Hoàng Thạch không biết ý nghĩ của Lâm ca, chỉ làm theo là được.
Lúc này, đối với người trong tiểu đội của Hoàng Thạch mà nói, những chuyện vừa xảy ra tựa như đang nằm mơ, vừa mới bắt đầu, bọn hắn cho rằng mình chắc chắn phải chết rồi, nhưng ai có thể ngờ được, ngay sau đó lại không có chuyện gì.
Cuối cùng, bọn hắn kết luận, Lâm Phàm thật sự quá mạnh.
Rất nhanh.
Có Hoàng Thạch dẫn đường, bọn hắn đến đại bản doanh của tiểu đội Thiết nương tử, "Hoàng Thạch, ngươi dẫn người vào bên trong dọn sạch huyết tinh cho ta."
Hoàng Thạch trừng mắt, có chút mê mang, trước kia còn muốn hỏi Lâm ca định tới đây làm gì.
Bây giờ nghe như vậy, trực tiếp nổ tung.
Đây đúng là tát đùng đùng vào mặt bọn hắn còn chưa đủ, còn muốn vơ vét hết nữa.
Nhưng mà... He he, ta thích.
Hoàng Thạch vội vàng dẫn người vào trong vơ vét, bất cứ ngóc ngacgj nào cũng không bỏ qua.
Ngoài cửa.
Lâm Phàm giống như thần giữ cửa, một người ngăn cản vô số người, không sợ nhìn thẳng vào bọn hắn, hắn nhìn thấy các đội viên của tiểu đội Thiết nương tử rất nổi giận, nhưng mà giận cũng không dám nói gì, không ai có can đảm chủ động nhảy ra.
Sắc mặt Lý Vĩnh vô cùng âm trầm.
Người quản lý vì sao còn chưa xuất hiện?
KHông, loại động tĩnh thế này, người quản lý nhất định đã biết, nhưng vì sao vẫn chưa ra mặt, nguyên nhân duy nhất chính là người quản lý biết, cho dù hắn ta có ra mặt cũng vô dụng.
Người quản lý cũng là Giác Tỉnh giả cấp bốn, so với Lý Vĩnh thì lợi hại hơn rất nhiều.
Nhưng Lý Vĩnh lại bị một quyền đánh bay, nói rõ chênh lệch thực lực giữa hai bên rất khổng lồ.
Cho nên ra hay không ra kết quả đều như nhau.
Thậm chí cho dù xuất hiện, kết quả có lẽ cũng sẽ giống như Lý Vĩnh, chính là tự chuốc nhục nhã, mất mặt vô cùng.
Cũng không lâu lắm.
Đám người Hoàng Thạch khiêng hai cái rương gỗ ra ngoài.
"Lâm ca, thật nhiều."
Hoàng Thạch mở hòm gỗ ra, bên trong tràn đầy huyết tinh, huyết tinh màu trắng là nhiều nhất, trong có có xen lẫn huyết tinh màu lam, cũng có cực ít huyết tinh màu đỏ.
Cấp một, cấp hai, cấp ba.
Không đếm kỹ, nhưng nhìn đại khái thì huyết tinh cấp một cũng khoảng một hai trăm viên, huyết tinh cấp hai có bảy tám chục viên, huyết tinh cấp ba có lẽ là tầm ba mươi viên.
Đây chính là gia sản của tiểu đội Thiết nương tử.
"Đây là huyết tinh của chúng ta." Có một đội viên của tiểu đội Thiết nương tử không cam lòng, "Vĩnh ca, đối phương đã như vậy rồi chúng ta còn có thể nhịn sao."
Lý Vĩnh không nói chuyện, hắn ta đương nhiên biết chuyện này đối với tường rào Liên Cảng chính là sỉ nhục.
Thế nhưng hắn ta biết mình không thể làm con chim đầu đàn.
Người quản lý còn không xuất hiện.
Điều này nói lên cái gì?
Nói rõ người quản lý cũng đang quan sát.
"Ta đã nói, bây giờ các ngươi có ý định xông lên thì vẫn còn kịp, chờ đến khi ta rời khỏi đây rồi, các ngươi sẽ không còn cơ hội nữa." Giọng điệu của Lâm Phàm rất ngang ngược, thể hiện ta không hề coi trọng các ngươi một chút nào.
Loại khí thế này quá bức người.
Cũng có thể chấn nhiếp mọi người.
Thấy bọn họ vẫn không làm gì.
"Đi."
Lâm Phàm vung tay lên, dẫn theo đám người Hoàng Thạch trực tiếp đi về phía trước.
Vơ vét nhiều huyết tinh như vậy, cái này khiến Lâm Phàm cảm thấy ở sâu trong lòng, gường như có một chiếc hộp Pandora nào đó được mở ra, hắn không ngờ có thể lấy được huyết tinh dễ như trở bàn tay như vậy.
Ôi chao.
Hành động như vậy thật ghê tởm.
Sao có thể lấy không huyết tinh của người ta chứ?
Trong lúc đó.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Hoàng Thạch có chút thay đổi.
Cách Hoàng Thạch nghĩ ra quả thật có chút hy sinh bản thân, nhưng khi nhìn thấy đống huyết tinh này, hắn đã biết heo mập chính là phú bà, chắc hẳn Hoàng Thạch muốn dùng một hòn đá ném trúng hai con chim.
Không chỉ có thể giúp mình một tay, mà còn có thể cột lên người phú bà, tương lai sih hoạt không lo ăn uống, muôn màu muôn vẻ.
Phú bà đúng là có hơi xấu xí một chút.
Nhưng tất cả mọi người đều không còn nhỏ tuổi nữa, chỉ thích non nớt, biết rõ là phú bà, nhưng so với thanh niên còn thú vị hơn nhiều.
Hoàng Thạch thấy ánh mắt Lâm ca nhìn hắn ta có vẻ là lạ.
Mỉm cười gật đầu.
Hắn ta còn chưa biết Lâm Phàm có ý nghĩ như vậy.
Nếu như biết, tuyệt đối sẽ kinh hô...
Lâm ca, ngươi có thể đánh ta, mắng ta, thậm chí giết ta, nhưng người không thể dùng heo mập để sỉ nhục ta, người khác thích, ta thì không thích.
Người vây xem sợ hãi tránh ra một con đường.
Lâm Phàm đi đến trước mặt Lý Vĩnh, dừng chân lại.
Vỗ vai của hắn ta.
"Ta biết trong lòng ngươi không phục, nhưng ngươi nhớ kỹ, trêu chọc đến tường rào Miếu Loan, ta chẳng cần biết hắn là ai, kết cục chỉ có một, đó chính là chết."
Nói xong.
Không để ý đến sắc mặt của Lý Vĩnh, trực tiếp rời đi.
Giờ phút này, thanh danh của tường rào Miếu Loan bắt đầu lan truyền ở tường rào Liên Cảng.
Hắn sợ bọn họ đến tường rào Miếu Loan gây chuyện sao?
Nhất định không sợ, A Quyền cũng không phải ăn chay đâu.
Giác Tỉnh giả dịch chuyển không gian cấp bốn, hơn nữa đầu óc còn không được bình thường, so với người bình thường lại càng khủng bố hơn.
Lý Vĩnh nhìn chằm chằm bóng dáng đang đi ngày càng xa kia.
Lửa giận trong lòng cháy hừng hực, tay siết chặt thành nắm đấm, cho dù không cam lòng, nhưng cũng không có cách nào khác, hắn ta hoàn toàn không phải là đối thủ của đối phương.
Ở đằng xa.
Người quản lý của tường rào Liên Cảng đứng trong bóng tối, nhìn tình hình ở bên này.
Hắn ta đã sớm xuất hiện, ngay khi Lâm Phàm gây chuyện, hắn ta đã biết, nghĩ đến có người can đảm dám đến đây làm càn, sao có thể chấp nhận được, rồi thấy Chung Hồng Yến bị một quyền đấm chết.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận