Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 147: Lãnh tụ tinh thần, hắn vẫn còn, chúng ta không sợ. (6)

Ngày cập nhật : 2025-10-21 06:15:07
"Chỉ cần mọi phương diện đều phù hợp, thì sẽ bồi dưỡng."
"Các ngươi có lòng tin hay không."
Lâm Phàm giơ nắm đấm lên, kêu gào.
Chỉ trong chốc lát.
Hiện trường đang yên tĩnh nháy mắt như nồi hơi nổ tung, hoàn toàn sôi trào.
Có người kích động đến hôn mê.
Có người kích động nhảy cẫng lên.
Đây là tin tức bọn hắn có thể nghe được sao?
Đây là đãi ngộ bọn hắn có thể hưởng được sao?
"Có."
"Có."
"Có."
Vào giờ phút này, tất cả mọi người đều điên cuồng gào thét, trong lòng bọn họ, Lâm Phàm tựa như Thần Minh, là Thần Minh xuất hiện trong lúc tăm tối nhất, chỉ dẫn bọn hắn đi đến tương lai tràn ngập hy vọng.
Lão CHu đứng bên cạnh vẻ mặt hoang mang, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Ta từng nói à?
Nhưng mà đúng là đừng nói ra, mấy câu này thật sự đã điều động được tâm tình của mọi người.
Có lẽ lúc này lực ngưng tụ lòng người ở tường rào Miếu Loan, đã đạt đến mức cao nhất.
Ý chí chiến đấu của Vương Đại Bảo sục sôi, nắm chặt tay thành nắm đấm, nhất định phải cố gắng, nhất định phải xông pha khói lửa vì Lâm ca, hắn ta dường như nhìn thấy được tường rào Miếu Loan đang rực cháy ngọn lửa hy vọng.
Đây cũng không phải là tường rào Miếu Loan âm u tử khí lúc trước.
Tuy rằng con đường này không dễ đi.
Nhưng hắn ta tình nguyện vì con đường này mà bỏ ra xương máu, không oán không hối.
Lúc chiến đấu tuyệt vọng.
Sau khi chiến đấu kết thúc là hy vọng.
Tuyệt vọng và hy vọng cùng nhau ập đến, mãnh liệt và mạnh mẽ
Lâm Phàm nhìn đám người đang reo hò trước mắt, trong khoảng thời gian đi đến thế giới này, lúc này hắn đã bắt đầu chính thức tiến về phía tương lai, sẽ lấy tường rào Miếu Loan làm cơ sở, vẽ lên truyền kỳ nhân sinh của hắn.
Ngay khi lấy được hack.
Hắn đã biết, nhân sinh của mình tuyệt đối không thể không có chút tiếng tăm gì, nhất định phải dời sông lấp biển, làm ra một phần sự nghiệp vĩ đại cho bản thân.
Cái gì gọi là vĩ đại.
Hắn muốn để tất cả mọi người đều biết hắn, xem hắn như trụ cột tinh thần, lãnh tụ tinh thần, khi hắn không có ở đây, tất cả mọi người sẽ hoảng hốt, tất cả mọi người sẽ không có ai giúp đỡ.
Chỉ cần còn có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn.
Vô số người sẽ an tâm..
Hắn vẫn còn ở đó.
Chúng ta không sợ.
Ban đêm.
Tường rào Miếu Loan.
Cao Học Lương dẫn theo thê tử của mình đi vào trong phòng ngủ, ánh mắt nhìn lướt qua tất cả mọi thứ, giường, đệm chăn, tủ quần áo các loại, những thứ này ở trong thời kỳ hòa bình thì cũng chẳng là gì cả.
Nhưng bây giờ là tận thế, những dồ vật trước kia vô cùng bình thường, bây giờ lại trở nên cực kỳ xa xôi.
"Thê tử, ta không nằm mơ chứ, ngươi tát ta một cái đi."
Rõ ràng đã đi vào trong nhà, nhưng đối với Cao Học Lương mà nói, hắn ta vẫn cảm thấy mọi chuyện chỉ là một giấc mộng ảo, giống như đang nằm mơ vậy.
Chát!
"A, đau quá, vậy không phải là mơ, tất cả không phải là mơ."
Cao Học Lương hưng phấn hô lên, đột nhiên nhào lên giường, lăn lộn trên chăn đệm mềm mại, đầu vùi vào trong chăn, hít một hơi thật sâu, đó là một mùi hương xa lạ mà thân quen.
Nước mắt không nhịn được chảy ra, làm ướt chăn đệm.
"Thê tử, cuộc sống của chúng ta mới bắt đầu, thật sự bắt đầu rồi." Cao Học Lương quay đầu, trong ánh mắt tràn ngập hy vọng nói.
"Ừm."
Thê tử cũng gật gật đầu, trong hốc mắt cũng ẩm ướt.
"Thê tử, hắn nói tường rào của chúng ta thiếu người, ta thấy không bằng chúng ta tạo người đi, góp vào một viên gạch xây dựng tương lai của tường rào, cống hiến một phần sức lực của chúng ta, ngươi cảm thấy thế nào."
Cao Học Lương và thê tử là quen biết nhau sau tận thế, hắn ta cứu được từ trong tay những người khác.
Mãi cho đến hôm nay, bọn hắn vẫn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có con.
Bỏi vì bọn họ không muốn.
Không muốn để đứa nhỏ bị tận thế tàn phá, không muốn để đứa nhỏ vừa ra đời đã trải qua cuộc sống khó khăn, từ đó đối mặt với tận thế hỏng bét đến cực hạn.
Thê tử hơi đỏ mặt, vô cùng thẹn thùng.
"Đáng chết..."
Lâm Phàm đứng trên ban công, lắng nghe tiếng hoan hô từ xung quanh truyền đến tai mình, từng tiếng reo hò ẩn chứa kích động, cảm giác hưng phấn.
Đồng thời còn có vài tiếng động có vẻ hơi kỳ quái.
Trầm thấp.
Ngột ngạt.
Giống như máy đóng cọc.
Theo lý thuyết, sau khi dị thú tiến công tường rào, vốn nên âm u tràn đầy tử khí, không khí vô cùng đè nén, nhưng lúc này, tình cảnh ở tường rào rõ ràng không phải vậy.
"Thật tốt."
Lâm Phàm cảm thán.
Tường rào Bảo Phong.
Trên tường ngoài đen kịt, một ánh lửa yếu ớt xua đi bóng tối xung quanh.
"Đáng chết, thật đáng chết, Lê Bạch, ta nhất định phải tìm ngươi báo thù."
Dương Phi bị đứt một cánh tay, cực cực khổ khổ, tránh né đủ mọi nguy hiểm, đi đến tường rào Bảo Phong, hắn ta không biết nên đi đến đâu, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nơi mà hắn ta có thể nghỉ lại chỉ có nơi này.
Vết thương được băng bó đơn giản, nhưng không có thuốc men trị liệu, rất dễ bị nhiễm trùng.
Cầm miếng sắt được nung đỏ, cắn răng, đột nhiên ấn mạnh miếng sắt vào nơi cổ tay bị chặt đứt.
Xì xì xì...
Nơi bị chạm vào lập tức bốc khói trắng.
Dương Phi cắn chặt răng, trừng mắt, trên trán lập tức phủ đầy mồ hôi, cố nén cảm giác đau đớn kịch liệt, biến nó thành oán hận vô tận chôn giấu sâu trong lòng.
Xử lý xong vết thương, Dương Phi yếu ớt thở hồng hộc.
Hắn ta biết với tình hình trước mắt, dã ngoại cũng không phải nơi hắn ta có thể sinh tồn, nhất định phải tìm đến tường rào mới, Hưng Dương, Miếu Loan đều không phải mục tiêu của hắn ta.
Ngay sau đó, hắn ta nghĩ đến tường rào Hoài Phổ..
Ngày thứ hai.

Bình Luận

0 Thảo luận