TRong màn hình, Dương Phi đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Gã đeo kính nói, "Đưa ra mệnh lệnh, bảo hắn xoay quanh."
"Vâng."
Hắn ta đã có quyết định, nếu như Dương Phi còn không tuân theo mệnh lệch, vậy thì hắn ta sẽ kích hoạt đạn nổ đã cài đặt bên trong cơ thể Dương Phi, tác phẩm thất bại cho dù xảy ra tình hình mới lạ, cũng không thể nào che giấu kết quả thất bại.
Sau khi mệnh lệnh được đưa ra.
Gã deo kính nhìn chòng chọc vào màn hình, hắn ta đang chờ kết quả, vào thời điểm mấu chốt, Dương Phi trong màn hình thật sự chuyển động.
"ĐƯợc, thành công."
Gã đeo kính hưng phấn vung quyền, kích động trong lòng khó mà nén được, vốn cho rằng thất bại, không ngờ lại thành công.
"Các ngươi nói vừa rồi vì sao hắn lại đối kháng lại mệnh lệnh?"
Gã đeo kính hỏi.
Nhân viên công tác nói, "Ta cảm thấy chắc hẳn là một loại thú tính, bất kể dã thú có thuần phục hay không, khi nhìn thấy con mồi, đều không thể đè nén được bản tính, hơn nữa sau khi hắn tiêu diệt con mồi trước mắt rồi, sẽ khôi phục lại bình tĩnh, cái này biểu hiện rất rõ."
Nghe thấy vậy.
Gã đeo kính trầm tư, gật gật đầu, tán thành quan điểm này.
Nói rất có lý.
"Hạ mệnh lệnh, bảo hắn tự do đi săn, ngược lại ta muốn xem hắn có thể tiến hóa đến mức nào."
"Vâng."
Mà lúc này.
Gã đeo kính lại không biết, cái đầu mới mọc ra kia có tròng mắt màu trắng, hình thành khác biệt rõ ràng với tròng mắt của cái đầu bên kia.
Tường rào Miếu Loan.
"Đều quay về rồi."
Ở tường ngoài, lão Chu đến, những người sống sót khác đều vây xung quanh, mừng rỡ nhìn vật tư tràn đầy.
"Ừm, trong huyện thành chỉ có chút này, Hoàng Hải, ngươi xem những hạt giống này có thể dùng được hay không." Lâm Phàm nói.
Hoàng Hải đã sớm không kịp chờ đi đến lấy hạt giống ra.
Nắm một cái, cẩn thẩn quan sát, sau đó bỏ xuống, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Tất cả mọi người đều không dám thở mạnh.
Những thứ này đều là vật tư quan trọng, nếu như có thể trồng trọt được, đối với tường rào Miếu Loan bọn hắn mà nói, chính là thành quả kinh người.
Sau một hồi.
Hoàng Hải phủi tay, trên mặt nở nụ cười, "Giống như ta nghĩ, có cái không dùng được, nhưng cũng có cái có thể trồng trọt."
Lập tức.
Đám người sống sót xung quanh đều hoan hô.
Biểu hiện rất kích động.
Những hạt giống này đã không đơn giản chỉ là hạt giống, ở trong lòng bọn hắn, đây là đại biểu cho hy vọng vào tương lai, khi hạt giống gieo xuống, vậy thì chứng tỏ, từ nay về sau, bọn hắn sẽ không thiếu hạt giống.
"Những cái này giao cho ngươi." Lâm Phàm nói.
"Yên tâm, ta nhất định sẽ giao ra kết quả khiến các ngươi hài lòng." Hoàng Hải vô cùng tự tin nói.
Mỗi người đều có chức vụ riêng của mình.
Cái hắn ta hiểu rõ chính là cái này, hơn nữa sinh hoạt ở trong tường rào rất tốt, nếu như hưởng thụ được nhiều đãi ngộ như vậy, nhất định phải làm ra được thành tích.
Lâm Phàm và lão Chu sánh vai nhau rời đi.
"Đúng rồi, đống vảy ta cầm về lần trước, có làm ra được trò gì không? Nhiều ngày rồi vẫn không có tin tức gì." Lâm Phàm hỏi.
Từ sau khi mang về vẫn chưa hỏi lại.
Bây giờ mới nhớ đến.
"Không có."
"Một chút cũng không có?"
"Ừm, một chút cũng không có, không có chuyên gia, không có thiết bị, ta đã sắp xếp một vài người sống sót thiên tài đi nghiên cứu rồi."
Lâm Phàm:...
Được rồi.
Đối với chuyện này, hắn cũng bất lực, thứ đồ chơi này phải dựa vào chuyện chuyên nghiệp, điều đáng tiếc duy nhất của tường rào Miếu Loan bọn hắn chính là trong đám người sống sót không có đủ người chuyên nghiệp.
Nếu như có chuyên gia như tường rào cỡ lớn Kim Lăng kia.
Nhất định đã có thể làm ra vài thứ gì đó.
Hắn nói với lão Chu tình hình mà mình nhìn thấy ở huyện Miếu Loan, số lượng dị thú rất ít, lão Chu nghe thấy vậy thì vô cùng vui mừng, dị thú ít đi là tốt, có nghĩa là an toàn.
Nhưng đối với Lâm Phàm mà nói, không có dị thú chính là chuyện rất tồi tệ.
Hắn còn muốn mạnh lên nữa.
"Lão Chu, ta phải ra ngoài một chuyến." Lâm Phàm nói.
"Đi đâu?"
Lão Chu xem như đã nhìn ra, mệnh của Lâm Phàm chính là mệnh lao lực, một ngày nhàn là sẽ hoảng.
"Đi đến tường rào Diêm Hải một chuyến."
"Đi làm gì, chuyện với Lê Bạch đã giải quyết rồi, ta nghĩ hắn sẽ không đến tìm chúng ta nữa đâu, dù sao thì một đòn của thiếu niên ném phân kia, nói thật, so với chuyện bị ngươi đánh còn nghiêm trọng hơn." Lão Chu vĩnh viễn không quên được hình ảnh ngày đó.
Thật là chấn động.
"Ta muốn hỏi Lê Bạch vị trí mà dị thú cấp ba thường hay xuất hiện, chúng ta có thể không còn nguy hiểm, nhưng nhất định phải cố gắng tăng thực lực của mình lên." Lâm Phàm nói.
Lão Chu nói, "Nói thật, trước kia một tháng chưa chắc có một viên huyết tinh cấp ba để dùng, nhưng bây giờ ta cũng đang cố gắng."
Tình hình bây giờ thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Từ sau khi Lâm Phàm xuất hiện.
Khiến huyết tinh cấp ba chẳng khác nào hàng vỉa hè vậy.
Huyết tinh cấp ba đã chẳng còn chút mới mẻ nào nữa.
Trước kia nếu như lấy được một viên huyết tinh cấp ba, hắn ta có thể vui vẻ nửa ngày, mà bây giờ nhìn thấy huyết tinh cấp ba, trong lòng chẳng còn chút rung động nào nữa, bình tĩnh như nước.
Lâm Phàm trịnh trọng nhìn về phía lão Chu, "Nhưng ta muốn các ngươi phải càng cố gắng hơn."
Lão Chu bất đắc dĩ, "Ngươi chuẩn bị khi nào xuất phát?"
"Đợi lát nữa đi luôn."
"???"
Lão Chu bàng hoàng.
Lâm Phàm vỗ nhẹ vai lão Chu, hắn thật sự không thể chờ đợi nổi, nếu như tu luyện võ học mới, xoát độ thuần thục, còn có thể khiến hắn có chút chờ mong, nhưng bây giờ đang rèn luyện xương cốt, võ học mới không thể tu luyện được.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận