Các thành viên im lặng.
Mặc dù đều hoài nghi đó là một loại thí nghiệm, nhưng trong lòng bọn họ, đã xác định trăm phần trăm, đó chính là thí nghiệm biến người thành quái vật.
Trước sức hấp dẫn tuyệt đối, người nào cũng sẽ thay đổi.
Người tốt cũng có thể biến thành kẻ dã tâm điên cuồng.
"ĐÚng rồi, tối hôm qua hắn nói mời chúng ta đi, có nói đó là nơi nào không?" Trương Cường hỏi.
"Không có..."
Trương Cường:...
Tường rào Miếu Loan.
Lâm Phàm quay về.
Tường ngoài có nhân viên cố định điều khiển giàn giáo lên xuống, quan sát tình hình bên ngoài.
Đi lên tường thành.
"Ôi, Lâm ca, xe này thật đẹp."
Vương Đại Bảo sờ sờ thân xe đen kịt cao quý, kinh hô, từ sau khi tận thế, rất ít khi gặp được xe Pickup anh tuấn như vậy, động lực tràn đầy, một cước đạp chân ga xuống, mạnh mẽ xông tới, cũng không phải hạng tiện nghi khác có thể so sánh.
Thượng Khí Đại Thông Maxus trong các loại xe Pickup.
Còn mới tinh, rất ít gặp.
"Ha ha, ta đổi xe Pickup lúc trước của mình với người khác." Lâm Phàm vừa cười vừa nói.
Vương Đại Bảo vừa sờ vừa nói, "Lâm ca quả nhiên là Lâm ca, nhân duyên quá tốt, nếu như ta có cái tốt hơn, chỉ cần Lâm ca mở miệng, ta cũng tình nguyện đổi."
Lâm Phàm cười cười, "Gần đây có ăn thịt dị thú hay không?"
"Có, mỗi ngày đều ăn, ăn no đến chết." Vương Đại Bảo nói.
Không còn cách nào khác, đây là con đường duy nhất để mạnh lên, muốn trở thành cường giả trong thời gian ngắn nhất, nhất định phải tiêu hao, không ngừng sử dụng, đồng thời còn muốn rèn luyện thân thể, để hấp thu năng lượng ẩn chứa trong thịt dị thú tốt hơn.
"Những ngày ta không có ở đây, tường rào không xảy ra chuyện gì chứ." Lâm Phàm hỏi,.
Vương Đại Bảo nói: "KHông có, tất cả đều bình thường."
Nói chuyện phiếm đơn giản một chút.
Lâm Phàm giao xe lại cho Vương Đại Bảo, để hắn ta bảo dưỡng, thuận tiện có thời gian đến chỗ Trần lão gia tử nhìn thử, cải tiến xe một chút.
Đi đến khu vực tường ngoài.
Đất trống đều đã được thu dọn sạch sẽ, đám người sống sót đang khai hoang mặt đất.
"Lâm ca, chào."
Đám người sống sót nhìn thấy Lâm Phàm đều cung kính hỏi thăm.
Lâm Phàm gật đầu với bọn hắn.
Đi vào tường trong, thuận đường xem Trần lão gia tử, khi đến gần phòng học đã nghe được tiếng trẻ nhỏ đọc sách, hắn đứng bên ngoài nhìn.
Bọn nhỏ trong tường rào đều được sắp xếp học tập.
Mù chữ không đáng sợ, đáng sợ là tất cả mọi người đều mù chữ, vậy thì văn minh đều xem như đứt gãy.
Mặc dù hắn không phải người của thế giới này, nhưng cũng biết mặc kệ là thế giới gì, văn minh cũng cần phải có người truyền thừa.
Hắn thấy Tiểu Hi Vọng ngồi ở giữa, cầm sách, chăm chú đọc, vẻ mặt Trần lão gia tử đứng trên bục giảng tươi cười, trong tươi cười ẩn chứa vui vẻ.
Rõ ràng tình huống bây giờ là cảnh tượng mà hắn ta muốn nhìn thấy nhất.
Mà công thần giúp tình cảnh này xuất hiện, tất nhiên là Lâm Phàm.
Lâm Phàm phụ trách chuyện ăn uống ngủ nghỉ của đám trẻ nhỏ này, đám trẻ nhỏ từng gầy như que củi, chỉ cần một trận gió là có thể thổi ngã, bây giờ đã dần dần tốt lên, chăm sóc bọn nhỏ này không có bất cứ vấn đề gì.
Quay người rời đi.
Xem xem trong khoảng thời gian hắn đi, tường rào đã xuất hiện những thay đổi nào.
Phòng y tế Miếu Loan.
Đây là thứ thiết yếu trong tận thế, cũng nhất định phải tồn tại.
KHông có người nào dám nói bản thân mình sẽ không xảy ra bệnh.
Bác sĩ có.
Nhưng thuốc men khan hiếm, rất không dễ dàng gì, đây cũng là lúc thu thập vật tư, tìm kiếm vật tư thiết yếu.
Đi tới, đi tới.
Hắn thấy được KTV.
Hắn dừng chân lại.
Đây là chỗ ăn chơi mà hắn mãnh liệt yêu cầu, khiến người đến nhớ kỹ sứ mệnh, không quên sơ tâm.
Sinh hoạt trong tận thế có áp lực rất lớn.
Nếu như có thể tùy ý rống hai cuống họng, vậy thì có tác dụng rất lớn đối với chuyện giải phóng áp lực.
Đi đến chỗ của lão Chu.
Đẩy cửa đi vào.
Chỉ thấy lão Chu đang vùi đầu sửa sang cái gì đó, hết sức chăm chú, ngay cả Lâm Phàm mở cửa cũng không phát hiện ra, yên lặng đi đến sau lưng, vỗ vai một cái.
"Ai nha, cái đờ mờ..."
Lão Chu kinh hoảng nhảy lên một cái, khi thấy là Lâm Phàm, lão Chu mới bất mãn nói, "Quay về rồi."
"Ừm, vừa quay về."
"Khá lắm, chưởng quỹ như ngươi làm thật là dễ chịu, thật sự khiến ta mệt đến ngất ngư, người nhìn số lượng những công việc này đi, ngươi chỉ cần đơn giản nói mấy câu, đã khiến ta làm đến cả người đầy mồ hôi."
"Người tài giỏi luôn có rất nhiều việc phải làm, trước đó mệt mỏi một chút, sau này sẽ dễ dàng hơn." Lâm Phàm cười ha hả, móc từ trong túi ra huyết tinh cấp ba, "Tặng cho ngươi."
"Cái này còn tạm được, ta chấp nhận." Lão Chu đắc ý cất viên huyết tinh cấp ba đi, "Chính ngươi không chừa lại cho mình à."
Lâm Phàm cho, không lấy chính là vương bát đản.
Đương nhiên, hắn ta cũng đã hỏi Lâm Phàm có hay không rồi, nếu như không có, hắn ta sẽ bỏ huyết tinh vào trong vật tư, phương châm chính là tăng thực lực của Lâm Phàm lên trước.
"Có, còn nhiều hơn ngươi nghĩ." Lâm Phàm vỗ túi, phát ra tiếng đinh đang, lão Chu nghe thấy cũng sửng sốt một chút, tiểu tử này đi ra ngoài một chuyến, lại thu hoạch tràn đầy.
Lâm Phàm rót cốc nước, ùng ục uống hết, "Đúng rồi, nói cho ngươi một số chuyện."
"Nói."
Lão Chu biết là chuyện quan trọng, nghiêm túc lắng nghe.
Lâm Phàm nói: "Lần này ra ngoài, ta đến tường rào Hoài Phổ một chuyến, giết một số người trong đó, nhưng đối phương không biết tên của ta, cũng không biết ta ở tường rào Miếu Loan, nhưng nhất định sẽ bị phát hiện."
"Có can đảm." Lão Chu dựng thẳng ngón tay cái, "Tường rào Hoài Phổ là nơi nổi tiếng như thế, cũng có thể tùy tiện đi qua."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận