Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 158: Tường rào Hoài Phổ trông chừng kỹ xe cho ta. (4)

Ngày cập nhật : 2025-10-21 06:15:07
Hai tiếng trầm đục vang lên.
Nam tử hung hăng và nam tử tóc vàng trực tiếp bị nện đến mức thân thể biến dạng, một người lồng ngực lõm xuống, một người thì bị vỡ đầu, một lượng lớn chất lỏng sền sệt chảy ra.
Lâm Phàm ném thi thể sắp bị xé thành hai trong tay sang một bên.
Khi chuẩn bị giải quyết nữ tử tóc ngắn cuối cùng.
Lại nghe thấy âm thành sàn sạt.
Quay đầu nhìn lại, không ngờ nữ tử tóc ngắn kia lại đang cởi quần áo.
"Ngươi là gì thế?" Lâm Phàm hỏi.
Sắc mặt nữ tử tóc ngắn trắng bệch, vô cùng hoảng sợ, miễn cưỡng nở một nụ cười, "Ta muốn cho ngươi nhìn thân hình của ta, ta hữu dụng, ta cảm thấy ta còn có thể sống được."
Nữ nhân trong tận thế được xem là giống loài thưa thớt.
Nàng đương nhiên phải nắm lấy cái ưu thế này.
Trong cái nhìn của nàng, lỡ như có ngày nào đó, cho dù đoàn đội của nàng bị phản sát, chỉ cần mình chủ động một chút, chắc chắn có thể giữ được mạng sống, bây giờ cái ngày bị phản sát này đã đến, nàng lập tức không chút do dự mà bắt đầu thử nghiệm.
"Các ngươi là người nơi nào?" Lâm Phàm không ngăn cản đối phương thoát y, chỉ hỏi thăm lai lịch của bọn họ.
"Chúng ta đến từ tường rào Hoài Phổ."
Khá lắm, bên trong tường rào Hoài Phổ đúng là không nuôi người rảnh rỗi mà.
Sao có cảm giác đều rất thích làm việc như vậy.
"Người sống sót trong tường rào Hoài Phổ các ngươi, có phải đều thích làm việc nhân lúc cháy nhà hôi của hay không?" Lâm Phàm hỏi.
Đối mặt với câu hỏi như vậy, nữ tử tóc ngắn có chút hoang mang, thế mà trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thể nào, chỉ có thể ấp a ấp úng nói.
"Bọn hắn làm, ta không phải, ta là bị ép."
Nữ tử tóc ngắn cởi quần áo rất nhanh.
Gần như chỉ còn lại nội y.
Lâm Phàm giơ tay lên, cản nàng lại, lời này nghe đến mức lỗ sai sắp mọc kén luôn rồi, ai ai cũng nói mình bị ép, hắn thật sự rất muốn hỏi, rốt cuộc thì có ai là không bị ép.
"Ngươi có thấy cái súng này không?"
Nữ tử tóc ngắn gật đầu.
"Cầm lên."
Nữ tử tóc ngắn không hiểu ý của Lâm Phàm, nhưng vẫn làm theo lời hắn, run lẩy bẩy nhặt súng trên mặt đất lên.
"Con người ta không thích sử dụng thủ đoạn bạo lực với nữ nhân, bản thân ngươi tự dùng súng đi, nổ súng tự kết thúc bản thân." Lâm Phàm nói.
Nữ tử tóc ngắn rất sợ hãi.
"Bỏ qua cho ta đi."
Nức nở cầu xin tha thứ, đối với nam nhân mà nói, đều có uy hiếp trí mạng.
"Đừng lằng nhằng, nổ súng, không đau đớn chút nào đâu." Lâm Phàm nói.
Đều đã cướp giết bản thân mình, còn muốn cầu xin tha thứ, đây là chuyện không thể nào.
Từ khi giết đủ nhiều dị thú.
Lòng nhiệt huyết kia của hắn, cũng đã sớm lạnh như băng.
Nữ tử tóc ngắn run rẩy giơ súng lên, nhắm ngay huyệt thái dương, nhưng từ trong ánh mắt của nàng có thể thấy được, nàng thật sự không muốn chết, tuyệt vọng hét lên một tiếng, chĩa họng súng về phía Lâm Phàm, bóp cò.
Đùng đùng đùng!
"Chết đi..."
Lâm Phàm động cũng không động, giơ tay lên, nắm lấy viên đạn bắn tới.
Trong nháy mắt.
Tiếng đạn lao vút đi, phập một tiếng, xuyên qua trán nữ tử tóc ngắn.
Lâm Phàm bắt đầu lục soát trên người bọn họ, thật sự tìm được huyết tinh, có cấp một, cũng có cấp hai, nhưng tối đa cũng chỉ cấp hai, hai loại cấp bậc này cộng lại cũng có mười mấy viên huyết tinh.
"Giết người cướp của, đúng là thật thoải mái, đây chính là cảm giác sung sướng khi không làm mà hưởng sao?"
Lâm Phàm tự lẩm bẩm, cất kỹ huyết tinh.
Đi đến xe mình, mắt nhìn lốp xe.
"Ha ha, may mắn ta có chuẩn bị, nếu không thật sự chỉ có thể đi bộ."
Sau khi thay xong lốp xe, tiếp tục đi đường.
Ấn tượng về tường rào Hoài Phổ lại khắc sâu thêm.
Hắn thấy.
Mức độ nguy hiểm của tường rào này chỉ sợ không kém gì bang Florida.
...
Tường rào Diêm Hải.
Lương Hồng nhìn Lê Bạch.
Lê Bạch cũng đang nhìn Lương Hồng, quan hệ giữa hai người dù là sinh sống tại một tường rào, nhưng cũng không gặp nhau quá nhiều.
Nhưng sau khi trải qua dị thú triều, còn cả chuyện của Lâm Phàm nữa, quan hệ của hai người đã hơi quen thuộc hơn một chút.
Lương Hồng muốn biết sau khi Lê Bạch đến tường rào Miếu Loan đã xảy ra chuyện gì.
Lê Bạch không muốn để người ta biết, hắn ta ở tường rào Miếu Loan đã trải qua chuyện gì, ý chí chiến đấu sục sôi của hắn ta đã trôi qua, cuối cùng bị vả mặt đùng đùng, bây giờ đối mặt với ánh mắt hỏi thăm của Lương Hồng, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Nghĩ nghĩ.
Hít sâu.
Lê Bạch đi đến trước mặt Lương Hồng, "Chuyện giữa ta và hắn đã xóa bỏ, nói chuyện với nhau rất tốt, ngươi nhìn xác hai con dị thú ta mang về đi, là hắn cho ta đó, từ nay về sau, đội Bạo Long giải tán đi, không còn tồn tại nữa, ta hy vọng ngươi có thể không hỏi đến chuyện này nữa, ta không muốn nhớ lại chuyện cũ của mình."
Nghe thấy vậy.
Lương Hồng thở nhẹ một hơi.
Không có việc gì thì tốt.
"Ta hiểu rồi." Lương Hồng gật đầu.
Lê Bạch không nói gì thêm, mỉm cười không hé răng, quay người muốn rời khỏi.
"Lê Bạch."
"Hả?"
"Không phải ngươi bị đánh đấy chứ?"
Xoạt!
Lê Bạch suýt chút nữa ngã sấp xuống, nở nụ cười, "Sao có thể chứ, ta sao lại bị đánh chứ, chỉ là ta biết người ta không sai mà thôi, ta là người coi trọng đạo lý."
Lương Hồng ôm thái độ hoài nghi đối với lời Lê Bạch nói.
Thật sự không bị đánh sao?
Nàng không tin.
Mặc dù biểu hiện của Lê Bạch rất bình thường, nhưng loáng thoáng có thể nhìn ra được cảm giác mất mát.
Vì sao lại mất mát?
Trừ khi bị đánh, vẫn là bị đánh, không còn nguyên nhân gì khác.
Lê Bạch rời đi, đi rất vội, hắn ta sợ đi chậm, sẽ bị nhìn thấu.
Đồng thời cũng không lâu lắm.

Bình Luận

0 Thảo luận