"Nếu như lấy Trung y để trị liệu, thế thì chính là tìm kiếm thuốc thay thế, ví dụ như vỏ cây thuốc phiện, gai dầu, v.v., nhưng hiệu quả cũng không cao, phần lớn là phải dựa vào ý chí của đối phương, ý chí cường đại cưỡng ép cai nghiện, sẽ làm hỏng thân thể, sở dĩ phải dựa vào thuốc men, là phải làm từ từ."
Bác sĩ nói những gì mình biết ra.
"Được, biết rồi, ngươi đi làm việc trước đi." Lâm Phàm gật đầu.
Bác sĩ thu thập xong đồ rồi đi.
Lão Chu nhìn về phía Lâm Phàm nói, "Làm thế nào?"
Lâm Phàm vuốt cằm, phân tích, "Căn cứ theo ta suy tính, thời gian hắn nghiện hơi ngắn, thuộc về phần thử nghiệm, trực tiếp cưỡng chế giúp hắn từ bỏ, hắn thân là Giác Tỉnh giả, thân thể cường tráng, không có vấn đề gì."
Đây là cách duy nhất hắn có thể nghĩ đến.
Lão Chu cảm thấy có thể thực hiện được.
Sau đó, Lâm Phàm bảo lão Chu tìm cho mình xích sắt, trực tiếp trói A Quyền lại, tuy rằng muốn dùng xích sắt trói một Giác Tỉnh giả cấp bốn dúng là nằm mơ, nhưng mà quá trình nên có thì vẫn phải có.
Chứ đừng nói là, còn có Lâm Phàm hắn canh chừng.
Muốn chạy là chuyện không thể nào.
Chờ mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.
A Quyền bị đánh ngất đã thức lại, hô hào muốn tiêm.
Lâm Phàm và lão Chu im lặng nhìn.
"Thứ đồ chơi này thật hung ác, thậm chí ngay cả Giác Tỉnh giả cũng có thể nghiện." Lão Chu nói.
Lâm Phàm nói, "Đương nhiên rồi, thứ đồ chơi này ai dính vào mà không nghiện, đừng nói là dựa vào ý chí, cái gọi là ý chí cũng rất gạt người."
"Ừm, hoàn toàn chính xác, có không ít bài nghiên cứu khoa học có liên quan đến phương diện này, đúng là không dùng được."
"Theo ta thấy, chịu đựng một hai lần là được."
Ngay khi bọn hắn nói chuyện với nhau.
A Quyền giãy dụa càng mạnh hơn, tiếng xích sắt rầm rầm vung lên.
Nhưng mà hắn ta đang phát tác cơn nghiện, tất cả năng lực của hắn ta dường như đều không thể thi triển ra được, ngay cả xích sắt cũng không thể giật đứt.
"A Quyền, nhịn xuống, dựa vào ý chí của ngươi chiến thắng thứ đồ chơi này." Lâm Phàm nói.
Theo thời gian trôi qua.
Toàn thân A Quyền đều thấm ướt mồ hôi.
Lúc này.
Tường rào Kim Lăng.
La Minh nhìn huyết tinh và thịt dị thú trước mặt mà sợ ngây người.
"Trình trướng quân, đây đều cho ta sao?" La Minh đã khi nào được nhìn thấy nhiều huyết tinh như vậy, trái tim không nhịn được đập vang dội.
Trình tướng quân nói, "Đương nhiên, đây đều là cho ngươi, bây giờ ngươi chỉ là Giác Tỉnh giả cấp hai, quá thấp, nhất định phải trong thời gian ngắn nhất, tăng năng lực của ngươi lên, cho nên huyết tinh và thịt dị thú, muốn bao nhiêu có bấy nhiều."
La Minh vui mừng, vội vàng đứng dậy, cúi đầu cảm tạ Trình tướng quân, "Tạ ơn tướng quân đã coi trọng, La Minh ta nhất định sẽ xông phá khói lửa vì tướng quân."
"ĐƯợc, ngươi có được ý nghĩ này là tốt." Trình tướng quân rất hài lòng gật đầu, tên tiểu tử trước mắt này rất thức thời, chỉ cần nghe lời, hoàn toàn có thể bồi dưỡng thật tốt.
La Minh nói, "Tướng quân, có chuyện này ta không biết có nên nói hay không."
"Ngươi nói đi."
"Chính là người mà tướng quân phái đến đón ta, nữ nhân tên là Lạc Thải Điệp, có vẻ như không nghe lời tướng quân lắm, muốn để ta ở lại tường rào Diêm Hải, nếu như không có hai vị đại ca kia, sợ là ta đã không thể gặp được tướng quân." La Minh chỉ muốn khiến nữ nhân này chịu khổ một chút, mẹ nó, đàn bà thúi, quá tiện.
Trình tướng quân nói, "Sao thế? Vừa đến tường rào, đã nghĩ đến chuyện tranh công cho bọn họ, muốn bấu víu quan hệ."
"KHông dám." La Minh có vẻ như đã nghe được bóng gió trong đó, vội vàng cúi đầu, không dám có bất cứ ý nghĩ gì.
Trình tướng quân vỗ vai La Minh, "Cố gắng đi, ta rất xem trọng ngươi, còn nữa nàng là người của thủ trưởng, nếu như ngươi có thể giữ mối quan hệ tốt với nàng, thế thì tốt hơn nhiều, nhưng không còn cách nào cả, nàng có thành kiến với ngươi, nhưng mà ta lại xem trọng ngươi, cảm thấy tài năng của ngươi có thể đào tạo, cho nên, người khác có ý kiến gì, có ta ở dây, sẽ không có ai dám làm gì ngươi."
"Vâng, đa tạ tướng quân coi trọng."
La Minh cung kính vạn phần, hắn ta xem như đã hiểu ra, giữa Trình tướng quân này và vị thủ trưởng kia có tranh đấu, nếu không cũng chẳng thể nói ra lời như vậy.
Ý tứ chính là muốn nói cho hắn ta biết, bây giờ ngoại trừ ta ra, sẽ chẳng có ai bồi dưỡng ngươi như ta đâu.
Hắn ta hiểu, thật sự hiểu, nếu như nghe không hiểu, thế thì cũng không thể nào sống đến bây giờ.
Sau khi TRình tướng quân đi rồi.
La Minh kích động nhìn huyết tinh và thịt dị thú ở trên bàn, hô lên một tiếng, trực tiếp nhảy ào lên, vô cùng kích động gào thét, những thứ này, trước kia hắn ta đều nghĩ đến trong mơ.
Bây giờ lại chân thật bày ra trước mắt.
La Minh nắm lấy một viên huyết tinh cấp ba, ánh mắt điên cuồng, "Từ khi ta rời khỏi tường rào Diêm Hải, ta đã biết bánh răng vận mệnh của ta cuối cùng cũng chuyển động rồi, ta nhất định phải nắm lấy cơ hội lần này, nhất định."
Sáng sớm.
Lâm Phàm và lão Chu đang ở trong phòng điều trị.
Nhìn chằm chằm A Quyền.
"Ta nói Lâm ca của ta à, một người chịu là được, ngươi cần gì phải lôi kéo ta đứng luôn cả đêm làm gì?"
Lão Chu khóc không ra nước mắt, thật sự hay lắm, đứng đến ban đêm, khi màn đêm buông xuống, chính là thời điểm tốt quay về ngủ, ai ngờ đến, hắn ta vừa định đi, đã bị Lâm Phàm kéo lại không cho đi, đứng một cái là đứng luôn cả đêm, đến hừng đông, mí mắt của hắn ta đã đánh nhau tơi bời rồi.
"Lão Chu, suy nghĩ của ngươi không đúng, sau này hắn sẽ là một thành viên của chúng ta, thành viên có chuyện, ngươi cảm thấy mình có thể ngủ được sao?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận