhìn chằm chằm Mộc Phàm, lạnh giọng hỏi: "Hắn nói thật sao, ngươi cầm Tinh khế?"
Mộc Phàm đen mặt, hung tợn trừng mắt nhìn mắt Tây Ma, thầm mắng tên này không hiểu chuyện, nói ra chuyện này không phải muốn bị đánh hả?
"Không sai, ta đã ký tên vào Tinh khế, thế nào, ngươi có ý kiến gì không?" Mộc Phàm lạnh nhạt nhìn nàng, trên mặt không có một chút sợ hãi.
Trong mắt Mễ Á loé hàn quang, tay dùng thêm một chút lực, cổ Tây Ma kêu răng rắc, Tây Ma sợ tới mức tái cả mặt.
"Mộc Phàm, cứu mạng a." Tây Ma kêu rên cầu cứu.
Mộc Phàm lại không để ý đến hắn, nhìn Mễ Á nói: "Ta nói này, ngươi tìm hắn tính sổ thì tìm, nhưng có một chuyện ngươi phải rõ ràng."
"Từ giờ trở đi, viên tinh cầu này đã là lãnh địa của ta, Tây Ma là ta bắt được, đang chuẩn bị mang đi đổi tiền thưởng, ngươi không thể giết hắn."
"Còn nữa, thu lại thần trận của ngươi, nếu không ta coi là ngươi đang khiêu khích, ngươi đã uy hiếp đến lãnh địa của ta, ta sẽ không lưu tình chút nào tiêu diệt tất cả uy hiếp."
Mộc Phàm bình tĩnh nói, mang theo sự cảnh cáo.
Vừa nghe lời này, Tây Ma đơ ra, ngơ ngác không nói gì.
Mà Mễ Á kinh ngạc nhìn Mộc Phàm, cười lạnh nói: "Nhân loại, một chủng tộc văn minh cấp thấp, có tư cách gì để ra điều kiện với ta?"
"Hiện tại, cho ngươi hai con đường, rời đi hoặc là chết."
Mễ Á kiêu ngạo nói, không để Mộc Phàm vào mắt, nhân loại đều yếu ớt, một chủng tộc văn minh cấp thấp mà thôi.
Thiên sứ là một thành viên trong Thần tộc, tự nhiên có vốn để kiêu ngạo.
Nhưng vốn này không dùng trước mặt Mộc Phàm được, quản ngươi có phải là thần hay không, chỉ cần đối nghịch với hắn thì chính là địch nhân, mà địch nhân cần phải bị chém tận giết tuyệt.
"Vậy là không thể vui vẻ rồi?" Mộc Phàm cười khẽ, vừa dứt lời, chung quanh đột nhiên toát ra vô số trận văn, thế mà có một trận pháp cường đại bên trong thần trận.
Trận pháp này bao phủ Mễ Á khiến nàng sửng sốt.
"Hư không khắc trận, ngươi là Truyền kỳ trận sư?" Mễ Á kinh ngạc đánh giá Mộc Phàm, rất bất ngờ.
Lúc này mới phát giác mình không nhìn thấu Mộc Phàm, trong lòng cảnh giác, rốt cuộc chịu nhìn thẳng vào nhân loại này.
Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Mễ Á, Mộc Phàm bình thản nói: "Ta cũng cho ngươi hai lựa chọn, một là cho ta một ngàn viên Thần thạch, ngươi có thể tuỳ ý mang Tây Ma đi."
"Thứ hai là buông Tây Ma ra, lập tức lăn, nếu không giết không tha."
Mộc Phàm nói xong lẳng lặng nhìn nàng.
Lửa giận trong lòng Mễ Á bừng lên, chưa bao giờ gặp nhân loại nào cuồng vọng như vậy, dù là nhân loại Truyền kỳ gặp được nàng cũng phải cung kính.
Hiện tại, nhân loại này không những bất kính, ngược lại còn cuồng vọng muốn khiêu chiến thần linh?
"Ngươi biết khinh nhờn Thần tộc sẽ có kết cục gì sao?" Mễ Á nén giận lạnh lùng hỏi.
Mộc Phàm nhún nhún vai: "Ta không biết, nhưng ta biết một điều, người muốn giết ta hoặc là thần linh, cuối cùng đều chết rất thảm."
"Nếu ta không lựa chọn đây?"
Mễ Á lạnh nhạt hỏi.
Nghe lời này, Mộc Phàm cười, hơi thở cả người tăng lên, cuốn một cổ gió lốc không gian tới, chấn động thần văn chung quanh.
Giờ khắc này, Mễ Á kinh ngạc, gương mặt mỹ lệ lộ vẻ kinh hãi, lần đầu tiên cảm nhận được uy hiếp đến từ một nhân loại.
"Thần sao, không phải là ta chưa từng giết, nhưng đây lần đầu tiên nhìn thấy thiên sứ, hôm nay giết một thiên sứ cũng không tệ."
Mộc Phàm chậm rãi nói thầm một câu, hồn nhiên không đặt Thánh thiên sứ sáu cánh này vào trong mắt.
Bầu không khí căng thẳng, không gian xuất hiện từng đợt sóng gợn, khí thế hai người va chạm, đại chiến sắp nổ ra.
Tây Ma khẩn trương quan sát, trong lòng lại điên cuồng hò hét, "Đánh đi, các ngươi nhanh đánh nhau đi."
Hắn nghĩ là khi Mộc Phàm cùng Mễ Á đại chiến, bản thân sẽ có cơ hội trốn đi, như vậy là vạn sự may mắn.
Đáng tiếc, nghĩ rất đẹp nhưng hiện thực lại tàn khốc.
Hô!
Hai bên không có đại chiến, Mễ Á lại thu liễm hơi thở trước, thu hồi thần uy cường đại.
Mộc Phàm kinh ngạc, tuy rằng khó hiểu nhưng cũng thu hồi khí thế.
"Tây Ma, ta chỉ hỏi ngươi một câu."
"Ngươi, có yêu ta hay không?"
Mễ Á quay đầu, nghiêm túc nhìn Tây Ma đang bị nàng nắm cổ, một câu hỏi làm hắn ngơ ngác.
"Phốc!"
Mộc Phàm thiếu chút nữa lăn ra cười, bị sặc nước miếng của mình, vẻ mặt cổ quái nhìn hai thiên sứ này, một đen một trắng, một quang minh một hắc ám.
Một Thánh thiên sứ lại hỏi một Đọa thiên sứ, ngươi có yêu ta hay không?
Tây Ma ngây ngốc nhìn Mễ Á, bị câu hỏi này làm choáng váng, thiếu chút nữa ngất xỉu.
"Ngươi.... Ách.. Ngươi có ý gì?" Tây Ma mờ mịt hỏi lại.
Trái tim nhỏ sợ tới mức đập bụp bụp.
"Ngươi có yêu ta hay không?" Mễ Á lại hỏi lần nữa.
Lần này, Tây Ma càng ngây ngốc hơn, ngơ ngác nói: "Ngươi biết mình đang nói gì sao, ta là Đọa thiên sứ, ngươi là gì còn không rõ ràng sao?"
"Ta biết rõ." Mễ Á nghiêm túc nhìn hắn.
Chỉ thấy vẻ mặt của nàng đột nhiên trở nên dịu dàng, lại hỏi: "Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi có yêu ta hay không?"
Oanh!
Đại não Tây Ma nổ vang, cái cánh rách nát sau lưng run rẩy, bị dọa đến vài cây lông vũ còn sót lại cũng rơi rụng.
Hiện trường im ắng, chỉ có Mễ Á cùng Tây Ma, một quang minh một hắc ám, đang yên lặng nhìn đối phương một cách chăm chú, hương vị ái muội dần dần tràn ngập giữa hai người.
Mộc Phàm xấu hổ, thế mà tận mắt nhìn thấy một vị Thánh thiên sứ ép hỏi một vị Đọa thiên sứ, hai bên quả nhiên có chuyện cũ mà không ai hay biết, tuyệt đối là tình nhân cũ.
Nhưng hai người không rên một tiếng, Tây Ma ngơ ngác, chẳng nói nên lời.
Tên này vậy mà đơ ra, Mộc Phàm đều nhìn không được.

Bình Luận

0 Thảo luận