"Mời tất cả mọi người tập hợp, Lâm ca đã bắt gia hỏa đánh Lục Sơn bị thương về."
"Mời tất cả mọi người..."
Lặp lại.
Nghe được tin tức này, lão Chu đứng phắt dậy, há hốc mồm, tỏ vẻ vô cùng khiếp sợ.
Cái gì?
Hắn đã bắt người về rồi?
Hắn ta biết mục đích Lâm Phàm ra ngoài rất có thể là vì báo thù cho Lục Sơn, nhưng hắn ta thật sự không ngờ đến, Lâm Phàm còn có thể bắt đối phương về, nói thật, tin tức này có chút khủng bố.
"Móa, tiểu tử này trâu bò thật."
"Không được, ta phải đi xem một chút."
Lúc này, Lục Dĩnh đang đợi trong phòng bệnh nhìn ca ca nằm trên giường bệnh, trong mắt tràn đầy lo lắng, tuy rằng tình hình của ca ca đang dần chuyển biến tốt đẹp, nhưng nàng vẫn rất đau lòng.
Đột nhiên, tiếng loa phát thanh vang lên.
Lục Dĩnh trừng mắt, đột nhiên đứng dậy.
Lâm ca đã bắt đối phương về rồi?
Nàng thật ra chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có thể báo thù, bởi vì đối phương là người của tường rào Liên Cảng, thực lực đó nàng tuyệt đối không thể chống lại được.
"Ca, ngươi nghe thấy không, gia hỏa đánh ngươi đã bị Lâm ca bắt về rồi."
Lục Dĩnh nắm lấy tay Lục Sơn kích động nói.
Lục Sơn đang nhắm mắt dường như có phản ứng, ngón tay giật giật, tình hình này khiến trong lóng Lục Dĩnh càng kích động hơn, nàng biết ca ca đang khôi phục theo hướng tốt nhất.
"Ca, bây giờ Lâm ca đang triệu tập mọi người lại, ta biết Lâm ca nhất định sẽ hung hăng trừng trị đối phương, ngươi không nhìn thấy, vậy hãy để ta đi xem thay ngươi, chờ ngươi khỏe rồi, ta sẽ kể lại cho ngươi nghe."
Sau khi nói xong, Lục Dĩnh rời khỏi phòng bệnh.
Lúc này trên quảng trường tụ tập rất nhiều người, bọn hắn ngẩng đầu nhìn Trần Thiên Minh đang bị treo trên không trung, nghị luận ầm ĩ, chuyện Lục Sơn gặp phải bọn hắn đều biết, ra ngoài săn giết dị thú, mang vật tư về cho tường rào, ai có thể ngờ được lại suýt chút nữa bị người ta giết chết.
Bọn hắn vô cùng hận tên gia hỏa của tường rào Liên Cảng kia.
Bây giờ biết được người đã bị bắt về, cả dám đều vô cùng kích động.
Lục Dĩnh xuất hiện, vừa liếc mắt đã nhận ra người đang bị treo trên không trung chính là người đã đả thương ca ca của nàng.
Lửa giận trong lòng bùng lên.
Nhưng nàng nhịn được, bởi vì nàng biết ngày chết của gia hỏa kia đã đến rồi.
Lâm Phàm thấy mọi người đều đã đến, giơ tay lên ra hiệu, toàn trường lập tức lặng ngắt như tờ.
Hoàng Thạch đứng bên dưới vô cùng khiếp sợ.
Đây chính là uy vọng.
Hiện trường vừa rồi rất ồn ào, Lâm ca chỉ mới giơ tay lên ra hiệu, một chút âm thanh đều không còn.
Điều này nói lên chuyện gì?
Nói rõ trong lòn mọi người vô cùng kính trọng Lâm ca, Lâm ca ở trong lòng mọi người có uy vọng cực cao.
Lâm Phàm giơ tay chỉ về phía Trần Thiên Minh đang bị treo kia, "Hắn chính là Trần Thiên Minh của tường rào Liên Cảng, Lục Sơn của chúng ta chính là do hắn làm hại, nếu như không phải được cứu chữa kịp thời, Lục Sơn có thể đã chết.
KHi ta biết chuyện này, vô cùng đau lòng, mà nhiều hơn thế nữa là tức giận, cho nên ta đến tường rào Liên Cảng bắt hắn về đây, tuy rằng tường rào Miếu Loan chúng ta chỉ là tường rào cỡ nhỏ, nhưng ta muốn nói chính là, không có người nào có thể tùy tiện bắt nạt chúng ta, nếu có, vậy thì kết cục của người đó cũng sẽ giống như hắn."
Đám người hoan hô.
Từng người đều vô cùng nhiệt huyết.
"Người quản lý vạn tuế."
"Người quản lý vạn tuế."
Giờ phút này, cảm giác Lâm Phàm mang lại cho bọn hắn là vô cùng an toàn, đây là chuyện trước nay chưa từng có.
Lục Dĩnh bên dưới, mặt mũi vô cùng cảm kích nhìn Lâm Phàm.
Hai mắt của nàng hơi đỏ lên.
Trần Thiên Minh bị trói treo trên kia, vẫn còn một chút ý thức, hắn ta biết mình xong đời rồi, muốn cầu xin tha thứ, nhưng không có một chút sức lực nào.
Lâm Phàm vô cùng hài lòng với tình huống trước mắt.
Cái hắn cần chính là hiệu quả như vậy.
"Các ngươi nói xem, làm thể nào để xử lý hắn." Lâm Phàm hỏi.
"Đánh chết hắn."
"Chơi chết hắn."
"Treo chết hắn."
Trong tiếng phẫn nộ và gầm gừ vang lên, cuối cùng cũng sẽ một ít ý tưởng kỳ quái, nhưng những người này cũng không ảnh hưởng đến hiệu quả chính.
"ĐƯợc, vậy thì đánh chết hắn, thả hắn ra, sống hay chết giao cho các ngươi." Lâm Phàm vung tay lên.
Trần Thiên Minh đang bị treo trên không trung bị thả xuống mặt đất, lập tức, một đám người lao đến, dẫm đạp lên người Trần Thiên Minh.
"Đừng đẩy nữa, ta còn chưa dẫm lên đâu."
"Cầu xin các ngươi, cho ta đạp một cái, chân ta vội đến chết rồi."
Chu Thế Thừa đi đến bên cạnh Lâm Phàm, "Tiểu tử ngươi thật là khủng bố, quả thật bắt hắn từ tường rào Liên Cảng về đây, người ta không ngăn cản ngươi sao?
"Ngăn cản? Lấy cái gi mà ngăn cản ta, thuận thuận lợi lợi, không có vấn đề gì cả." Lâm Phàm nói.
"Ta vừa mới biết được ngươi đã mang theo rất nhiều huyết tinh quay về, ở đâu ra thế?"
"Người ta tặng."
...
Lão Chu không phản bác được, nếu như hắn ta tin lời Lâm Phàm nói, vậy thì gặp quỷ rồi.
Lâm Phàm nói, "Lão Chu, xem như ta đã phát hiện ra biiện pháp phát tài nhanh nhất rồi."
"Ngươi đừng nói, ta hiểu rồi, người ta chủ động đưa huyết tinh cho ngươi chứ sao."
"Không sai, ha ha ha ha..."
Sau khi nói đến đây, bản thân Lâm Phàm không nhịn được mà cười ra tiếng.
KHi bọn hắn nói chuyện với nhau, Lục Dĩnh đã đi đến trước mặt Lâm Phàm, cúi đầu thành kính nói, "Lâm ca, cảm ơn ngươi đã báo thù giúp ca ca của ta."
Lâm Phàm nói, "Đừng như vậy, đây là chuyện ta phải làm, Lục Sơn ca có ơn với ta, ta làm sao có thể ngồi nhìn mặc kệ, ta chỉ làm chuyện mà ta nên làm."
Lục Dĩnh nhìn về phía Lâm Phàm, ánh mắt tràn đầy cảm kích.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận