Độc Giác Lang Cẩu đã sớm lăn lộn thỏa thích ở tỉnh ngoài, còn về chuyện vì sao trở về, mục đích rất đơn giản, nó muốn áo gầm về làng, rạng rỡ trở về, dạy dỗ bọn dị thú đã từng chế giễu nó một trận đau đớn.
Còn nữa, nó muốn đến tường rào Miếu Loan một chuyến.
Nói cho vị kia.
Cho dù Độc Giác Lang Cẩu ta không thần phục ngươi, nhưng ta ở bên ngoài vẫn lăn lộn rất tốt.
Giàu mà không về quê, như cẩm y dạ hành.
Đây chính là ý nghĩ thật sự của Độc Giác Lang Cẩu.
Mấy ngày sau.
Tường rào Miếu Loan xảy ra biến hóa cực lớn.
Những người sống sót lác đác gia nhập do bọn người lão Chu phụ trách, Lâm Phàm cũng không để chuyện này trong lòng, ngược lại là Liệp Sát giả trong tường rào, liên tục có người trở thành Giác Tỉnh giả.
Thực lực xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Chỉ là tinh thần bọn hắn mới tăng lên, năng lực còn rất yếu, nhưng do dù như vậy, so với trước kia cũng không biết đã mạnh lên bao nhiêu.
Lâm Phàm nhìn thấy rõ những biến hóa này, tâm tình vô cùng vui vẻ.
Trong nhà.
Lão Vương, Tiểu Hi Vọng, Lâm Phàm, Lạt Điều.
Ba người một thú đang dùng bữa sáng.
Nhìn niệm lực của Tiểu Hi Vọng đang dần dần tăng cường, hắn rất hài lòng, tuy rằng không cần đến Tiểu Hi Vọng, nhưng tương lai mười năm sau, chính là thiên hạ của đám trẻ này.
"Lãi Vương, gần đây ngươi cũng bớt chút thời gian hấp thu năng lượng trong huyết tinh, tăng tinh thần lên, trở thành Giác Tỉnh giả." Lâm Phàm nói.
"Ừm, ta biết." Lão Vương gật đầu, mặc dù hắn ta đã là Liệp Sát giả, nhưng luôn cảm thấy bản thân mình dường như chẳng có tác dụng gì, ở trong tường rào chỉ làm một vài chuyện đơn giản, khi nhân số trong tường rào không ngừng tăng lên, cũng biết rõ Lâm Phàm sẽ càng bận rộn hơn trước, cho nên không cần quấy rầy thì hắn ta sẽ không quấy rầy, chính là vì không muốn Lâm Phàm bận rộn vì những chuyện nhỏ."
"Thúc thúc, ta vẫn luôn cố gắng đó." Tiểu Hi Vọng ngẩng đầu nói.
"Thật tuyệt, cố lên." Lâm Phàm xoa đầu Tiểu Hi Vọng, mặt mũi tràn đầy yêu chiều.
Lão Vương uống cháo, "Ta nghe bọn hắn nói, ngươi đã tiêu diệt hết ba đại gia tộc của tường rào Thủ Đô, người sống sót sẽ tăng cường thực lực trong thời gian cực ngắn, từ đó cống hiến trọng đại cho việc kết thúc tận thế."
Lão Vương cảm thán nói, "Thật hy vọng có thể sớm kết thúc."
"Sẽ có một ngày như vậy." Lâm Phàm nói.
Lúc này.
Lạt Điều cũng đang ăn thịt dị thú, ngẩng đầu lên, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
"Sao vậy?" Lâm Phàm hỏi, hắn biết khi Lạt Điều ăn rất nghiêm túc, không ăn xong thịt trước mắt, tuyệt đối sẽ không có bất cứ suy nghĩ gì khác, bây giờ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhất định là có chuyện.
Lạt Điều phun lưỡi, nhìn chằm chằm vào cửa sổ, sau đó vút một tiếng, dịch chuyển không gian, xuất hiện trước cửa sổ.
"Các ngươi ăn đi, ta và Lạt Điều ra ngoài một chút." Lâm Phàm nói sau đó đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, nâng Lạt Điều trực tiếp nhảy xuống.
Lão Vương và Tiểu Hi Vọng nhìn qua cửa sổ, nhìn về phía cửa chính đang đóng chặt.
"Ba ba, vì sao có cửa thúc thúc không đi mà nhảy cửa sổ vậy?" Tiểu Hi Vọng hỏi.
Lão Vương sờ đầu con gái, "Con gái, chúng ta học giỏi, không học cái xấu, nhảy cửa sổ rất nguy hiểm."
"Ừm ừm, ta biết."
"Thật ngoan."
Bên ngoài tường thành.
Tứ chi Độc Giác Lang Cẩu chạm đất, ngẩng đầu lên, chiếc sừng trên đỉnh đầu, uy phong lẫm liệt nhìn nhân loại trên tuwòng thành.
Nó không có hứng thú với nhân loại.
Thịt ít, mẹ nó còn chẳng có năng lượng gì.
Ngược lại là thịt đồng loại, thơm ngào ngạt, ngửi mùi thôi đã biết rất ngon.
Lúc này.
Một đám người sống sót trên tường thành nhìn chằm chằm Độc Giác Lang Cẩu, mà uy phong của Độc Giác Lang Cẩu vẫn không giảm, chính là kiêu ngạo nhìn chằm chằm như vậy.
"Ta biết nó, trước kia nó từng đến chỗ chúng ta, là bạn của quản lý Lâm chúng ta."
"Rất quen, thế vì sao không có ai tiếp đãi nó."
"Ngươi thần kinh à, người ta quen với quản lý Lâm, không quen với chúng ta, biết chưa."
"Nói thì nói thôi, cứ nói ta thần kinh làm gì chứ."
Bọn hắn trao đổi, thảo luận.
Chỉ một chút, là có thể nhìn ra Độc Giác Lang Cẩu là dị thú rất đáng sợ, hình thể không lớn, nhưng cái sừng có sấm sét quấn quanh kia, đã nói con dị thú này tuyệt đối không phải là dị thú đơn giản, mà là dị thú thức tỉnh.
"Quản lý Lâm đến."
Không biết là ai la lên, đám người lập tức tránh ra một con đường.
Lâm Phàm đi đến tường thành, nhìn thấy tình hình bên dưới, lập tức vui cười, không nghĩ lại là gia hỏa này tới, khá lắm, hình thể khỏe mạnh không ít, năng lực mạnh hơn, nhìn đường vân ở ngực nó, đã đạt đến dị thú cấp bảy rồi.
Tiến hóa rất nhanh.
Xem ra ở bên ngoài nó đã liếm chếtskhông ít dị thú.
Quả thật là nhất tướng công thành vạn cốt khô, Độc Giác Lang Cẩu cũng là từ trong biển máu mà bước ra.
Chỉ là vì sao nó xuất hiện ở đây.
Ừm, nghĩ nghĩ.
Nhìn Độc Giác Lang Cẩu đang cao ngạo ngẩng cao đầu, hắn cảm thấy đối phương cố ý đến đây khoe khoang.
"Lạt Điều, chúng ta xuống dưới nói chuyện với nó." Lâm Phàm nói.
Hai mắt Lạt Điều tỏa sáng, đã rất lâu rồi không gặp Độc Giác Lang Cẩu, dị thú mà Lạt Điều có thể nhớ rõ rất ít, dù sao cũng quá bình thường, chỉ có thể nhớ được hai con là tinh tinh và Độc Giác Lang Cẩu trước mắt này.
Lúc này Độc Giác Lang Cẩu nhìn thấy Lâm Phàm và Lạt Điều xuất hiện.
Hai mắt lập tức tỏa sáng.
Nó biết thời khắc làm màu của mình đã tới.
"Đã lâu không gặp, nhìn tình hình của ngươi bây giờ có vẻ lăn lộn không tệ." Lâm Phàm cười chào hỏi với Độc Giác Lang Cẩu, tán dương nó một đợt.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận