Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 408: Ta làm anh hùng hình như không có vấn đề gì.

Ngày cập nhật : 2025-10-21 06:15:52
Nhưng không còn cách nào khác, bây giờ là tận thế, đã hoàn toàn đảo ngược.
"Ngươi biết không?" Lạc Thải Điệp hỏi.
"Không rõ lắm."
Lâm Phàm lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu, ngươi không nói đã hỏi ta có biết không, loại tình huống này khiến ta rất khó trả lời.
"Tường rào Ma Đô cách chúng ta gần nhất đã xảy ra chuyện." Lạc Thải Điệp nói.
Lâm Phàm biết tường rào Ma Đô, đó là tường rào còn khổng lồ hơn cả tường rào Kim Lăng và tường rào Nam Thông, có cấp bậc không khác gì tường rào Thủ Đô, nhưng rất ít khi nghe được tin tức có liên quan đến tường rào này.
Thậm chí đều không nghe nói đến có người sống sót muốn chạy đến chỗ đó.
Dù cho lúc trước khi dị thú triều xảy ra, khởi xướng tiến công với tường rào Kim Lăng, tường rào Ma Đô cũng chưa bao giờ có ý nghĩ phái viện binh đến, vẫn luôn duy trì trạng thái thần bí.
Nếu như không phải bây giờ Lạc Thải Điệp đề cập đến.
Hắn cũng quên mất còn có cái tường rào này tồn tại.
"Xảy ra chuyện gì." Lâm Phàm hỏi.
"Lúc trước tường rào Ma Đô xây dựng gần Hoàng Hải, khoảng thời gian trước bên kia xảy ra biến động, đã dẫn đến một trận thiên tai, từ đó gây ra phản ứng dây chuyền, có dị thú khủng bố xuất hiện ở bên trong tường rào Ma Đô, phá hư từ bên trong, khiến cái tường rào cỡ lớn này bị tiêu diệt."
Nói đến đây, vẻ mặt Lạc Thải Điệp rất phức tạp.
Mà Lâm Phàm khi nghe thấy tin tức này cũng rất khiếp sợ, "Chẳng lẽ tường rào Ma Đô vẫn luôn làm những cái nghiên cứu này?"
"Ừm, trước kia không xác định lắm, nhưng bây giờ đã có thể xác định, từ ba năm trước đây, tường rào Ma Đô đã không còn tiếp nhận bất cứ người sống sót nào gia nhập, phòng thủ tường thành cực kỳ nghiêm ngặt, lúc có người sống sót xuất hiện dưới tường thành, lần đầu tiên sẽ bị xua đuổi, nếu như còn không nghe, sẽ bị giết chết ngay tại chỗ." Lạc Thải Điệp nói.
Lâm Phàm chậm rãi nói, "Xem ra vẫn có người tin rằng chỉ cần cẩn thận một chút là có thể khống chế được dị thú, thật ra thanh kiếm sắc bén này không chỉ là thanh kiếm hai lưỡi, mà khi có loại ý nghĩ này, lưỡi kiếm đã chém vào đầu, còn khi nào chặt đứt chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."
"Nói không sai, chỉ là chuyện này tất cả mọi người đều không bày ra ngoài sáng mà thôi." Lạc Thải Điệp nói ra.
Quả nhiên, cái này cũng đã xác nhận ý nghĩ của Lâm Phàm.
ĐỐi với nghiên cứu dị thú, thật ra bất cứ tường rào nào có năng lực đều sẽ tiến hành nghiên cứu, chỉ là phương hướng nghiên cứu khác nhau mà thôi, có nghiên cứu chỉ tiến thành về bản thể dị thú, mà có nghiên cứu là thí nghiệm kết hợp con người với dị thú, loại thí nghiệm này tương đối tà ác, không được luân lý cho phép.
Nhưng bây giờ đang trong tận thế, luân lý ở đâu?
Đã sớm biết mất không không sót chút gì.
"Cho nên, tiếp theo cần phải chú ý chuyện gì? Hay là tường rào Kim Lăng các ngươi chuẩn bị có hành động?" Lâm Phàm hỏi.
Lạc Thải Điệp nói, "Tường rào Ma Đô đã bị hủy diệt, nhưng có rất nhiều người sống sót chạy trốn ra ngoài, ta cảm thấy dựa vào hiểu biết của ta đối với bọn hắn, bọn hắn có thể sẽ tiến hành chiếm lĩnh tường rào xung quanh, đây là chuyện ta muốn nói với ngươi, còn một chuyện nữa chính là dị thú kia xuất hiện, có thể sẽ gây ra ảnh hưởng to lớn ở chỗ chúng ta, thậm chí sẽ thay đổi cách cục trước mắt chỗ chúng ta."
Lâm Phàm nghe thấy vậy, yên lặng gật đầu.
Nếu là như vậy, quả thật sẽ có chút phiền phức, đương nhiên, hắn thì không cảm thấy lo lắng gì với chuyện này, chỉ tò mò chính là con dị thú mà Lạc Thải Điệp nhắc đến kia.
Rốt cuộc là loại dị thú gì có thể tiêu diệt tường rào Ma Đô.
Bên trong tường rào Ma Đô nhất định có cường giả.
Đây là chuyện không cần chất vấn.
Dù sao khu vực gần tường rào Ma Đô, cấp bậc dị thú cũng không thấp.
"Ta cần phải đi."
Nên nói đều đã nói, Lạc Thải Điệp đứng dậy cáo từ.
Lâm Phàm cúi đầu xem xét, trong cuộc giao lưu ngắn ngủi này, hai dĩa đồ ăn vặt trên bàn trà, trong tình huống bất tri bất giác, Lạc Thải Điệp vừa nói vừa ăn, vơi đi rất nhanh.
Xem ra mỹ thực đối với người nào mà nói, đều có sức hấp dẫn không thể cưỡng lại.
"Ta tiễn ngươi đi."
Lâm Phàm đưa Lạc Thải Điệp đến chỗ máy bay trực thăng, nhìn máy bay trực thăng bay trên bầu trời, rất hâm mộ, thôi, đến lúc cũng có thể mua một chiếc về.
Lão Chu lặng lẽ đến bên cạnh Lâm Phàm, cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tò mò hỏi. "Đến nói chuyện gì vậy?"
"Chuyện lớn."
"Chuyện lớn?" Lão Chu kinh ngạc.
"Đúng, chuyện rất lớn, tường rào Ma Đô bị dị thú tiêu diệt."
"A?" Lão Chu khiếp sợ há hốc miệng, miệng to đến mức có thể nhét được bóng đèn, "Không thể nào, chỗ kia sao có thể bị diệt?"
"Nàng nói bên trong tường rào Ma Đô bị dị thú tàn phá gây ra."
"A... Chuyện này."
Lão Chu không phản bác được, trong tận thế chuyện gì cũng có thể xảy ra, rõ ràng đang rất tốt, đột nhiên nói không còn là không còn, đó cũng là chuyện bình thường.
"Lão Chu, trong khoảng thời gian này ngươi chú ý một chút, bảo bọn người Lê Bạch chú ý tình hình tường ngoài, nếu có số lượng lớn người sống sót xuất hiện, đừng thả lỏng, bọn hắn có thể đến để cướp tường rào, đương nhiên, tường rào chúng ta không có danh tiếng gì, chưa chắc sẽ bị chú ý đến, nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn."
"Yên tâm đi, ta hiểu rồi."
Sau khi dặn dò một chút việc vặt xong, Lâm Phàm tìm được Tiểu Ái, đên trước mặt, sờ đầu nàng, "Tiểu Ái, ngươi nhìn thấy kết cục của dì kia rồi đúng không?"
Tiểu Ái còn chưa tỉnh táo lại đã nghe thấy tiếng của Lâm thúc thúc, ngẩng đầu lên, gật đầu.
"Thấy rồi."
"Nhìn thấy cái gì?"

Bình Luận

0 Thảo luận