Trong phương diện phòng ngự, dị thú khác tuyệt đối không thể nào so sánh được.
Lời Tiểu Ái hiện lên trong đầu, càng thêm kiên định với quyết tâm của mình, không có bất cứ vấn đề gì.
Lúc này.
Đám Giác Tỉnh giả và Liệp Sát giả xung quanh nghe thấy lời Hàn thủ trưởng nói.
Có người hiện lên vẻ mặt không cam lòng.
Nhưng cũng có người nghe theo lời Hàn thủ trưởng nói, yên lặng lui lại, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào, tìm kiếm hy vọng sống sót.
"Thủ trưởng..." Lạc Thải Điệp nhìn về phía thủ trưởng, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng giờ phút này yết hầu như bị kẹt lại, cũng không nói được gì.
Hàn thủ trưởng xua tay, ra hiệu Lạc Thải Điệp không cần nhiều lời.
"Không, ta sẽ không đi, ta phải ở lại chỗ này." Trình tướng quân bên cạnh vẻ mặt kiên định, "Tường rào Kim Lăng có hơn phân nửa tâm huyết của ta, bảo ta từ bỏ nơi này, chạy đi như chó nhà có tang, ta không làm được, cũng không muốn làm, cho dù có chết, ta cũng phải chết ở chỗ này."
Đối với Trình tướng quân mà nói, hắn ta đã dâng hiến toàn bộ tinh lực của mình ở nơi này, tranh đoạt quyền quản lý tường rào với đối phương cũng thế, cho dù đồng quy vu tận ở đây cũng không tiếc.
"Lão Trình, ngươi..." Hàn thủ trưởng nhìn về phía đối phương, hiểu được ý nghĩ của đối phương, nhưng cũng biết đối phương đã quyết tâm, hắn ta biết nói gì cũng vô dụng, một khi đã quyết đinh, thì đối phương sẽ không thay đổi.
Trình tướng quân phất tay, không muốn nghe thêm lời nói nhảm, mà nhìn xung quanh, ánh mắt kiên định nói, "Có ai đồng ý theo ta ở lại liều mạng với đám súc sinh này?"
Đối mặt với ánh mắt của Trình tướng quân.
Có người cúi đầu không dám đối mặt, có người thì ánh mắt hừng hực nhìn Trình tướng quân.
"Ta."
"Tính thêm ta nữa."
"Ta cũng tình nguyện ở lại nơi này."
"Đi cũng không biết đi đâu, bên ngoài còn chỗ nào tốt hơn chứ, đã như vậy, chẳng bằng đường đường chính chính liều mạng với chúng, chết cũng có chút giá trị."
Có người tình nguyện ở lại, đương nhiên cũng có người không muốn.
Nhưng vào loại thời điểm này, sẽ không miễn cưỡng ý muốn của đối phương, dù sao đây vốn là tình huống tuyệt vọng, cũng là lúc nên chia tay, chạy đi có thể tìm được đường sống, ở lại nơi này thì nhất định sẽ chết.
Đây là chuyện không cần phải chất vấn.
Trình tướng quân rất hài lòng gật đầu, đều tràn ngập cảm kích với những người có thể ở lại, đương nhiên, những người không muốn ở lại kia, hắn ta cũng không nói gì thêm.
Hàn thủ trưởng có vẻ như nghĩ đến gì đó, "Cuối cùng ngươi sẽ tự tay kích nổ đạn hạt nhân?"
Đây là cần dùng tay để làm, có một vài dị thú có thể tản ra một loại công kích khiến thiết bị mất tác dụng, bởi vật đạn hạt nhân chôn dưới mặt đất này cần phải nhập mật mã bằng tay để khởi động, mật mã cũng chỉ có hai người bọn họ biết.
"Đúng." Trình tướng quân không chút do dự gật đầu.
Hàn thủ trưởng nói, "Người bình thường còn đang ở trong hầm trú ẩn đó."
Một khi kích nổ, những người trốn trong hầm trú ẩn kia nhất định sẽ chết.
"Tường rào Kim Lăng đã sắp không còn rồi, cái gì mà bình thường với không bình thường, để mặc cho con dị thú thức tỉnh cấp chín này còn sống, vậy thì tất cả tường rào nơi này đều sẽ bị huỷ diệt, nếu như ngươi muốn cứu bọn họ, vậy thì để bọn hắn chạy đi, có thể trốn thì trốn, dù sao thì cũng tốt hơn là chết." Trình tướng quân vô cùng quả quyết, chuyện đã quyết định sẽ không thay đổi, vào giờ phút này chỉ có lấy đại cục làm trọng.
Lúc này, Lâm Phàm đang mãi quan sát dị thú thức tỉnh cấp chín ở đằng xa bước ra.
"Được rồi, đừng tranh luận nữa."
Khi giọng nói của hắn vang lên.
Đám người đồng loạt nhìn về phía hắn.
Lâm Phàm không quan tâm đến ánh mắt của mọi người, chậm rãi nói, "Ta không biết ta có thể chống đỡ được hay không, nhưng chắc là có thể, con dị thú kia cứ giao cho ta là được."
Hắn rút Lôi Kiếp ở sau lưng ra, thân đao đen kit loé ra u quang, người khác nhìn chăm chú vào, chỉ cảm thấy từng cơn ớn lạnh tràn vào lòng.
Đám người kinh hoảng.
"Quản lý Lâm, ngươi..." Lạc Thải Điệp định nói gì đó, nhưng đã bị Lâm Phàm cắt ngang.
"Lạc tiểu thư không cần nhiều lời, trong lòng ta nắm chắc, nếu như không có một chút chắc chắn, ta sẽ không nói những lời này, các ngươi không cần ra tay giúp đỡ ta, tránh ảnh hưởng đến ta."
Hắn đến biên giới tường thành, quay lưng về phía đám người, nhẹ nhàng vung vẩy, Lôi Kiếp trong tay ong ong chấn động, soạt một chút, lửa bùng lên gào thét, bao trùm cả Lôi Kiếp.
Đám người nhìn ngọn lửa màu trắng bao trùm trên thân đao, rõ ràng còn cách một khoảng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cực nóng kia đang thiêu đốt mặt bọn hắn.
Lúc này, Lâm Phàm không nhúc nhích, mà tiếp tục quay lưng về phía đám người.
Hắn biết ánh mắt mọi người đều đang nhìn về phía hắn.
Chỉ nguyện bóng lưng anh tuấn khắc thật sâu vào trong lòng bọn hắn.
Nếu như có thể có một cơn gió thổi qua thì tốt biết bao, nhấc lên vạt áo khoác đen của hắn, trong lòng thầm nghĩ. Con dị thú thức tỉnh cấp chín kia dường như hiểu ra gì đó, tức giận gầm thét, một luồng khí lưu kinh khủng ập đến, phất góc áo lên.
Giờ phút này hỉnh ảnh xuất hiện.
Hắn có thể nghe thấy tiếng hít thở của đám người phía sau trở nên gấp rút.
Ầm! Chỉ thấy Lâm Phàm dột ngột từ mặt đất nhảy lên, như viên đạn bay lên tận trời, ánh mắt mọi người di chuyển theo hình bóng của hắn, vào giờ phút này, tất cả mọi người đều gửi gắm chút hy vọng vào trên người hắn.
Độc Giác Lang Cẩu lui về sau trừng mắt, nhìn thấy bóng người cầm Đao Lửa kia, càng nhìn càng thấy quen mắt, đột nhiên, mắt chó nó trừng lớn, không phải là nhân loại quen thuộc kia à?
Tại sao lại ở chỗ này?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận